Nguyễn Yếm nghiêng đầu nhìn, trời tối đen như mực, cô vội vàng ngoan ngoãn nắm tay anh, nghe thấy Kỷ Cảnh Thù hừ một tiếng nói: “Hai tay của em không lúc nào ấm cả.”
Cô lạnh như băng, anh nóng như lửa, Nguyễn Yếm cảm thấy thoải mái lại cảm thấy ngại, tay muốn tránh, lại không tránh được nói: “Em có hệ thống miễn dịch kém, cũng không thích vận động, sau này sẽ ổn thôi.”
Giọng nói của cô thoát ra ngoài khẩu trang giống như bong bóng, cũng không biết đã chọc vào điểm cười nào của Kỷ Cảnh Thù, niềm vui của anh cao hơn ngưỡng người thường rất nhiều: “Đúng rồi, ngày mai anh sẽ tham gia trận tái đấu của cuộc thi vật lý .. . à không phải, là hôm nay, đã qua mười hai giờ rồi. "
Nguyễn Yếm sửng sốt, không để ý tới Kỷ Cảnh Thù mơ hồ siết chặt ngón tay một cái: "Hôm nay? Vậy sao anh vẫn ... Hôm qua sao anh không đi đến địa điểm đăng ký báo danh?"
“Hôm qua trạng thái của anh không tốt lắm, nhờ thầy giáo giúp đi kiểm tra tư cách dự thi rồi.” Kỷ Cảnh Thù trả lời câu hỏi của cô, trong lòng khẽ run lên, “Sao em lại biết quy trình báo danh?”
“Em,” Nguyễn Yếm có chút ngại, dường như nói ra lời này sẽ có chút xấu hổ, chỉ có thể lừa cho qua, “Không phải là cuộc thi của anh hay sao, nên em có đi dò hỏi một chút.”
Lại ngẩng đầu lên hỏi: “9h anh phải thi rồi, hôm nay còn đi dạo phố, có thể phát huy tốt được sao? Với lại giờ anh trở về có thể ngủ được mấy tiếng cơ chứ?”
Càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy đó là lỗi của mình, nếu anh không thể hiện tốt thì tất cả là lỗi của cô, cô không thể không bước nhanh, muốn anh sớm trở về, Kỷ Cảnh Thù ngược lại lại là bộ dáng đi ở đằng sau: “Đừng vội, đừng vội, trở về cũng không ngủ được đâu.”
Nguyễn Yếm ngơ một lát, hỏi: “Tại sao?”
Kỷ Cảnh Thù không nghiêm túc nói: “Bởi vì anh có bệnh mà, chính là vì ngủ không được nên mới đi theo dấu của em.”
Nước sông Phú Xuân đang chảy bên cạnh họ, gió buổi tối thổi tóc mái của cậu thiếu niên, giọng anh ấy nhẹ nhàng như thể anh ấy đang nói về một điều gì đó tầm thường, ngay cả biểu cảm của anh ấy cũng có thể được gọi là thoải mái.
Nhưng Nguyễn Yếm trầm mặc, cô nhớ lại lúc ở trong sòng bạc ban nãy, lúc Kỷ Cảnh Thù lấy dao ra, Nguyễn Yếm nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay anh từ cổ tay áo mà anh kéo lên — chiều dài và hình dạng rất giống với cổ tay bị cắt, và có hai vết.
Anh đã từng tự sát, anh xuất sắc như vậy, hơi thở thiếu niên, tuy rằng anh rất khó hầu hạ nhưng chỉ cần giảng một chút đạo lý là có thể dỗ được anh, anh có khuynh hướng tự tử mạnh mẽ.
Tại thời điểm đó, Nguyễn Yếm cuối cùng cũng nhận ra rằng bệnh trầm cảm không chỉ là ba từ trong cuốn Bách khoa toàn thư hay lời trong miệng của những người khác, người bình thường không thể hiểu được suy nghĩ của họ và sự tuyệt vọng của họ khi mắc bệnh.
Mặc dù Kỷ Cảnh Thù xảy ra chuyện thì theo một nghĩa nào đó là điều tốt cho cô, chẳng hạn như không phải trả lại tiền, nhưng trái tim cô cũng chưa đen tối tới mức như vậy, cũng không có vạch trần căn bệnh trầm cảm của anh, mỗi một người mắc bệnh trầm cảm đều đang liều mạng giả vờ sống như người bình thường. Người còn đang sống sờ sờ, cô không muốn chọc vào vết sẹo của người ta.
Vì vậy, Nguyễn Yếm chỉ có thể giả bộ buồn ngủ ngáp dài, sau khi ngáp một cái, cô cảm thấy thật buồn ngủ: "Nhưng ngày mai em còn phải đi làm."
Kỷ Cảnh Thù có thể không quan tâm đến bản thân, nhưng lại không thể không quan tâm đến Nguyễn Yếm, nghe được những lời cô đã nói, anh lấy lại bình tĩnh, đưa Nguyễn Yếm về nhà, anh chủ động suy nghĩ, trở nên nhiều lời, Nguyễn Yếm nhẹ giọng trả lời, thỉnh thoảng xen vào vài câu, bàn tay anh nắm dần dần ấm lên.
Không chỉ là ấm áp, mà còn đổ cả mồ hôi.
Dinh dính, Nguyễn Yếm sau đó mới phát hiện mười ngón tay của cô và Kỷ Cảnh Thù đan vào nhau, ngón tay chạm vào, cọ xát, giống như hôn nhau, ý nghĩ này khiến Nguyễn Yếm thành công tỉnh táo.
Ở đây có đèn đường, cô không dám chắc chắn nhưng có phải thật sự đang suy nghĩ nhiều hay không?
Đầu óc Nguyễn Yếm rối tung lên, điều này đã vượt qua khoảng cách giới hạn của nam và nữ, nhưng một số bộ lọc khiến cô cảm thấy Kỷ Cảnh Thù không thể làm ra loại việc này, là bản thân cô đã suy nghĩ quá nhiều, con gái của một gái điếm đương nhiên sẽ bị gái điếm ảnh hưởng mà biến đổi ngầm, nghĩ đến đây, cô cảm thấy có chút buồn bực.
Kỷ Cảnh Thù phát giác ra sự im lặng của cô liền hỏi: “Buồn ngủ rồi sao?”
Nguyễn Yếm lắc đầu rồi lại gật đầu, Kỷ Cảnh Thù thấy cô buồn ngủ đến mức mà phản ứng trở nên chậm chạp, cũng đoán đã không còn sớm nữa, đưa cô đến dưới lầu, dưới lầu cũng khá tối, nói với cô: “Sợ thì anh sẽ đưa em đến trước cửa nhà.”
“Không cần đâu, em có chìa khóa.”
Nguyễn Yếm rút tay ra, cô đột nhiên cảm thấy mình có phải có chút không hiểu phép tắc rồi không? Nửa đêm nửa hôm, cô nhờ người đưa về nhà rồi để người ta tự đi bộ về, lẽ nào anh ấy là con trai thì sẽ an toàn hay sao, ở đâu ra định kiến dập khuôn như vậy: “Nếu không thì anh đợi một lát, để chú Đinh lái xe đến đón anh, một mình anh về nhà em không yên tâm lắm ——”
“Anh gửi tin nhắn cho chú Đinh rồi, đừng lo lắng, em lên trước đi.”
Nguyễn Yếm gật đầu nói được, sau đó chạy lên lầu rồi lại chạy xuống, nói: “Lúc anh trở về nhớ chú ý an toàn.”
Kỷ Cảnh Thù theo dõi tiễn cô đi lên, đến khi đèn trong nhà bật sáng, anh không thể thừa nhận rằng việc nắm tay cô khiến anh có phản ứng sinh lý mạnh mẽ. Anh không thể đoán ra là do tâm lý phấn khích hay là do Nguyễn Yếm, có vẻ như vế sau chiếm nhiều hơn.
Kỷ Cảnh Thù nhìn vào bàn tay mà cô đã nắm qua, nóng, nó vẫn còn chút trơn và ướt, nhưng cuối cùng nó cũng làm ấm bàn tay của cô gái.
Mạng lưới các mối quan hệ giống như một đường ngang đã thay đổi. Có một ô vuông được anh điền vào từ mới, nhưng vẫn còn để trống chưa điền từ, Kỷ Cảnh Thù không biết phải điền như thế nào vào.
Sẽ có một từ thân mật hơn, chắc là vậy, hoặc anh hy vọng nó là như vậy.