Kỷ Cảnh Thù mơ hồ vâng một tiếng, chú Đinh liền mở cửa ra: "Chú đã đến trường của cháu, giáo viên chủ nhiệm của cháu nói cháu đã vượt qua vòng loại của cuộc thi vật lý, đây là thông báo và danh sách dự thi, mặc dù hiểu cho bệnh tình của cháu, nhưng vẫn cần đến gặp giáo viên dạy vật lý thường xuyên hơn, cháu đừng làm việc một mình. "
Kỷ Cảnh Thù gật nhẹ đầu, trường học nhiều thủ tục rắc rối, cũng may là chủ nhiệm lớp thấu tình đạt lý, anh lại hỏi: "Nguyễn Yếm đâu?"
“Cô bé đó à.” Chú Đinh cười cười: “Chú đã đến lớp của cô ấy, đã đưa đồng phục và tiền rồi, là một đứa trẻ rất lễ phép, còn nói sẽ trả lại đồng phục cho cháu sau khi giặt xong.”
Kỷ Cảnh Thù hỏi: "Cô ấy mặc đồng phục của cháu?"
"Chắc là vậy rồi, ống tay áo xắn lên vài lần, vạt áo dài tới chân."
Kỷ Cảnh Thù nghĩ tới dáng vẻ cô gái nhỏ mặc đồng phục của mình, thì cảm thấy hơi khô nóng trong lòng.
Anh xuống giường, dọn dẹp một lát, chú Đinh nhìn thấy anh vẫn chưa có tinh thần thì nói: "Cháu đi bệnh viện kiểm tra thử đi, hoặc là điều chỉnh liều lượng thuốc, hoặc là đổi loại thuốc khác, cháu đừng cố chấp không uống thuốc như vậy, hơn nữa tác dụng phụ còn rất lớn, chú rất lo lắng cho cháu”.
Kỷ Cảnh Thù mỉm cười, chủ yếu là do trong lòng mình bị xuống tinh thần, thuốc không trị được tận gốc: "Bỏ đi, sau khi thi đại học xong rồi nói chuyện sau."
Anh liếc nhìn trong sân, trong sân chôn con mèo đực tam thể, là một gò đất nho nhỏ, chú Đinh nhìn mặt mà nói chuyện, trong lòng thở dài: "Nếu cháu thật sự thích, chúng ta đi mua một con đi, thả ở trong ở nhà cũng vui. "
"Mua mới không phải là Yến Yến."
"Nguyễn Yếm cũng không phải Yến Yến."
“Cháu biết cô ấy không phải, cháu cũng không nuôi cô ấy như nuôi mèo.” Kỷ Cảnh Thù ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Nhưng nếu không làm như vậy cháu sợ rằng khi phát bệnh cháu sẽ làm điều gì đó chẳng hạn như việc muốn giết người, huống hồ nếu như cháu có thể chuyển dời tình cảm tương tự từ Yến Yến sang cô ấy, thì để cô ấy thay thế chỗ Yến Yến trong mạng lưới quan hệ của cháu, đó là cách an toàn nhất cho cháu và cô ấy. "
Kỷ Cảnh Thù chưa bao giờ nghĩ rằng một con mèo lại chiếm một vị trí lớn như vậy trong lòng anh, đến nỗi sau khi mất đi nó, anh sẽ gặp vấn đề về sinh lý và tâm lý, biểu hiện trực quan nhất là anh sẽ phát bệnh ngay khi chỉ chịu một chút kích thích, chứng mất ngủ và biếng ăn ngày càng trầm trọng hơn, dù không phát bệnh nhưng cảm xúc lúc nào cũng vừa buồn bã vừa lo lắng, từ sáng đến tối không một dòng chữ nào xuất hiện trên bảng đen, có thể lọt vào tâm trí anh. Anh như thể hồn lìa khỏi xác, tuy điều này không ổn, nhưng tối thiểu hiện nay đã không như vậy, anh chỉ có thể coi như người bình thường duy nhất là vào lúc không phát bệnh, anh vẫn có bản năng muốn tiếp tục sống.
Mạng lưới quan hệ của Kỷ Cảnh Thù thực sự là một mạng lưới quan hệ rõ ràng và đơn giản, không có nhiều người, đường ngang liên hệ giữa các nhân vật rõ ràng, rất khó xảy ra thay đổi.
Nguyễn Yếm không giống Yến Yến, anh hiểu, việc hình thành quan hệ tin tưởng giữa người và người là vô cùng khó, nhất là đối với người như Kỷ Cảnh Thù, cái này thuộc về tính chất nửa ép buộc, còn may Nguyễn Yếm dễ chung sống.
Cũng may Nguyễn Yếm là một cô gái dễ chung sống.
Kỷ Cảnh Thù đến trường học liền đi tới văn phòng vật lý, toàn trường chỉ có hai người vào được Olympic vật lý, đều đang ở văn phòng giải đề đến trưa, bởi vì Đồng Lư có rất ít người có thể vào tới bán kết, nên giáo viên cực kỳ xem trọng hai đứa bé này, gần như nắm tay tự chỉ dạy.
Tâm trạng của Kỷ Cảnh Thù đã bình tĩnh hơn nhiều, tính cách anh kỳ lạ, năng lực cũng lên xuống thất thường, lửng lửng không cố định, lúc tốt thì không ai sánh được, lúc xấu thì có thể xếp tận dưới cùng, giáo viên không thể nắm bắt được, nên bình thường cũng không yêu cầu nghiêm khắc, cũng không dám ôm hy vọng.
Mãi đến sau giờ tự học buổi tối Kỷ Cảnh Thù mới ra khỏi văn phòng, hơn mười giờ, có thể trực tiếp đi thẳng về.
Kỷ Cảnh Thù đang ung dung đi về, nhưng vô tình nhìn thấy Nguyễn Yếm.
Cô gái xinh đẹp thanh tú sinh ra tại vùng sông nước Giang Nam đang đứng ở bên ngoài dãy phòng học dưới lầu, vươn cổ tìm người, một đôi mắt nai con chớp chớp, khi nhìn thấy thiếu niên đi ra, liền gọi tên anh, đưa quần áo cho anh: "Đã giặt sạch, trả lại cho anh. "
Kỷ Cảnh Thù có chút tiếc nuối khó hiểu, thấy cô vẫn còn đang thở hổn hển, sợ là cô đã canh thời gian chạy về nhà lấy quần áo rồi chạy đến đây, gấp gáp muốn phân rõ giới hạn với anh sao?
Trước tiên, anh không nhận nó, Nguyễn Yếm sững sờ tại chỗ, nghĩ là Kỷ Cảnh Thù ghét bỏ, bầu không khí lập tức im lặng, cô không biết nên nói gì, khô khan giải thích: "Đồ này ... chỉ mặc tới trưa, em đã đến lớp tìm anh nhưng không thấy, cho nên mới đợi cho đến khi tan học. "
Kỷ Cảnh Thù nhận lấy đồng phục, nhíu mày một cái, anh cúi người nhìn thẳng cô: "Sao lại lên lớp tìm, địa chỉ anh cho em bị em ăn mất rồi?"
Đáng ghét quá, sao anh ấy lại không vui rồi?
Nguyễn Yếm có nỗi khổ không nói được: "Hầu như cả ngày nay em đều ở trong trường, rõ ràng đã đến lớp tìm anh, cũng không thể trốn học ra ngoài được."
Cô xoa dịu Kỷ Cảnh Thù chỉ với hai ba câu nói, thiếu niên quay đầu đi về hướng cổng trường: "Kỷ Cảnh Thù, học lớp 12 ban 13, nhưng anh không thường ở đây, vì phải chuẩn bị cho cuộc thi vật lý. "
“Cuộc thi vật lý?” Nguyễn Yếm nổi lòng tôn kính với anh, hoàn toàn không để ý đến lời tự giới thiệu muộn màng của anh: “Anh thật lợi hại.”
“Thật lợi hại sao?” Kỷ Cảnh Thù cười: “Em cũng giỏi dỗ dành đấy.”
Điều này có liên quan gì đến việc dỗ dành? Đây chỉ là tôn thờ kẻ mạnh mà thôi. Nhưng lúc đó còn chưa có từ tôn thờ kẻ mạnh, Nguyễn Yếm cũng không giải thích được, đành phải nhắm mắt theo sát anh, vừa rời khỏi cổng trường đã va mũi vào thiếu niên vừa đột ngột dừng lại: "Anh làm gì vậy?"
Kỷ Cảnh Thù không trả lời, Nguyễn Yếm thò đầu ra ngoài thăm dò.