Nguyễn Yếm cảm thấy vui vẻ, chầm chậm ngồi xuống tiếp tục xem phim, nhưng cô không thể xem tiếp được nữa, cô vô thức suy nghĩ nếu như Chu Trì thật sự quang minh chính đại mà xuất hiện ở đây, vậy còn Kỷ Cảnh Thù thì sao? Anh cũng sẽ ở đây sao?
Chắc là không đâu, mấy ngày đang liệt kê danh sách thí sinh tham gia trận tái đấu của môn vật lý, Kỷ Cảnh Thù nên ngồi giải đề mới đúng, hơn nữa với căn bệnh của anh thì anh không thích ở trong đám người ồn ào này, lỡ như phát bệnh thì cũng khá phiền phức, cô nghĩ như vậy, Nguyễn Yếm lặng lẽ rời khỏi hội trường.
Thật ra cô cũng không chắc chắn lắm, nhưng cô vẫn là đến tòa nhà dạy học của lớp 12.
Tòa nhà dạy học không có mở đèn, mọi người đều đi xem phim hết rồi, còn có một hai phòng thì vẫn còn mở đèn, học sinh ngồi trong lớp hoặc ngồi lẻ tẻ đâu đó, Nguyễn Yếm bước chậm, đi đến lớp 12 ban 13, cửa phòng học đang mở, nhưng đã tắt đèn, cô có chút thất vọng.
Trong phòng học dường như có một bóng người, đứng ngay bàn học, tựa lưng vào phía sau, có một quyển sách đang che trên gương mặt, nghe thấy tiếng bước chân, cái bóng cử động một lát, lấy quyển sách xuống nhìn qua.
Nguyễn Yếm bất ngờ, giả vờ đi ngang qua, người ở bên trong hoài nghi, mở miệng hỏi: “Yếm Yếm?”
“Em còn cho rằng anh đang ngồi làm đề cơ đấy.” Nguyễn Yếm cầm lấy sách của anh, phân biệt chữ viết tay ở nơi không có ánh sáng, cô hỏi: “Anh vẫn còn xem “Tộc rồng*” ư?”
Tộc rồng*: tiểu thuyết Trung Quốc của tác giả Giang Nam, thuộc thể loại huyền huyễn, đăng trên tạp chí vào năm 2009. Hiện đã có phần 5 của bộ tiểu thuyết. Truyện kể về một chàng trai nhận được thư mời nhập học tại một học viện, và mở ra cuộc hành trình cạnh tranh với những con rồng.
“Nhàn rỗi không có việc gì làm, giải đề không phải là tất cả của cuộc đời.” Kỷ Cảnh Thù đứng dậy, vặn vặn cổ, dường như đã ngồi đó khá lâu rồi, anh nói: “Anh không muốn trở thành tên mọt sách.”
Nguyễn Yếm chu môi, nói: “Hay không?”
“Lúc trước thì còn được, giờ thì càng lúc càng tệ rồi, có lẽ là vẫn chưa hoàn thiện.”
Kỷ Cảnh Thù lười biếng nhận xét, anh đã quen với việc kiềm chế sự hài lòng, hơn nữa về phương diện này anh rất có năng lực, mắt nhìn sự việc tất nhiên cũng cao, đương nhiên hiện tại anh không có tâm trạng mà cùng thảo luận với Nguyễn Yếm về một cuốn tiểu thuyết trên mạng, anh nói: “Tự nhiên sao lại đến tìm anh? Không đi xem phim sao?”
“Cũng không có gì hay cả.” Nguyễn Yếm để tay ở sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi nói: “Anh có vượt qua trận tái đấu không?”
Kỷ Cảnh Thù nhắc về chuyện này thì lại vô cùng không vui, anh nói: “Rất không may là anh qua rồi.”
Đương nhiên là không may rồi, qua được trận đấu thì anh sẽ phải đối mặt với việc tập luyện khắc nghiệt hơn, với lại chỉ cần có một người vượt qua anh là được, nhưng nên vượt thì lại không vượt, không nên vượt thì lại vượt qua, bây giờ thì hay rồi, trận quyết đấu vào cuối tháng 10, anh trở thành niềm hy vọng của toàn trường. Ngay cả khi tất cả các giáo viên đều khuyên anh nên thư giãn, cứ phát huy như bình thường là được.
Có thể phát huy như bình thường được hay không thì anh không chắc, