Tiết học tiếp theo là tiết sinh học, Nguyễn Yếm đang lau bảng.
Ngoại trừ môn vật lý ra thì mấy môn còn lại cô đều rất thích, mức độ yêu thích thì đại khái cũng giống như việc mà Kỷ Cảnh Thù có thể nghe hiểu được các kiến thức mà giáo viên vật lý giảng vậy…lạ thật, hai ngày nay sao cô cứ luôn nghĩ đến Kỷ Cảnh Thù nhỉ?
Những học sinh nữ học không tốt những môn như toán, lý, hóa, thường đối với ban khoa học tự nhiên thường sẽ để lộ ra việc học lệch, Nguyễn Yếm cũng nằm trong số đó, cô luôn nghĩ những thứ mang tính kỹ thuật cần độ chính xác cao như này rất khó học được, đồng thời lại cảm thấy đến những kiến thức mà cô đã nắm được cô cũng học không được, cũng có thể như mọi người nghĩ là cô có tiêu chuẩn kép đối với việc học những môn này.
Ở ngoài cửa có một nam sinh thò đầu vào nói: "Này, gọi là Hàn Băng Tuyết ra đây một lát."
Nguyễn Yếm liếc nhìn cậu ta, nhận ra người này chính là Chu Trì, vết thương trên mặt cậu ta vẫn chưa lành hẳn, giống như là hắn cố tình để vậy, cũng không biết là vết thương do bạo lực học đường có gì tốt mà được xem như là huân chương cơ chứ.
Cô vờ như không nghe thấy, may mắn là Triệu Như đã vội vàng đi đến, cười rất vui vẻ, nói: "Anh tìm Băng Tuyết à, hôm nay cậu ấy không có đến lớp, ba cậu ấy trở về nên chắc là đưa cậu ấy đi đâu chơi rồi đó, cậu ấy xin nghỉ rồi."
Cậu ta xin nghỉ, người được hưởng lợi là Nguyễn Yếm, không có kẻ đầu sỏ, số lần đến kiếm chuyện với Nguyễn Yếm rõ ràng sẽ ít đi, nhưng cô vẫn giữ thói quen như cũ, hễ đã rời khỏi chỗ ngồi, đồ trong cặp và ngăn bàn đều phải kiểm tra lại lần nữa, tuy rằng khá lãng phí thời gian nhưng mà khi xảy ra chuyện rồi thì càng lãng phí thời gian hơn.
Phản ứng của Chu Trì khá bình thường, nhìn không ra được là hắn có vui vẻ hay không, hắn liếc mắt sang nhìn Nguyễn Yếm, quay đầu lại rồi nói: "Hôm nay chúng tôi đi chơi ở KTV, em có muốn đi cùng không?"
Triệu Như vẫn cười, làm ra vẻ bị khó xử, nói nhẹ nhàng: "Không tốt lắm, mấy người bạn kia của anh em đều không quen biết họ."
"Không sao, bọn họ biết em." Chu Trì đút tay vào túi quần, không biết lấy ra cái gì đó đưa cho Triệu Như, rồi nói: "Đi chung đi, buổi tối anh đến đón em."
Bọn họ lại nói cái gì đó, Nguyễn Yếm không nghe thấy, nhưng tầm nhìn của cô lại nhìn thấy hai người họ lôi kéo qua lại, chuyện kỳ lạ là giữa một người đã có bạn gái và bạn thân của bạn gái mình nên có chừng mực chứ nhỉ, nhưng chừng mực đó lại là gì đây?
Nguyễn Yếm cảm thấy bản thân nên phổ cập thêm kiến thức về mối quan hệ giữa nam và nữ, cô luôn cảm thấy về phương diện này có chút nghi ngờ chính mình.
Sau này thì Nguyễn Yếm mới hiểu là tại sao Chu Trì lại to gan như thế, buổi chiều tan học thì tụ tập đi xem phim, tuy rằng vẫn chưa quên lá cờ đỏ cách mạng dùng để giáo dục, nhưng mà học sinh cấp 3 thì làm gì có suy nghĩ sâu xa được như vậy, đối với mọi người mà nói thì đây có thể được xem là cơ hội để dũng cảm bung xõa hết mà thôi.
Nguyễn Yếm thở phào nhẹ nhõm, hiếm có cơ hội mà tâm trạng tốt như vậy, sau khi khóa tủ đồ của mình lại, cô đi đến cửa hàng nhỏ mua một ít gà miếng về, đồ ăn nóng hổi thỏa mãn được cơn đói, cô ôm ly nước ngồi ở vị trí của mình, từ khi sinh ra tới nay ký ức về những bộ phim điện ảnh mà cô từng xem đều đến từ trường học, lúc này cô cũng có thể ôm lấy ý nghĩ mà xem phim một cách nghiêm túc được rồi.
Trong sân trường khá ồn ào, tiếng nói chuyện ở xung quanh cô còn lớn hơn cả tiếng trong màn hình, đèn đã tắt lại khá tối, nên càng nghe rõ được tiếng người đang ồn ào ngoài kia, Nguyễn Yếm chỉ có thể gắng vươn cổ lên để đọc phụ đề trên màn hình, được một lúc lại cảm nhận được có người đang đứng bên cạnh mình: "Triệu Như, ra đây."
Hắn cúi đầu xuống, vừa nhìn đã nhận ra Nguyễn Yếm, tuy rằng hắn không biết tại sao Nguyễn Yếm lại có ấn tượng sâu sắc với mình như vậy, hắn nói: "Này, đây không phải là gái điếm nhỏ hay sao?"
Bốn bề đều tối đen, nhưng đèn vẫn sáng như cũ, Chu Trì nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Yếm thay đổi rồi.
Tuy rằng bởi vì hắn không biết tên của Nguyễn Yếm là gì, nên chỉ thuận miệng đùa giỡn mà thôi, nhưng mắt thấy Nguyễn Yếm vô cùng không thích cái cách gọi này, có lẽ là sợ hãi việc bị bắt nạt, trong lòng hắn có chút hối hận rồi, lại tức giận nghĩ — Dựa vào đâu mà hắn không được gọi như thế?
Nhưng chung quy lại thì vô duyên vô cớ mà trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái. Hắn khàn giọng hỏi: "Rốt cuộc em tên là gì?"
Nguyễn Yếm ngẩng đầu lên nhìn hắn, có chút sợ hãi, khiến cho Chu Trì phải nén cơn giận lại, nói: “Nguyễn Yếm. ”
Chu Trì cho rằng chữ "yan" là chữ "艳" này, hắn nói: "Khó trách, trên đầu chữ sắc có một con dao."
(Tên của nữ chính là 阮厌 /ruan yan/, chữ 厌 đồng âm với chữ 艳---xinh đẹp, kiều diễm.)
Nguyễn Yếm không có phản bác lại, cô biết hắn đã hiểu lầm tên của cô rồi.
Nhưng chữ “厌” này cũng không có ý nghĩa tốt gì, cả chữ đều nói về tham lam tài sản của ai đó, chỉ có duy nhất một mình Kỷ Cảnh Thù là giải thích nghe có hơi hay hay một chút, từ trước đến nay anh luôn gọi cô là Yếm Yếm, Nguyễn Yếm chỉ có thể để anh gán tên "Yến Yến" cho cô, nhưng ý nghĩa của chữ "Yếm Yếm" đã dễ nghe hơn nhiều rồi, yên tĩnh, thanh tú, xanh tươi và lười nhác, dù là trạng thái của người bệnh nhưng cô vẫn thích nó hơn.
Kỷ Cảnh Thù nói cô là "Trường thị yếm yếm”, nó xuất phát từ bài thơ "Đổng tiên ca lệnh" của Âu Dương Tu*, là một bài thơ mang nỗi tương tư, “Xuân khuê tri nhân phủ, trường thị yếm yếm, nghĩ tả tương tư ký quy tín”, Nguyễn Yếm suy nghĩ trong thời gian dài, cảm thấy Yếm Yếm nên là ý chỉ thời gian dài, cái tên này cũng không còn quá khó nghe nữa rồi.
Âu Dương Tu*: nhà văn và nhà sử học thời Bắc Tống.
Thật là phiền chết được, sao cô lại nghĩ đến Kỷ Cảnh Thù nữa rồi?
Nguyễn Yếm chau mày lại, trong mắt của Chu Trì thì cậu ta thấy cô gái nhỏ lại không vui nữa rồi, cậu ta vò tóc, đang muốn mở miệng hỏi sao cô lại ở cùng với tên khốn xấu xa là Kỷ Cảnh Thù, Triệu Như đã bước đến gọi hắn: "Anh đang nói chuyện với ai vậy?"
Chu Trì bỗng nhiên cảm thấy bản thân như bị thiểu năng vậy, liền nói: "Ai biết, đi thôi, mau đi thôi."