Bọn kia còn chưa dừng tay, Nguyễn Yếm không biết lấy đâu ra dũng khí, né tránh mấy quyền không có chiêu không có thế kia, giữ chặt lấy Kỷ Cảnh Thù: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, bên ngoài có cảnh sát tới."
Kỷ Cảnh Thù bị sự xuất hiện đột ngột của cô làm cho giật mình, không quan tâm đến người khác, vội vàng kéo cô về sau lưng mình, cũng may là bọn vị thành niên này dù có ác độc cỡ nào cũng sợ bị bắt lên đồn cảnh sát, bọn thiếu niên trước mặt dừng động tác, tên cầm đầu phun một ngụm nước bọt lên mặt đất: "Việc này chưa xong đâu, tao sẽ còn đến tìm mày. "
Kỷ Cảnh Thù không quan tâm bọn hắn nói gì: "Sao tay em lạnh thế?"
Nguyễn Yếm co rúm lại về phía sau, nhìn mấy kẻ kia tức giận rời đi: "Anh chọc phải ai vậy ... Anh đừng chạm vào em, mặt của anh đang chảy máu."
Kỷ Cảnh Thù bật cười: "Nhẹ hơn em nhiều, đừng lo lắng linh tinh."
Quái thật, làm sao mà anh vẫn còn cười được. Nguyễn Yếm không dám cãi lại anh, cô lấy khăn ướt cẩn thận lau vết máu trên mặt anh, bởi vì anh không cúi xuống, nên cô phải kiễng chân lên:"Anh bị phá tướng rồi."
Nguyễn Yếm miêu tả: "Nó rất dài, có thể để lại sẹo."
Bởi vì vết thương đã ứ đọng máu ở trong, Nguyễn Yếm không dám động vào nữa, Kỷ Cảnh Thù thấy cô kiễng chân còn thấp hơn mình, thì không chịu nổi nữa, nên đã bế cô lên trên bệ đá, cúi mặt xuống: "Sao tay em vẫn lạnh như vậy, em sờ vào cục nước đá sao?"
"Sao cơ? Không có, trời sinh em sợ lạnh, tay càng dễ lạnh hơn." Nguyễn Yếm hà hơi, thận trọng nói: "Nếu cảm thấy lạnh, em lấy đồng phục lau cho anh."
"Không cần, lo cho em trước đi."
Kỷ Cảnh Thù không cảm thấy mình bị thương nặng, nhưng Nguyễn Yếm đã bộc lộ thuộc tính của người vợ, anh kéo tay áo cô xuống bọc kín tay, sau đó nắm lấy cổ tay cô: "Anh đưa em về nhà."
"Bây giờ?"
"Đã gần mười một giờ, không an toàn, em còn phải đi học."
Nguyễn Yếm khổ sở nói: "Nhưng em đã gọi điện đến nhà anh bằng một bốt điện thoại công cộng, một người chú đã trả lời, nói sẽ đến đón anh, bây giờ anh đừng vội rời đi."
“Chú?” Kỷ Cảnh Thù liếc nhìn cô: “Hẳn là chú Đinh, em không có điện thoại di động sao?
Nguyễn Yếm lắc đầu.
Kỷ Cảnh Thù nhớ lại gia cảnh của cô, không nói gì nữa.
Chú Đinh đến rất nhanh, khi chú ấy nhìn thấy mặt của Kỷ Cảnh Thù, cũng không ngạc nhiên lắm, phần lớn là bất đắc dĩ: "Sao ngày nào cháu cũng đánh nhau với người khác thế?"
“Chu Trì luôn tìm cháu gây phiền phức.” Kỷ Cảnh Thù vỗ vỗ quần áo của mình, “Nhàm chán.”
Quả nhiên là Chu Trì.
Chú Đinh mỉm cười, theo kiểu dỗ dành một đứa trẻ, chú lại nhìn Nguyễn Yếm, Nguyễn Yếm vội vàng đi tới trước mặt chú, nói: "Chào chú."
Kỷ Cảnh Thù ho khan vài lần, dường như lúc này anh mới mơ hồ cảm thấy đau: "Đưa cô ấy về nhà."
"Anh không sao chứ?"
“Bị rách chút da thôi, không có gì to tát.” Kỷ Cảnh Thù đẩy Nguyễn Yếm lên xe: “Bên ngoài lạnh lắm, vào trong đi.”
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Yếm ngồi trên một chiếc ô tô tư nhân đắt tiền như vậy, vì sợ làm bẩn xe, cô thậm chí không dám nhúc nhích chân của mình, Kỷ Cảnh Thù báo địa chỉ cho chú Đinh, rồi nằm ngửa ở ghế sau, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Yếm đang cuộn tròn.
Nguyễn Yếm khoanh tay, kỳ quái: "Tại sao anh lại nhìn em?"
"Anh lạnh."
Kỷ Cảnh Thù nghiêng người dựa về phía cô, xác định cô gái không bài xích sau đó anh liền ôm eo cô kéo vào lòng mình, trong lòng Nguyễn Yếm giật mình, nhưng không kêu lên, chỉ quấn tay áo đồng phục và túm lấy anh.
