Ánh đèn trong sân trường mờ mịt không rõ, che chắn hơn phân nửa khuôn mặt của kẻ cầm đầu, Nguyễn Yếm thông qua ít ánh sáng còn sót lại xác định người trước mặt không quen biết mình, mới quay đầu hỏi: “Tìm anh sao? "
“Chậc, loại người như mày, vậy mà cũng đi tán gái à.” Tên kia có vẻ kiêu ngạo, cùng mặc đồng phục học sinh của Đồng Lư, hai tay đút túi, nhìn ra vẻ lăn lộn ngoài xã hội: “Để tao xem mày tìm được cái gì… Thì ra là một tiểu mỹ nhân, nhìn thật quen mắt. "
Nguyễn Yếm ngạc nhiên, lại nhìn quanh người trước mặt, nhưng vẫn không biết hắn ta. Phía sau hắn ta còn có bốn năm học sinh, tất cả đều mặc đồng phục chung trường, nhưng kiểu dáng đồng phục là của lớp 12, Nguyễn Yếm thầm nghĩ chắc là tìm Kỷ Cảnh Thù để làm phiền anh.
Quả nhiên thấy Kỷ Cảnh Thù cau mày: "Về nhà đi."
Lời này là nói với Nguyễn Yếm.
Trong đầu Nguyễn Yếm tính toán một giây, lập tức sắp xếp xong tình huống hiện tại, xoay người rời đi.
Sau lưng vang lên một tràng cười: "Ôi, cô gái mày tìm được không ổn nha, bảo chạy là chạy luôn ..." dừng lại một lát, không biết vì sao, đột nhiên đổi giọng: "Chết tiệt, Kỷ Cảnh Thù, đó không phải là con điếm nhỏ sao, mày đói bụng ăn quàng à, loại này cũng để ý sao. "
Trong lòng Nguyễn Yếm chùng xuống, cô suýt té ngã, lồng ngực như nghẹt thở, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao tiếng xấu của mình lại lan ra toàn trường, cô mới học lớp 11, cô còn phải ở đây thêm một năm.
Kỷ Cảnh Thù rất khó chịu, giọng cắt người: "Mày gọi ai là gái điếm?"
Khi Nguyễn Yếm tỉnh táo lại thì đã đứng ở ngã tư đường rồi, những vì sao trên trời buồn ngủ đến díp cả mắt, nhìn về nơi xa chính là một đường, ánh đèn đỏ chiếu lạnh lùng ảm đạm, Nguyễn Yếm run lập cập vì lạnh cóng, sau đó lại phát hiện không phải đèn đỏ, là tay chân của cô lạnh buốt.
Quái lạ, vừa rồi vẫn còn nóng hầm hập.
Cô co người tại chỗ, che tay mình, đèn xanh nhưng không đi, ánh mắt ngơ ngác nhìn mặt đất, trên đường có người tốt bụng hỏi cô gặp chuyện gì, Nguyễn Yếm xua tay, thật lâu sau mới giải thích rõ cô không có việc gì.
Đã bao lâu rồi không giao tiếp với người bình thường?
Cuộc sống trong sân trường chỉ có những bài học thuộc lòng và giải đề vô tận, đi làm thêm và làm việc bán thời gian, ngoại trừ Nguyễn Thanh Thanh, đã lâu cô không nói chuyện với ai hơn mười từ ... Ồ, thêm cả Kỷ Cảnh Thù.
Người con trai đã đâm cô vì một con mèo.
Nhưng như vậy thì sao, cô cũng không phải người bình thường, cô không thể thiết lập quan hệ xã giao bình thường với những người xung quanh, trong mắt cô, những người đó hoặc là đáng chết hoặc là muốn nhìn cô chết.
Nguyễn Yếm lấy ra một chiếc tai nghe không dây nhỏ, đeo vào tai cô, nhưng nó không phải là tai nghe, sau một tiếng xèo xèo rất nhỏ của dòng điện, cô nghe thấy tiếng gầm cáu kỉnh của Hàn Băng Khiết: "Con mẹ nó tụi mày không thể nói nhỏ hơn à, không thấy tao đang gọi điện thoại sao?"
Máy nghe trộm. Cô ta thực sự đã mang nó về ký túc xá.
Gia đình Hàn Băng Khiết rất giàu có, nhưng bố mẹ cô ta không thường ở đây, nên cô ta phải trọ trong trường. Khi Nguyễn Yếm mua được máy nghe trộm, cô đã không ngừng suy nghĩ về việc đặt nó ở đâu để giữ bí mật.
Bàn học không được, mà âm thanh trong lớp quá lộn xộn, cặp sách không được, sách vở cũng không được, chúng có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, Nguyễn Yếm nghĩ tới nghĩ lui, rồi lắp một hình chữ nhật nhỏ mỏng, trong chiếc đồng hồ mình vừa mua, khi tất cả mọi người ra ngoài mua đồ ăn vào lúc rảnh rỗi.
Sau đó, chiếc đồng hồ bị Hàn Băng Khiết cướp mất.
Cô ta cố tình khiến Nguyễn Yếm không sống tốt, lại cố tình đung đưa đồng hồ trước mặt cô. Nguyễn Yếm cũng giả vờ như cô ta mong muốn, làm bộ muốn cướp trở về lại không dám biểu hiện ra, việc này khiến Hàn Băng Khiết rất vui vẻ.
Không có việc gì trên đời khiến cô ta cảm thấy hạnh phúc hơn việc Nguyễn Yếm khó chịu.
Nguyễn Yếm chỉ đang nghĩ không biết cô ta có mang đồng hồ về ký túc xá hay không, nói không chừng sẽ thu thập thêm chút thông tin, nếu có lợi cho cô, thì có thể tùy cô ta xử lý chiếc đồng hồ.
Trong phòng ký túc xá có sáu người, trong đó có một cô gái nói xin lỗi, hình như đã bỏ chạy, điện thoại của Hàn Băng Khiết không kết nối được, cô ta mắng mấy câu thô tục, một cô gái khác an ủi cô ta: "Đừng lo lắng, nếu như Chu Trì có chuyện gì, đợi lát nữa lại gọi lại. "
Giọng nói này Nguyễn Yếm nhận ra, chị em rất tốt của Hàn Băng Khiết là Triệu Như ——thực sự thân thiết, thường đứng cạnh Hàn Băng Khiết và cùng nhau bắt nạt Nguyễn Yếm.
“Nửa đêm rồi anh ấy còn làm gì khác, lại đi đánh nhau thôi. ” Hàn Băng Khiết hừ nhẹ: "Ngày mai mình phải chia tay anh ta, cứ chờ xem."
Triệu Như cười: "Cậu nói bao nhiêu lần rồi, có lần nào làm được đâu ... Aiza, cậu còn giữ đồng hồ của con điếm kia à, vứt đi đi, dơ lắm đấy."
“Giữ mấy ngày, cậu không nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của nó.” Hàn Băng Khiết cười ha ha vài tiếng, rất vui vẻ, giọng nói đột nhiên sắc bén “Mày bật đèn bàn làm gì vậy, tao đã nói sau này không được phép bật đèn bàn nhỏ ở ký túc xá, giả vờ thích học làm gì, Trần Kha, mày có nghe không? "
Vài giây sau, Trần Kha nói: "Mày câm miệng cho tao."
"Trần Kha chết tiệt, mày nói lại lần nữa!"
“Tao đã bảo mày câm miệng.” Trần Kha không biết lấy ra thứ gì, lạnh lùng cảnh cáo cô ta: “Nếu không muốn chết thì đánh tao, mày thử xem.”.
Kỳ tích là, Hàn Băng Khiết đã không còn tức giận nữa, cô ta nuốt xuống cục tức, lúc sau, hung hăng đạp một cái vào cửa phòng vệ sinh: "Mày chết ở bên trong à? Còn chưa đi ra?"
“Đợi tí nữa thôi.”
Hàn Băng Khiết kéo Triệu Như cùng đi vào phòng vệ sinh, toàn bộ ký túc xá đột nhiên trở nên yên tĩnh, tiếng giấy cọ xát và tiếng gió tràn vào tai cô.
“Mày không sao chứ? Hàn Băng Khiết lúc nào cũng vậy, mày đừng để trong lòng.”
“... Nếu như Nguyễn Yếm ở đây thì tốt rồi.”
Nguyễn Yếm nghe thấy có một cô gái giọng rất nhỏ nói: "Nếu Nguyễn Yếm ở đây, người bị bắt nạt sẽ không phải là tụi mình ."
Nguyễn Yếm vô cảm đứng lên.
Cô muốn cười một chút, nhưng tim lại rất đau.
Quả nhiên không có so sánh sẽ không có đau thương, dù Kỷ Cảnh Thù cũng là một kẻ bắt nạt trong học đường và khó hầu hạ, nhưng đến cùng anh vẫn có thể kiên nhẫn nghe cô nói từng câu đạo lý và không bao giờ nhắc đến những việc đâm vào trái tim cô, nghĩ như thế, thì làm một con mèo cũng không lỗ gì.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cô không nghĩ tới nữa, chỉ nghe lại cuộc đối thoại vừa rồi, liền chú ý cái tên "Chu Trì".
Người này từng đánh nhau với Kỷ Cảnh Thù, cô hình như đã nghe mọi người đồn thổi trước đó. Hắn là bạn trai của Hàn Băng Khiết, mà Hàn Băng Khiết khá siêng năng trong việc trao đổi với bạn trai, như vậy hắn hẳn đã nghe Hàn Băng Khiết nói về mình.
Nguyễn Yếm nhớ tới một thời gian trước, khi đến văn phòng giáo viên để giao bài tập về nhà của mình đã nhìn thấy Kỷ Cảnh Thù và một cậu con trai khác bị kỷ luật. Hình như trùng hợp là khuôn mặt của tên vừa rồi.
Khi Nguyễn Yếm tìm thấy Kỷ Cảnh Thù, lúc đó anh đã rất thảm hại, nhưng đám người đánh anh còn thảm hại hơn.
Cả đám đánh một người còn đánh không lại, nói ra thật mất mặt.