Đầu óc cô xoay chuyển chậm một chút, nhưng cờ bạc là điểm mấu chốt mà cô tuyệt đối không bao giờ động đến, bởi vậy khi nghĩ thế cô phải rút tay khỏi ngực anh. Kỷ Cảnh Thù không biết nên cười hay nên khóc, anh không thích giải thích cho lắm, nhưng hôm nay thật đặc thù, hôm nay anh vô cùng vui vẻ.
"Anh đã theo em suốt cả đoạn đường đến đây, đây là lần đầu tiên anh đến đây."
Nguyễn Yếm vừa nhìn anh vừa sụt sịt mũi: "Anh có phải biến thái không vậy, sao lại đi theo người khác."
“Anh biến thái.” Loại từ ngữ này của Nguyễn Yếm khó có thể kích thích anh, bởi vậy cô nói gì anh cũng có thể thuận theo: “Anh cũng muốn hỏi em, hơn nửa đêm em một mình chạy đến sòng bạc, có phải em không biết hai chữ nguy hiểm viết như thế nào sao? "
Nguyễn Yếm giải thích rành mạch đầu đuôi câu chuyện cho anh, kèm theo tiếng khóc thút thít, sòng bạc thì ồn ào, anh nghe được 7 8 phần. Kỷ Cảnh Thù cũng không ghét khi nói về tiền bạc, anh chỉ không hiểu tại sao khi Nguyễn Yếm ở bên anh không thể không nhắc tới chữ này, nói tới nói lui, bây giờ anh mới hiểu, gia đình là nguồn gốc có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tính cách.
"Bị trộm bao nhiêu?"
Nguyễn Yếm báo số tiền, nhìn vào số thẻ đánh bạc chẳng còn lại bao nhiêu trong tay Nguyễn Chiêu Chiêu, trong lòng đã rất tiêu cực: "Hiện tại chắc không còn nhiều đâu."
“Vậy cũng tốt.” Kỷ Cảnh Thù không quan tâm, dắt tay cô đến bàn đánh bạc: “Chỉ có một cách để lấy lại số tiền đã vào sòng bạc.”
Nguyễn Yếm phản ứng lại, bản năng đầu tiên của cô là muốn giữ lấy anh, gần như cầu xin nói: "Anh không thể dính vào bài bạc."
Kỷ Cảnh Thù biết những lo lắng của cô: "Anh sẽ không nghiện đâu."
"Không được." Thái độ của cô rất cứng rắn, giọng nói đầy sợ hãi mà cô thậm chí còn không nhận ra. "Mọi người ở đây lần đầu tiên tới đều không nghĩ rằng họ sẽ nghiện cờ bạc, nhưng một khi họ đã rơi vào thì không thể buông ra được, tiền này em không cần nữa, em không muốn những việc hôm nay trở thành nguyên nhân dẫn đến việc anh đánh bạc, như vậy em sẽ mang tội suốt đời. "
Kỷ Cảnh Thù lặng lẽ nhìn cô, bởi vì ngược sáng, Nguyễn Yếm không biết rằng đôi mắt của anh lúc này đã sâu sắc hơn, anh nhìn vẫn như cũ, có chút u ám, như thể vì lời nói của cô mà trở nên có chút cáu kỉnh.
Nguyễn Yếm tưởng vậy. Nhưng Kỷ Cảnh Thù không có dữ với cô, mà chỉ viết một cái gì đó vào trong lòng tay cô, Nguyễn Yếm lúc đầu nghĩ rằng đó là chữ, nhưng cuối cùng cô mơ hồ nhận ra đó là mẫu số: "Anh viết gì thế?"
“Định luật số lớn Bernouli.” Kỷ Cảnh Thù đã thấy điểm môn vật lý của cô tệ đến mức nào, anh cũng không mong đợi toán học của cô sẽ có thiên phú: "Sau khi khi chuyện ngẫu nhiên xảy ra đủ số lần, tần xuất xảy ra xác suất mong muốn gần tới, nhưng giá trị được tính toán bởi sòng bạc thường là số âm, có nghĩa là, khi em bắt đầu ném tiền vào sòng bạc, em đã thua tiền rồi. ”
"Anh hiểu ý của em, Yếm Yếm, đánh bạc không có người thắng, chỉ cần tiếp tục cược, sẽ tiếp tục thua, anh hiểu mặt lợi và hại." Anh nắm chặt cô, như thể trong giây tiếp theo cô sẽ bỏ chạy, sau đó lấy ra một con dao găm:"Đây, nếu anh đặt cược vào ván thứ hai, em có thể chặt tay anh."
Nguyễn Yếm nhìn cổ tay anh đang chìa ra, vẻ mặt phức tạp, cô không biết mình có quá sốc không, không từ chối ngay lập tức, mà bị Kỷ Cảnh Thù kéo đến bàn đánh bạc bên cạnh.
Lần đặt cược này là trò BlackJack 21 điểm, ít người chơi nhất, chỉ có bốn người, Nguyễn Yếm không hiểu cách chơi, hoang mang nhìn bọn họ thở dài thở ngắn, một lúc lâu mới nhìn ra đến hình như là so lớn nhỏ nhưng điểm số không thể vượt qua hai mươi mốt.
Kỷ Cảnh Thù không cược ngay khi vừa tới, anh đã hăng hái đi xem vài vòng, chia bài 21 thường là sáu người, Kỷ Cảnh Thù đánh giá một lúc, đây là tụ có ít người nhất, chỉ có bốn người, đến khi thẻ bài thấy đáy, mới chậm rãi ung dung đi tới quầy lễ tân đổi hai vạn tệ thẻ đánh bạc.
Ông chú đầu trọc đã để ý đến hai người bọn họ rất lâu, lề mề chậm chạp còn đang mặc đồng phục, ông ta cũng lười xem những ân oán bất bình giữa họ hàng với nhau, lúc đầu lấy cớ trẻ vị thành niên không cho phép đánh bạc để đuổi khách, nhưng khi thấy tiền, cũng mừng rỡ kiếm.
Khi Kỷ Cảnh Thù quay lại người chia bài đang thu dọn bài, Kỷ Cảnh Thù theo dõi toàn bộ quá trình xáo bài, mà không có biểu hiện gì, thấy bài sắp được chia, Kỷ Cảnh Thù bị kéo ra: "Đổi vị trí đi, ở đây ánh sáng quá tối. "
Kỷ Cảnh Thù nở một nụ cười kỳ quái: "Chắc chứ?"
Người đàn ông liếc nhìn Kỷ Cảnh Thù, đôi mắt của thiếu niên hơi rũ xuống, luôn có cảm giác sởn gai óc khi nhìn chăm chăm vào người, khiến ông ta không khỏi rùng mình: "Bảo mày đổi thì đổi đi, hỏi nhiều làm gì. "
Kỷ Cảnh Thù không tức giận, Nguyễn Yếm ở bên cạnh anh, do dự mấy lần muốn nói lại thôi, nhìn anh đặt cược một vạn năm: "Không, đừng cược lớn như vậy, đây là lần đầu tiên..."
Cô nhận ra mình vừa nói gì, ngớ ra, cô cảm thấy kinh hãi vì vừa rồi có thể nói "lần đầu tiên" một cách bình tĩnh như vậy, cô dần dần đã bị đồng hóa, kể cả khi chưa bước vào bàn đánh bạc.
Kỷ Cảnh Thù hơi nâng cằm lên, lười biếng nhìn người chia bài, tâm trạng của anh vô cùng tốt, biểu hiện rất giống như lần trước khi chê cười điểm vật lý tệ hại của Nguyễn Yểm trong phòng khám:"A và Q, tôi thắng rồi."
Hiện tại trong tay anh chỉ có một con Q đỏ chót, người chia bài thấy anh tự tin như vậy, trong lòng xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, chia cho anh lá bài thứ hai, quả nhiên là lá A, trực tiếp BlackJack*.
*Trong xì dách (BlackJack), quy định 10, J Q K tính là 10 điểm, A (xì) tính là 1, 10 hoặc 11 tùy ý, có A và 1 quân 10 bất kỳ sẽ tính là 21 điểm - tức là thắng.
Thần sắc của đám người khác nhau, người bên cạnh kêu anh đổi chỗ ngồi mắng một câu, hối hận không thôi.
Người chia bài quay đầu nhìn ông chú.
Kỷ Cảnh Thù chống tay bên cạnh bàn đánh bạc, nhìn người chia bài, nhưng anh kết thúc trò cá cược rất nhanh, gần như không có ý nghĩ nghiện, sau khi đổi số tiền đã thắng liền muốn đi, Nguyễn Yến còn chưa kịp thở phào, ông chú ở quầy lễ tân cười cười: "Người từng chơi? Dưới tay sạch sẽ vậy sao."