Cò kè mặc cả, trêu chọc, lời nói tục tĩu, hay Nguyễn Thanh Thanh rên rỉ. Nguyễn Yếm mơ hồ nhìn thấy bộ dạng của tình dục ở bên trong phòng kia.
Dù sao có vốn liếng sẽ gọi thức ăn ngoài, Nguyễn Thanh Thanh không phải gái đứng đường, muốn chăm sóc Nguyễn Yếm, mà mối quan hệ rất nhỏ, hầu hết những người có thể đến nhà Nguyễn Yếm, phần lớn là người có vợ, không có tiền mướn phòng, có những sở thích đặc thù, hay tham của rẻ ... Dù sao thì cũng không được coi trọng.
Nguyễn Yếm chán ghét nhất là cò kè mặc cả, mà cô đang ở trong chuỗi lợi ích.
Những người khác chẳng qua là đứng bên lề đạo đức từ trên cao thờ ơ lạnh nhạt, ngoại tình thì thật đáng thương cho người vợ trên giấy tờ của họ, nếu đam mê kỳ quái lại coi như có học vấn phong phú, bọn họ sẽ có quy tắc trong ngành, đúng người đúng việc, nói trước nhu cầu từ đầu, loại truyền thống như Nguyễn Thanh Thanh này sẽ không tiếp khách làng chơi có khẩu vị quá nặng.
Nguyễn Yếm thân ở trong nơi làm tình, rất nhiều thứ đều dựa vào đó mà biết được, tỉ như trong những nhóm này có quy định cố định, hầu hết mọi người chỉ làm mười mấy phút, còn phải có màn dạo đầu, mà màn dạo đầu nhất định phải tốn thời gian hơn chính thức cắm vào.
Tiếng rên rỉ của Nguyễn Thanh Thanh rất êm tai, thỉnh thoảng Nguyễn Yếm nghe xong có thể nổi lên phản ứng, nhưng hầu hết đàn ông có thể khiến cô mất hứng ngay khi họ vừa mở miệng, giọng khàn đến mức như nuốt mất vài ký cát, thực sự làm đau tai cô.
Có lần trùng hợp, Nguyễn Yếm nhìn lén một chút, ra là một người đàn ông có vẻ ngoài chững chạc, khoảng ngoài ba mươi tuổi, áo mũ chỉnh tề, nói chuyện rất khiêm nhường, không cùng đẳng cấp với bọn họ.
Ký ức của Nguyễn Yếm khắc sâu về lần đó, dày vò hơn nửa giờ.
Giọng người đàn ông dễ nghe một cách đáng ngạc nhiên, cũng không nói bất kỳ lời thô tục nào, chỉ đơn giản tán tỉnh, Nguyễn Thanh Thanh phản ứng rất mạnh, tiếng kêu của bà làm cho Nguyễn ghét lập tức hiểu rõ mẹ mình trước kia là một cao thủ gặp dịp thì chơi - cao trào thật sự và cao trào giả rất khác nhau.
Nguyễn Yếm không biết quá trình cụ thể, cô đang đeo nút bịt tai, nghe rất mơ hồ, hơn nữa đang trong kỳ kinh, nhưng kỳ lạ là, từ dưới bụng đột nhiên nóng lên, cô có thể đoán được có chất lỏng phun ra từ âm đạo của cô là dâm thủy chứ không phải là máu kinh nguyệt.
Nguyễn Yếm từ đó ý thức được, tình dục còn có một cái nhìn khác.
"Được rồi, con đi làm bài tập."
Nguyễn Yếm bước vào phòng của mình, bàng hoàng nhận ra rằng sáng nay cô đã quên khóa cửa, sau đó cô giật mình một cái, Nguyễn Thanh Thanh nghe được tiếng lục lọi ở sát vách, Nguyễn Yếm sốt ruột chạy tới: "Hôm nay ai đã vào phòng con?"
Nguyễn Chiêu Chiêu đã trộm tiền, hơn một vạn.
Khi Nguyễn Yếm còn chưa lớn, Nguyễn Chiêu Chiêu thường đến nhà ăn nhờ ở đậu để đòi tiền, hắn ta luôn khóc lóc thảm thiết, nói mình vay tiền không trả bị người ta cầm dao chặn ở cửa, không trả được hắn ta sẽ bị chặt tay và v.v. khiến Nguyễn Thanh Thanh không đành lòng từ chối, mà hắn ta lấy tiền sẽ không nương tay —— Trong nhà có một ngàn hắn sẽ lấy đi chín trăm, sẽ không bao giờ tính đến sinh hoạt của Nguyễn Thanh Thanh.
Khi còn bé Nguyễn Yếm có mấy năm không đổi quần áo, hỏng thì sửa, đồ dùng trong nhà dùng hỏng thì sửa, đệm sofa rách ra cũng không mua mới, bọn chị em nhìn không nổi nên đã mua quần áo mới cho Nguyễn Yếm, cô dường như mặc áo trăm nhà mà lớn lên .
Sau này mười ba mười bốn tuổi, mà trong nhà vẫn không thể tiết kiệm được tiền, Nguyễn Yếm nhất định phải quản lý tiền bạc: "Ông ta có tay có chân, là người lớn đường đường chính chính, ông ta biết kiếm tiền! Sao mẹ lại nhát gan như vậy? Mẹ lấy đâu đâu ra tinh thần dâng hiến, chính mình nghèo khó còn có tiền tiếp tế người khác? "
Cô quá ghét sự hèn nhát của Nguyễn Thanh Thanh, vì vậy cô đã tu dưỡng tính cách rất tự lập.
Nguyễn Thanh Thanh cũng biết mình không nên thân, bà nghèo đến sợ rồi, cũng không biết tiết kiệm tiền, nên đã đưa cho Nguyễn Yếm cất giữ, Nguyễn Yếm yêu cầu bà thề độc sẽ không nói cho Nguyễn Chiêu Chiêu tiền để ở chỗ cô: "Nếu mẹ không muốn con gái mình chết đói ngoài đường."
Sau khi tiết kiệm tiền theo cách này, mỗi lần Nguyễn Chiêu Chiêu đều không kiếm chát được bao nhiêu, mỗi lần đều nói cho con gái tiêu hết, cứ khóc than hoài cũng không tác dụng, dần dần cũng không còn tới nữa.
Nguyễn Thanh Thanh đã cất mấy vạn nhân dân tệ để lấy lãi, hai thẻ ngân hàng này ngay cả Nguyễn Thanh Thanh cũng không biết giấu ở đâu—
Nguyễn Yếm sợ bị Nguyễn Chiêu Chiêu phát hiện, giấu ở đâu cũng cảm thấy không an toàn, cuối cùng lấy một chiếc đinh nhỏ đâm vào bức tường cạnh đáy tủ quần áo, đâm ngang qua, cứng rắn đâm ra một cái lỗ nhỏ, sau khi bỏ thẻ vào thì dùng 2 mặt nhựa bôi kín, rồi trét một ít xi măng bên ngoài, sau đó đã di chuyển tủ quần áo để niêm phong nó.
Cho dù có mười tên Nguyễn Chiêu Chiêu đến, cũng chưa chắc có thể tìm được.
Số tiền còn lại bị Nguyễn Yếm khóa trong một chiếc hộp, những khoản chi tiêu và học phí thường ngày cần dùng, chiếc hộp được khóa trong ngăn kéo, Nguyễn Yếm ngày thường khóa cửa phòng, khóa tận ba lớp, làm sao Nguyễn Chiêu Chiêu lại biết chuyện?
Khóa cửa đều bị đập hỏng.
Nguyễn Thanh Thanh sững sờ, bà mà biết số tiền lớn như vậy, sẽ không nói với Nguyễn Chiêu Chiêu. Bà suy nghĩ hồi lâu, rụt rè nói: "Hồi sáng chưa dậy có nghe thấy tiếng động trong phòng con, nhưng mẹ buồn ngủ quá, trên lầu lại bắt đầu trang trí sửa chữa lại, nên nghe không rõ, sau đó, Chiêu Chiêu đánh thức mẹ nói phải đi ... Mẹ không vào phòng con, nên mẹ cũng không biết ngăn kéo đã bị đập vỡ."
Bà cũng đang sốt ruột, khẳng định cô cũng sốt ruột, đó là học phí của Nguyễn Yếm.
Nguyễn Yếm nhìn thời gian, ngày mai thứ bảy, đáng ra cô nên đi làm bán thời gian, nhưng bây giờ rõ ràng là không thể, cô phải đi đòi tiền.
“Tôi biết phải đi đâu tìm ông ta.” Nguyễn Yếm rất bài xích, nhưng lại không thể không làm như vậy: “Quên đi, bà ngủ đi, tôi sẽ giải quyết.”