Nhưng cô gầy gò yếu ớt, suy dinh dưỡng, không chống lại được sức lực của Kỷ Cảnh Thù, đành phải nhỏ giọng cãi lại anh: "Anh bị bệnh à, còn có người ở trước mặt, anh như vậy rất không phải phép."
Sự trầm mặc ít nói thường không dùng được trước mặt anh.
“Có bệnh có bệnh.” Kỷ Cảnh Thù ôm cô, kéo tay cô đút vào túi: “Tay anh lạnh lắm, ôm em cho ấm.”
Tay anh rất nóng, là tay em lạnh mới đúng!
Khuôn mặt của Nguyễn Yếm lập tức đỏ lên, cô không dám nhìn phản ứng của tài xế và chú Đinh ngồi trước mặt, bọn họ không hề phát ra tiếng động, nhưng khoảng cách gần như vậy chắc chắn sẽ biết động tác nhỏ phía sau.
Không nói đến việc ghét bỏ, Nguyễn Yếm luôn cảm thấy nhận thức của anh có vấn đề, lúc này đây anh hoàn toàn coi mình như một con mèo, và khi đã là một con mèo phải sẵn sàng bị nựng, huống chi đây là địa bàn của người ta.
Không có cách nào, là chính mình đã hứa rồi, không thể yên tâm nhận sự giúp đỡ của người khác, mà không có hồi báo gì, đúng không?
Nguyễn Yếm cố gắng hết sức an ủi bản thân để chấp nhận, cô ngơ ngác nhìn phía trước, mơ hồ nhìn thấy trong hộp cất giữ vài lọ thuốc, Nguyễn Yếm ghi lại tên, rồi quay đầu đi không để dấu vết.
Nhà cô ấy rất gần, vừa xuống xe đã thấy Nguyễn Thanh Thanh đang đợi cô ở dưới nhà, Nguyễn Yếm cảm ơn Kỷ Cảnh Thù, sau đó giải thích ngọn nguồn cho Nguyễn Thanh Thanh.
Nguyễn Yếm không có bạn bè, đây là lần hiếm hoi cô dùng từ "bạn bè" để miêu tả Kỷ Cảnh Thù, mà mình so với đối phương có vẻ khác nhau một trời một vực, Nguyễn Thanh Thanh tự nhiên lo lắng Nguyễn Yếm sẽ bị lừa: "Người ta là nam sinh, còn học lớp 12, đang bận ôn thi vào đại học, làm sao có thể giúp con mỗi ngày được? "
Nguyễn Yếm rất có chủ kiến, cô hiểu chính mình muốn gì và sẽ luôn cố gắng làm việc theo hướng đó, nhưng cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, với quá ít kinh nghiệm xã hội.
“Anh ấy hơi đặc biệt.” Nguyễn Yếm không thể nói rằng nhìn anh đáng thương khi bị cô lập mỗi ngày, Nguyễn Thanh Thanh không biết chuyện mình đang bị bắt nạt trong trường: “Không sao đâu mẹ, con ở nhà mỗi ngày, nên biết những chuyện vặt vãnh giữa nam và nữ, mẹ cũng phải hỏi lại xem con có thể chỉ vì một chút ân huệ nhỏ nhặt mà dễ dàng bị người khác lừa sao, anh ấy vẫn là một người con trai. "
Nguyễn Yếm ghét những đàn ông đến nhà, cô có chút thành kiến với đàn ông vì những mối quan hệ của Nguyễn Thanh Thanh, nhưng cô lại có sự đồng tình tự nhiên với những người yếu thế bị hại, Kỷ Cảnh Thù phù hợp 1 trong 2 điều này, khiến cho Nguyễn Yếm luôn đắn đo khó định thái độ đối với anh.
Nguyễn Thanh Thanh nói không nên lời, bà biết những lời đàm tiếu mà người khác nói về mẹ con họ.
“Nhân tiện, mẹ cho con mượn di động chút.”
Nguyễn Yếm đã gõ tên của "paroxetine" và "mirtazapine" vào thanh tìm kiếm, câu trả lời là một loại thuốc chống trầm cảm mới, có hiệu quả đối với chứng lo âu, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mất ngủ, và xu hướng tự tử, còn có tác dụng phụ trong thời gian ngắn với mức độ nhẹ.
Đây là điều mà cô không ngờ tới. Kỷ Cảnh Thù thường trông u ám và suy sụp, nhưng Nguyễn Yếm không nghĩ đến bệnh trầm cảm, cô còn tưởng anh nói bị bệnh là để lừa gạt mình, nhưng cô không ngờ đó là sự thật.
Cô ấy đã thay đổi cách nhìn về thiếu niên này, cô rất có tính cách tự bào chữa, hành động khó hiểu lúc trước khi Kỷ Cảnh Thù cầm dao hù cô và tính tình bất bình thường đều bị cô xếp vào biến chứng bệnh trầm cảm, nghĩ như vậy, thiện cảm đã nhanh chóng chiếm điểm cao.