Cơn Gió Nào Đưa Em Về


Âm thanh đó giống như tiếng xe phanh gấp, lốp xe ma sát với đại não cọ ra một vết máu.

“…Cô ấy mất tích?” Hôm qua Kỷ Cảnh Thù không về nhà, anh không biết Nguyễn Yếm có ở nhà hay không, vừa nghĩ đến khả năng này anh thậm chí không còn sức để nói: “Tôi không tìm thấy mèo của tôi rồi.”

Giọng anh rất nhỏ, Trần Kha chỉ nghe được “tôi không tìm thấy” mấy chữ, cô cuống quýt đứng dậy: “Anh đừng lo lắng, đừng lo lắng, để em liên hệ mấy người bạn cùng phòng của cậu ấy xem sao.”

Nhưng Kỷ Cảnh Thù không còn nghe thấy gì, tâm trạng của anh đột nhiên sụp đổ.

Từ khi Nguyễn Yếm đến Bắc Kinh, bệnh tình của Kỷ Cảnh Thù đã từ từ cải thiện, gần như các biểu hiện lâm sàng đã chữa khỏi, bác sĩ nói khả năng hồi phục của bệnh nhân rối loạn lưỡng cực đến mức này đã là rất tốt, không ngờ bệnh này lại dễ tái phát như vậy, giống như con sóng bị cưỡng chế dưới đáy biển sâu thẳm, đột nhiên có một ngày tất cả đều nổi lên, thủy triều dâng cao, hóa thành sóng thần mạnh mẽ tràn ngập khắp núi rừng.

Đầu óc Kỷ Cảnh Thù trống rỗng, Sầm Kỳ thấy tay anh run đến mức không cầm được đũa mà giật mình, vội đẩy Từ Phong Thụy qua, cũng không hỏi Kỷ Cảnh Thù thấy thế nào, trực tiếp đỡ anh lên xe taxi.

Kỷ Cảnh Thù ngả người ra sau, tâm trạng hoảng hốt, lo lắng tột độ, môi trắng bệch, anh đã xuất hiện những triệu chứng suy giảm nhận thức, không còn biết những gì đang diễn ra bên ngoài, cách duy nhất có thể làm là đừng ai nói chuyện với anh hết, anh không quan tâm, anh chỉ muốn chết.

Từ Phong Thụy giúp anh trả lời điện thoại của Trần Kha, Sầm Kỳ ở phía sau nắm lấy tay Kỷ Cảnh Thù, tay anh rất lạnh, có lẽ hiện tại trừ khi Nguyễn Yếm nghe điện thoại, không ai có thể trị được cho anh.

Nhưng Nguyễn Yếm không nghe máy, hôm nay mọi người trong trường cũng không ai gặp qua cô.

Bọn họ đưa Kỷ Cảnh Thù đến chung cư, cho anh uống thuốc, cảm xúc của Kỷ Cảnh Thù dần ổn định lại, anh nằm trên giường, chầm chậm nói ra từng chữ: “Tìm được Yếm Yếm chưa?”

“Đang trích xuất camera, chắc sẽ nhanh có kết quả thôi.”

Kỷ Cảnh Thù không nói gì, thuốc có tác dụng phụ giúp an thần, anh buộc phải đi vào giấc ngủ.

Anh ngủ không sâu, chưa đầy hai tiếng đồng hồ đã tỉnh lại, Sầm Kỳ và Từ Phong Thụy vẫn chưa đi, đang ngồi trên sô pha, biểu cảm có hơi nghiêm trọng, Kỷ Cảnh Thù ngồi dậy, tâm trạng vẫn xuống dốc, nhưng khả năng phản ứng đã trở lại: “Có tin tức gì không?”

Sầm Kỳ nhìn Từ Phong Thụy, Từ Phong Thụy đưa điện thoại cho anh, nghiêm túc nói: “Cậu tự xem đi.”

Lúc nghe tin không tìm thấy người, Trần Kha lập tức liên hệ xin trích xuất camera, may mà camera không có góc chết, ở một góc nhỏ hẻo lánh trong bãi đỗ xe chung cư, thấy được bóng dáng Nguyễn Yếm đi về nhà.

Buổi tối lúc 10 giờ 22 phút, cô đi ngang qua bãi đỗ xe, bị một người đàn ông chặn lại, hai người không biết đã nói gì, Nguyễn Yếm đi theo hắn ta khoảng chừng năm sáu mét, đột nhiên dừng lại quay đầu chạy, tiếp theo đó một người đàn ông khác bước tới, lấy khăn che lại miệng cô, kéo cô lên xe.

Nguyễn Yếm kịch liệt phản kháng, lấy tay đẩy, lấy chân đá, nhưng cô khó lòng chống lại sức lực của hai người đàn ông trưởng thành, vẫn bị kéo vào chiếc xe Skoda màu trắng.

*Xe Skoda



Kỷ Cảnh Thù quên luôn cách hô hấp, đại não phản ứng một hồi mới xử lý được thông tin: “Cô ấy bị bắt cóc rồi.”

Anh lặp đi lặp lại câu nói, tay chân lạnh ngắt, vẫn cố gắng gượng dậy, Từ Phong Thụy sợ bệnh tình của anh chuyển biến xấu, nhanh chóng giữ anh lại: “Đừng lo lắng, đã báo cảnh sát rồi, Trần Kha đã làm đơn trình báo, hiện tại cảnh sát đang điều tra.”

“Đây không phải là chuyện sốt ruột hay không sốt ruột.” Kỷ Cảnh Thù hất tay cậu ấy ra, nhưng cơ thể anh mềm nhũn không có sức, mặc dù anh nói nhanh, nhưng lời nói lại ngắt quãng, “Chuyện này xảy ra vào ngày hôm qua, cách thời điểm hiện tại cũng gần 24 giờ đồng hồ, nếu là một vụ bắt cóc thì lẽ ra mình đã nhận được tin nhắn tống tiền từ lâu rồi…mình, không chừng tình huống còn tồi tệ hơn thế, bây giờ mình không còn thời gian để suy nghĩ về điều gì khác, mình phải đến cục cảnh sát, mèo con của mình đi lạc mất rồi, mình phải đi tìm mèo của mình.”

Cậu có nuôi mèo sao?

Từ Phong Thụy hoài nghi anh gặp chướng ngại giao tiếp, thấy anh sắp ngã mà giật cả mình: “Cậu như thế này làm sao mình yên tâm để cậu đi?”

“Để mình đi.” Kỷ Cảnh Thù hất tay cậu ấy ra, có thể nhìn thấy sự nôn nóng trong mắt anh, nghiến chặt răng kiềm chế sự nóng nảy của mình: “Buông mình ra, mình không muốn đánh nhau với cậu!

Được rồi, lại kích động rồi.

Sầm Kỳ phớt lờ sát khí đằng đằng của anh, thử nói lý với anh: “Vậy thì bọn mình đi cùng cậu, như vậy bọn mình mới có thể yên tâm, cũng để em Nguyễn yên tâm.”

Cậu ấy nhắc tới Nguyễn Yếm, Kỷ Cảnh Thù lại thay đổi ý định: “Không được, mình không thể đi, Yếm Yếm trở về không thấy mình thì phải làm sao?”

Từ Phong Thụy dứt khoát không nói nữa.

Kỷ Cảnh Thù biết bọn họ vẫn sẽ ngăn cản anh, thuốc tiếp tục phát huy tác dụng, chứng rối loạn lo âu của anh cũng dần dần bình ổn, anh nằm trên giường bước vào giai đoạn mệt mỏi cực kỳ quen thuộc, ngay cả việc nói chuyện cũng lười, trừng mắt nhìn trần nhà một hồi lâu: “Các cậu đi về trước đi, ngày mai còn phải đi làm.”

Kỷ Cảnh Thù phải dùng hết toàn bộ sức lực để nói ra câu này, trong đầu anh trống rỗng, anh cuộn người lại, hai người bên cạnh có nói gì anh cũng không nghe thấy.

Sầm Kỳ ở bên cạnh thở dài: “Xin nghỉ phép đi, trạng thái này của cậu ấy làm sao có thể đi làm, cùng lắm thì cùng nhau trừ tiền lương.”

“Em Nguyễn thì sao?”

“Giữ liên lạc với Trần Kha, chờ cậu ấy bình tĩnh lại rồi hẵng nói.” Sầm Kỳ tương đối hiểu Kỷ Cảnh Thù, Nguyễn Yếm rất quan trọng đối với cậu ấy: “Hiện tại mình chỉ hy vọng đây là một vụ bắt cóc, chỉ cần bọn bắt cóc đòi tiền chuộc, thì vụ án này có thể phá.”

Từ Phong Thụy ngơ ngác: “Không phải bắt cóc thì là gì?”

Sầm Kỳ lạnh lùng nhìn cậu: “Lỡ như lừa đem đi bán, thì coi như xong đời.”

Lúc đó Sầm Kỳ còn không biết câu nói của mình là một lời tiên tri, chiếc Skoda không có biển số kia đã đưa Nguyễn Yếm đang hôn mê và hai cô gái khác ra khỏi Bắc Kinh, đã 24 tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi cô bị bắt cóc.

Từ Phong Thụy cũng không biết rằng hệ thống ngôn ngữ của Kỷ Cảnh Thù rất bình thường, may mắn là bệnh tình không ảnh hưởng đến khả năng diễn đạt của anh, theo một ý nghĩa nào đó, Nguyễn Yếm đích thực là con mèo của anh.

Mọi chuyện bắt đầu vào 6 năm trước, khi Nguyễn Yếm giết chết một con mèo.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui