Cơn Gió Nào Đưa Em Về


Nguyễn Yếm đã giết một con mèo.

Nó là một con mèo tam thể không ai muốn nuôi, cô nhìn không ra nó bao nhiêu tuổi, chí ít nó đã trưởng thành. Nó xuất hiện trên con đường duy nhất để đến trường của Nguyễn Yếm, uể oải làm ổ ở ven đường, thường xuyên ngủ gật, thỉnh thoảng chạy đi kiếm ăn, phần lớn thời gian đều ủ rũ.

Nguyễn Yếm đi ngang qua nó, đôi khi có thể nghe thấy tiếng nó ngáy.

Cũng rất sạch sẽ.

Có một hôm, Nguyễn Yếm thấy có vài người vác theo máy ảnh vây quanh con mèo đó, tắm sạch sẽ lau khô cho nó, động tác rất dịu dàng, chụp khuôn mặt nó đối diện với ống kính.

Lúc Nguyễn Yếm đeo balo đứng chờ đèn đỏ, cô nghe thấy nữ sinh trẻ tuổi đang ôm mèo nói rằng cô ấy sẽ nuôi nó, rồi còn nói tuy rằng nó đáng thương, nhưng cũng đáng yêu, vén xem đệm chân mèo nói muốn đặt tên cho nó.

Nguyễn Yếm đứng bên cạnh nghe thấy, mím môi, không nói gì.

Chắc sau này cô không bao giờ gặp lại nó nữa.

Nhưng cũng mới được mấy ngày thôi, vào một buổi sáng trời mưa to, mang theo cơn gió lạnh buốt thổi qua, Nguyễn Yếm che dù dẫm lên con đường gồ ghề đọng nước để đi học, bất ngờ thấy ở ngã tư đường có một con mèo nhỏ gầy guộc đang cuộn mình nằm đó.

Toàn thân nó ướt sũng, làm ổ dưới đống lá rụng, cả người run cầm cập vì lạnh.

Rõ ràng đã dầm mưa cả đêm.

Nguyễn Yếm nhìn vài giây, rốt cuộc không nhịn được, ngồi xổm xuống lấy giấy vệ sinh lau nước trên người nó, xách nó đến dưới mái hiên để tránh mưa.

Mèo nhỏ ngẩng đầu nhìn cô một cái, kêu meo meo.

Nguyễn Yếm nói: “Tao không nuôi nổi mày đâu.”

Vì thế nó lại lần nữa trở thành mèo hoang không ai cần.

Làm lỡ chút thời gian, Nguyễn Yếm đã đến muộn.

Thực ra chuông vào lớp vẫn chưa vang, nhưng thầy chủ nhiệm lớp của cô vô cùng đáng ghét, quy định là buổi sáng ai vào lớp trễ hơn thầy thì xem như đi trễ, Nguyễn Yếm vào lớp cùng lúc với thầy, cũng tính là đi trễ.

Chủ nhiệm lớp chậc một tiếng, ghét bỏ liếc nhìn cô. Nguyễn Yếm vờ như không thấy, dù sao cũng quen rồi, đi ngang qua thầy, lấy sách giáo khoa, lại phát hiện hộc bàn của mình trống trơn.

Cuốn sách đã biến mất.

Nguyễn Yếm nhìn chằm chằm cái bàn, quay đầu nhìn những người xung quanh, mọi người dường như đã hẹn trước với nhau, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không có ai nhìn cô.

Nguyễn Yếm liếc nhìn thùng rác, đeo cặp đi ra phía ngoài đứng.

Sau lưng vang lên tiếng học thuộc lòng ngắt quãng, cao thấp đan xen, vô cùng ồn ào, cũng không biết là đang học thuộc lòng thật hay giả.

Đây là một buổi sáng cấp ba bình thường, những chuyện như thế này đã từng lặp đi lặp lại vô số lần.

Trường học sẽ làm cho nó lặp lại mãi mãi.

Nguyễn Yếm giả vờ đứng vài phút, thấy chủ nhiệm lớp đi vào văn phòng rồi, thì xoay người đi xuống lầu.

Có mấy cái thùng rác lớn đặt ở tầng 1 trong trường, Nguyễn Yếm mặt không cảm xúc đi lục tìm, cũng may trong trường học không có nhiều rác rưởi ghê tởm, cô vẫn có thể chịu được.

Nhưng đã lục tìm một lượt, mà vẫn không tìm thấy.

Nguyễn Yếm suy nghĩ không lý nào, trường học không bao giờ thu gom rác vào sáng sớm, chẳng lẽ đã bị vứt vào tối hôm qua?

Cô đang đứng trước thùng rác, mưa đã nhỏ đi rất nhiều, cô không cầm dù nên cả người đều dính ướt, tóc mái bết dính vào đầu, đồng phục bị bẩn, thoạt nhìn rất đáng thương, cũng rất buồn cười.

Các giáo viên đi ngang qua nhìn cô vài lần, cuối cùng vẫn không đi qua giúp.

Nguyễn Yếm nghe thấy phía sau có người hô một tiếng “này”.

Cô quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu niên đang cầm dù, ôm một chồng sách thật dày bị dính nước mưa: “Của cô?”

Nguyễn Yếm ừ một tiếng: “Của tôi.”

“Bị người ném từ trên sân thượng xuống, đập vào đầu tôi.”

“Xin lỗi.”

Người trước mặt có thân hình mảnh khảnh, tán ô hạ xuống rất thấp, khóa kéo của đồng phục ngoài bị kéo xuống một nửa, lộ ra chiếc áo sơ mi bên trong, Nguyễn Yếm chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới gương mặt thanh tú, sạch sẽ của anh.

“…Trả cho cô.”

“Cảm ơn.”

Nguyễn Yếm liếc nhìn anh, trong lòng à một tiếng, là anh ấy.

Thiếu niên không nói nữa, anh đưa sách cho cô rồi rời đi, bước đi rất nhanh nhưng không đi về hướng của tòa nhà dạy học.

Chỉ cảm thấy thiếu niên có chút kỳ lạ, Nguyễn Yếm biết anh, anh tên là Kỷ Cảnh Thù.

Cái tên đặc biệt khó đọc, Nguyễn Yếm còn từng tra qua, Cảnh là ánh mặt trời sáng ngời, Thù là tên của con sông*, nhánh sông của Tứ Thủy, một hỏa một thủy, kết hơp lại khá thú vị.

*洙水 Thù Thủy, tên cổ của một con sông, theo "Thủy Kinh Chú", nguồn sông bắt đầu từ phía Đông Bắc của thành phố cấp huyện Tân Thái, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc chảy về phía Tây đến Đông Nam của thị trấn Thái An, quay về phía Tây Nam và về phía Bắc của huyện Tứ Thủy và nhập với Tứ Thủy, phía Tây là về phía Đông Bắc của thành phố Khúc Phụ và phân chia dòng chảy với Tứ Thủy. Từ Duyễn Châu đến Tế Ninh, nó hợp lưu với sông Quang Thủy, sau đó rẽ về phía Nam nhập vào sông Tứ Thủy. Ngày nay, sông Thù Thủy ở Khúc Phụ chảy từ phía Đông của Khổng Lâm* một nơi ở phía Bắc thành phố sang phía Tây Nam vào sông Nghi Thủy (nay là sông Tiểu Nghi), và cũng không liên quan gì đến Thù Thủy thời cổ.

*Khổng Lâm là nghĩa trang của gia tộc họ Khổng nằm ở quê hương của Khổng Tử ở Khúc Phụ, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Đây là nơi mà Khổng Tử cùng một số đệ tử và hàng ngàn con cháu họ Khổng đã an nghỉ

Nhưng con người anh rõ ràng không thú vị, nhạt như nước canh suông, tính tình có hơi u ám, ở trong trường học cũng cô độc một mình, không bạn bè, trở thành đề tài của những người rảnh rỗi lôi kéo nhau nói chuyện phiếm sau giờ cơm.

Nguyễn Yếm cũng từng nghe qua.

Học trò mà, khi nói chuyện phiếm sẽ luôn tìm những người khác biệt so với chúng đề bàn tán, huống hồ là con nít mà, tin tức trao đổi rất nhanh.

Nguyễn Yếm ôm sách trở về phòng học, bị chủ nhiệm lớp khiển trách một trận, nhưng cô cũng không so đo tính toán xem ai đã ném sách của cô đi.

Cô không thích gây chuyện.

Lớp trưởng không thu vở bài tập của cô, Nguyễn Yếm phải tự mình đi nộp, gõ cửa văn phòng của giáo viên, bước vào lại trùng hợp gặp Kỷ Cảnh Thù.

Anh đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mà trên mặt đã bị thương đổ máu, nam sinh đứng cạnh anh thoạt nhìn còn thảm hơn anh, vừa nhìn là biết đã đánh nhau, tình hình chiến đấu còn rất ác liệt.

Nguyễn Yếm nộp bài tập, quay đầu nhìn Kỷ Cảnh Thù, vừa lúc đối diện với thiếu niên đang ngẩng đầu, ánh mắt anh lạnh lùng, giống như muốn chọc thủng người ta.

Nguyễn Yếm đứng thẳng người.

Cô đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, không giải thích được nguyên nhân, không dám nghe lời răn dạy hùng hổ của giáo viên bên cạnh tiếp nữa, nhấc chân rời đi.

Lúc cô mở cửa, Kỷ Cảnh Thù đã mở miệng nói câu đầu tiên sau khi vào cửa: “Tại sao em không thể đánh người mắng em là đồ con hoang?”

Nguyễn Yếm dừng bước, nhưng cô không quay đầu lại xem.

Chuyện Kỷ Cảnh Thù đánh người đã nhanh chóng được lan truyền, anh thu dọn sách vở, nghe nói bị yêu cầu về nhà tự kiểm điểm một tuần.

Bạn cùng bàn của Nguyễn Yếm và bạn học ngồi phía sau đang cười hi hi thảo luận chuyện này trong WC: “Này, biết tin gì chưa, Kỷ Cảnh Thù bị đuổi về nhà rồi.”

“Ừ, mình biết, anh ta đánh nhau một trận với Chu Trì, đánh rất thảm, Chu Trì cũng ngốc thật, trêu chọc anh ta làm gì.”

“Nhà anh ta có tiền mà, đánh xong rồi có tiền bồi thường mà.”

“Quê mùa. Này, cậu nói xem anh ta không cha, cũng không có mẹ, anh ta lấy tiền từ đâu ra?”

“Không phải đã nói anh ta là con riêng sao, một đứa con hoang của nhà giàu có, nói không chừng có thể về nhà kế thừa tài sản.”

“Cậu ngốc hả, nếu có thể thừa kế tài sản sao còn ở lại trường chúng ta, cậu nhìn anh ta giống một tiểu bạch kiểm* vậy, không chừng dụ dỗ người nào…”

*Tiểu bạch kiểm: Ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp. Sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm

Nguyễn Yếm mở cửa toilet, chậm rãi rửa tay, không mặn không nhạt mà nhìn thoáng qua hai người đang nhất thời im bặt: “Họa là từ miệng mà ra.”

Bạn cùng bàn xì một tiếng: “Thì đã sao?”

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở các cậu thôi.” Nguyễn Yếm vẫy tay, làm bộ không cẩn thận mà vẫy nước vào người bọn họ: “Sáng nay tôi nghe thấy anh ta ở trong văn phòng giáo viên nói, về sau nếu còn nghe thấy ai bàn tán về anh ta, gặp một người thì sẽ đánh một người, cậu muốn bị nghe thấy sao.”

Đương nhiên Kỷ Cảnh Thù chưa từng nói những lời này, Nguyễn Yếm chỉ xem như mình trả ơn cho anh thôi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui