Những người vây xem náo nhiệt xôn xao một trận, thì thầm to hơn lần trước rất nhiều.
“Anh còn muốn?” Đến 20 nút rồi mà muốn chia thêm bài nếu như không phải điên rồi thì chắc chắn là ngốc rồi, ông chủ cũng ngạc nhiên nói: “Cậu làm sao vậy, cậu muốn thua bài để chứng minh bản thân trong sạch sao?”
Một bà dì ở bên cạnh Kỷ Cảnh Thù cho rằng anh không hiểu luật chơi liền ồn ào nói một hơi: “Người mới nhỉ, đường thắng của con phía trước đã rất lớn rồi, nghe dì khuyên một câu…”
Kỷ Cảnh Thù chau mày lại, cảm thấy quá ồn ào rồi bèn nói: “Một con A, là tôi thắng rồi, dì đừng có ở đây chỉ trỏ nữa.”
Nguyễn Yếm biết anh có biểu cảm như vậy là chứng tỏ anh đang rất khó chịu rồi, không dám chậm trễ, vội vàng đưa lá bài cho anh, mở ra nhìn, quả nhiên là con A rô.
Kỷ Cảnh Thù không để ý đến mấy người ồn ào đó, tay của anh vẫn đang giơ lên, đến lúc này mới bỏ xuống, đi mở lá bài úp của ông chú vẫn còn đang ngơ ngác, rồi nói: “Vì thế tôi luôn phải lấy bài.”
Là lá số 9, cộng thêm lá A nằm ngửa kia là 20 nút.
Nguyễn Yếm cũng ngơ ngác, cô thẫn thờ nhìn anh, vì cô biết Kỷ Cảnh Thù còn chẳng thèm đi đường tắt, vì thế trạng thái tâm lý ngưỡng mộ mãnh liệt khiến cho đôi mắt cô có chút sùng bái anh.
Không thể không nói đến, tình tiết quay ngược lại vả mặt thế này thật sự quá tuyệt rồi, trận này Kỷ Cảnh Thù sinh ra cảm giác thành tựu, ánh sáng đèn chiếu sáng lên gương mặt kinh ngạc, khiến cho lòng anh luôn kiềm chế tình cảm bấy lâu cũng có chút lâng lâng.
Những tràng pháo tay và tiếng cỗ vũ khiến cho nụ cười của anh có chút kiêu ngạo mà nói: “Thế này là đã nhìn rõ rồi nhỉ, tôi không gian lận chính là không gian lận.”
“Không thể nào, cậu biết cách tính bài*?” Nhưng tính bài cũng cần có thời gian, ông lấy 6 bộ bài chính là để làm tăng thêm lượng tính toán của người biết cách tính toán bài, phản ứng của Kỷ Cảnh Thù rất nhanh, tính xác suất hoàn toàn không thể kịp, ông chú trước nay chưa từng gặp trường hợp này, liền nói: “Cậu làm sao biết…cậu đã dùng cách gì?”
*Tính bài: tính xác suất bài sẽ chia ra trong bộ bài là lá bài nào
Kỷ Cảnh Thù nhún vai, anh rất thích nhìn người khác có vẻ mặt như vậy.
Trạng thái hiện tại của ông chú có chút sụp đổ, mặc dù đã điều hành sòng bạc nhiều năm, nhưng hiện tại trong lòng ông chỉ có một ý niệm, dục vọng sinh ra nhiệt huyết sôi sục liền nói: “Thêm một ván nữa.”
Kỷ Cảnh Thù không quan tâm mà nói: “Được thôi, dù sao thì chú…”
Một tiếng “vút” vang lên, anh mờ mịt nhìn con dao găm được rút ra đang vỗ bên cạnh anh, Nguyễn Yếm nhìn thẳng vào anh, đôi mắt cô rất bình tĩnh, phần còn lại của sự bình tĩnh Kỷ Cảnh Thù hiểu rõ, nhưng cô không nói gì cả, bỏ dao xuống ngoan ngoãn bước ra khỏi sòng bài.
Kỷ Cảnh Thù đã tỉnh rồi.
Cái cảm giác này giống như là vào buổi sáng vừa mới tỉnh dậy, lúc còn đang mơ hồ thì đột nhiên bị người khác tạt nước vào người vậy, đặc biệt khó chịu và đột ngột, nhưng cũng có thể lập tức khiến cho con người trở về hiện tại.
Anh lập lời thề nói rằng sẽ không nghiện vào chúng, bởi vì anh rất hiểu rõ sự nguy hiểm của cờ bạc rồi, nhưng rõ ràng anh đã bỏ qua một yếu tố gọi là bầu không khí, ở đây ánh đèn mờ ảo, vang đầy tiếng nói chuyện, những con chip đánh bạc, âm thanh của xúc xắc ở trên bàn và âm thanh của lá bài ném đến trước mặt bạn…
Trong này toàn là con bạc, con bạc đánh bạc là điều đương nhiên, vì vậy bản thân hình như cũng bị cuốn theo đám người này như một lẽ hiển nhiên, sự ảnh hưởng của một đám người lên một người là không thể lường trước được, Kỷ Cảnh Thù bị bầu không khí nâng lên một vị trí rất cao.
Nguyễn Yếm vỗ vào vai anh, cô thậm chí có thể không cần nói gì, những lời mà cô muốn nói đều giống như cây kim đâm loạn ở bên trong.
Kỷ Cảnh Thù thở sâu một hơi, anh cần oxy ngay, anh như thể đang chết ngạt ở dưới nước, bây giờ anh cần phải tỉnh lại rồi.
Thiếu niên ngăn cản động tác chia bài của ông chủ, ý cười không còn nữa, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói tôi không biết đánh bài, ông cũng nói chỉ cược một ván, nên dừng lại đi thôi.”
Ông chủ thử thuyết phục anh, nói: “Cậu vừa mới vào sòng bài, vận may tốt như vậy, cậu chính là trời sinh đã hợp với sòng bạc rồi, không đánh thì đáng tiếc lắm.”
“Không đáng tiếc.” Kỷ Cảnh Thù hối hận muốn chết rồi: “Người bán ma túy thì không được chạm vào ma túy, mở sòng bạc thì không được chạm vào bài, chút đạo lý này mà ông cũng không biết?”
Sớm biết chuyện sẽ như vậy, ban nãy anh nên thua mới phải, khoe mẽ cái gì chứ? Tiếc là hơn thua quá đáng, lại bị tâng bốc lên cao, đến cùng thì anh vẫn là thiếu niên 17 tuổi, anh quá tự tin vào bản thân mình rồi.
Bây giờ thì hay rồi, cả đầu anh đều là biểu cảm ban nãy của Nguyễn Yếm , nói rõ chỉ cược một ván, bây giờ đã phá giới, cô gái nhỏ này chắc chắn rất tức giận rồi, anh phải dỗ như thế nào đây?
Ông chú gật đầu, ông quá nóng vội rồi, thế là tỉnh táo trở lại rồi nói: “Tôi có thể không cược với cậu, chỉ là cậu có năng lực như vậy, không kiếm thêm chút tiền thì quá phí phạm của trời rồi.”
Anh không muốn thỏa thuận tiếp với ông chủ nữa, cũng không muốn che giấu suy nghĩ ở trong lòng nữa, thu lại dao găm, anh đi ngang qua bàn cược đi đến chỗ quầy lễ tân đổi tiền, lúc chuẩn bị đi thì anh nhìn thấy Nguyễn Chiêu Chiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thẻ ngân hàng của mình, đáy lòng cười lạnh một tiếng, nói nhỏ với chú ấy: “Chú cảm thấy một đứa trẻ vị thành niên có thể đổi 2000 tệ, thấy thật đáng tiếc cho 1000 tệ của chú?”
Trên người của Kỷ Cảnh Thù có một loại kiêu ngạo, loại kiêu ngạo này nhìn vào chính là do nhà có tiền, nhận được sự nuôi dạy tốt từ một gia đình có gia giáo, không thể che giấu hay giả vờ, gia đình như vậy làm sao có thể bắt con cháu đánh bạc.
Ông chủ đã thấy qua rất nhiều con bạc, ông có suy nghĩ bảo thủ, cảm thấy Kỷ Cảnh Thù đã sa ngã rồi, có bao nhiêu người đã chơi đánh bài có thể nói được với ông là sau này không cược nữa, làm gì có chuyện đó?
Vừa chơi là thắng, có thể rút khỏi thuận lợi và sạch sẽ như vậy, cũng chỉ có mỗi Kỷ Cảnh Thù mà thôi.
Haizz, thường đi bộ bên sông, lần này liền bị ướt giày rồi*.
*“thường đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày” : ý nói ở trong một hoàn cảnh dễ bị ảnh hưởng bởi thói quen, hay thói hư tật xấu nơi đó. Đồng nghĩa với việc sẽ không tránh khỏi một số sai sót nhỏ khi làm việc gì đó, có những lời lẽ đối với người không chuyên tâm làm việc. Chính những điều nhỏ nhặt thường vô tình đã để lại hậu quả nghiêm trọng cho chúng ta và khiến chúng ta ân hận cả đời.