Nguyễn Yếm chưa đi xa, Kỷ Cảnh Thù chạy đuổi theo gọi tên cô: “Yếm Yếm!”
Anh không đợi cô mở miệng nói, cũng không quan tâm cô có bài xích không, ôm lấy cô rồi nói: “Anh không có cược ván thứ 3, thật đó! Thật ra lúc đó anh chỉ là bị hoàn cảnh ở xung quanh mê hoặc mà thôi, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, anh không có muốn như thế…thôi bỏ qua vậy.”
Anh cảm thấy việc thanh minh cho bản thân là một việc khá là giả dối, hơn nữa thanh minh cũng không có tác dụng gì, do đó anh chán nản nói: “Em nói đúng, anh không có khả năng kiềm chế bản thân tốt như thế, là anh cảm thấy bản thân mình quá vĩ đại rồi, chính em đã kéo anh trở về.”
Nguyễn Yếm bị anh ôm vào lòng, mặt lập tức đỏ lên.
Cô cảm thấy nếu như Kỷ Cảnh Thù thật sự bị hủy hoại bởi cờ bạc, thì cô đành phải đứng mũi chịu sào, cô không thể làm loại chuyện chặt tay người khác, nên cô phải nhắc nhở anh như thế này, nhìn anh tiêu diêu tự tại mà thực ra trong lòng cô tự trách mình, lỡ như anh không chịu quay đầu thì sao? Cô nên bất chấp tất cả mà kéo anh ra ngoài mới đúng.
Sau đó Nguyễn Yếm nhận ra sự thân thiết của hai người họ, cô có cảm giác khá mơ hồ về ranh giới giữa nam và nữ, nhưng với bản tính phòng thủ mạnh mẽ, Kỷ Cảnh Thù luôn luôn chọc thủng giới hạn trước mặt cô, và không nghĩ ngợi gì về con đường ở phía sau của cô, vì vậy Nguyễn Yếm mới vừa muốn đẩy vừa mới muốn giữ nguyên, nhưng lần này thì khác, cô chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cô có một cảm giác rất lạ lẫm không thể diễn tả bằng lời, hình như là đắc ý tự mình đa tình, lại giống như sự ổn định được thỏa mãn, không thể nói rõ, nhưng dư vị đọng lại rất lâu, giống như cái chuông gió bị gió thổi qua vẫn ngân vang, hoặc là làn khói phun ra vẫn còn lượn lờ.
Cô không nói gì, Kỷ Cảnh Thù càng lo lắng hơn, nói: “Em vẫn còn giận sao?”
“Em không có giận.”
Cô vẫn ở trong lòng của anh, lúc 1h sáng, cô cảm nhận được cái lạnh của đêm tối, cô vô tình hay cố ý mà nhích lại gần cái ôm của Kỷ Cảnh Thù, nói với giọng nũng nịu rằng: “Nhưng mà em không muốn anh trở thành một con ma cờ bạc, bên cạnh đó em còn là nguyên nhân dẫn đến chuyện đó.”
“Em không phải.”
Dáng người của cô nhỏ, một tay anh có thể ôm cô vào lòng, trong một khoảnh khắc, dục vọng tràn đầy bén rễ trong lòng anh, nhưng điểm này rõ ràng không thích hợp với cô gái dễ thương và ngọt ngào, ngay cả khi Kỷ Cảnh Thù cảm thấy rằng cô vẫn còn một chút tức giận, anh đã buông cô ra trước và đưa cô về nhà.
“Anh có thể đã bị choáng váng đầu óc rồi, cảm thấy em còn xem trọng anh hơn tiền bạc, liền rất vui.” Tuy rằng nguyên nhân trong đó còn rất nhiều, nhưng nhận được sự quan tâm từ người khác lại đem đến giá trị cuộc sống cho Kỷ Cảnh Thù, tâm trạng của anh vẫn tiếp tục vui vẻ, hỏi: “À, đúng rồi, cho em tiền.”
Nguyễn Yếm cầm lấy tấm thẻ ngân hàng mà Kỷ Cảnh Thù đưa, gương mặt thất thần hỏi: “Đây là tiền anh thắng được mà.”
Kỷ Cảnh Thù đổi trắng thay đen, nói dối không chớp mắt rằng: “Nhưng tiền anh thắng được là của em, tiền của em đi vào sòng bạc, anh chỉ là dùng nó thắng được trở lại từ sòng bạc mà thôi, em cũng biết, anh chính là H2O2* bị oxy hóa trong MnO2*, hóa trị không đổi.”
* H2O2: hydrogen peroxide
* MnO2: mangan (iv) oxit
Đây là ví dụ tào lao gì vậy? Chất xúc tác chỉ có thể thay đổi tốc độ phản ứng, sao anh không nói mình là người trao đổi chất trong tự nhiên luôn đi, nhưng hiển nhiên Nguyễn Yếm sẽ không công khai phàn nàn, bắt người tay ngắn*, tiền cô thiếu vốn đã rất nhiều rồi, bây giờ lại nợ ân tình, nợ tới nợ lui, nợ ai đó một cái gì đó cảm giác rất khó chịu.
*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Kỷ Cảnh Thù hình như nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì đó, hỏi: “Em không có nợ anh, ngược lại, anh thấy em đã giúp anh được một việc lớn đó, nếu như ở một thế giới song song vào thời điểm anh vào sòng bạc mà em không có ở đó, haizz, nửa đời còn lại của cuộc đời anh sẽ khốn khổ đó.”
Anh giả vờ thở dài, tuy lý do có hơi gượng ép nhưng lại khiến Nguyễn Yếm cười thành tiếng, cô gái quấn chặt áo khoác, tìm một cây ATM, bỏ thẻ vào, bịt mắt lại rồi hỏi: “Mật mã của thẻ của anh.”
Cô suy nghĩ, không nhịn được, hỏi anh: “Sao anh lại làm được vậy, biết được bên trong lá bài là gì, phim điện ảnh cũng không dám quay như vậy đâu.”
“Chuyện này rất bình thường mà.” Kỷ Cảnh Thù bình thản nói, “Anh nhớ hết bộ bài rồi.”
Gương mặt Nguyễn Yếm kinh ngạc: “Anh nhớ bài? 6 bộ đều nhớ hết cả sao? Lúc phát bài lần đầu tiên là anh đã ghi nhớ rồi sao? Nhưng mà Dealer chia bài lúc đó chia rất nhanh, sao anh có thể nhìn rõ được vậy.”
Một loạt câu hỏi đã khiến cho cảm giác ưu việt của Kỷ Cảnh Thù quay trở lại, ánh mắt không khỏi cong lên, nhưng nên khiêm tốn thì cũng phải nên khiêm tốn một tí, nói: "Không cần, lúc anh ta sáo bài anh nhìn thoáng qua thì có thể nhớ được, nhưng trí nhớ của anh không phải tốt lắm, chỉ có thể ghi nhớ hơn 30 thẻ, phía sau thì không dùng tiếp được, và có thể cân nhắc việc có nên gian lận hay không.”
“...Cái này mà gọi là năng lực ghi nhớ không tốt sao?” Nguyễn Yếm thiếu chút nữa cảm thấy mình bị thiếu năng trí tuệ rồi, “Em luôn cảm thấy anh đang sỉ nhục em.”
Những ngôi sao đặc biệt sáng vào giữa đêm, những đám mây mỏng treo trên mặt trăng, dải ngân hà như cát lún có thể mơ hồ nhìn thấy từ xa, đèn đường như đang cúi đầu cười khổ. Gió đêm mang theo tiếng côn trùng ríu rít - chỉ thấp thoáng, Nguyễn Yếm nghe không được rõ tất cả mọi thứ, Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng nước sâu và nặng ở sông Phú Xuân, như gảy đàn bên tai, gột rửa tâm hồn cô.
Nguyễn Yếm là một đứa trẻ ngoan ngoãn trước nay chưa từng ngủ sau 11 giờ đêm, bây giờ cô vô cùng nhớ chiếc giường của mình.
Thậm chí đi ra ngoài cô cũng không sẵn lòng đi cho lắm, cô đeo túi lên, suy nghĩ về chuyện vui vẻ có thể xảy ra ngoài ý muốn, đeo khẩu trang, nhỏ nhẹ đi theo phía sau Kỷ Cảnh Thù
“Đưa tay cho anh, đèn đằng trước hư rồi.”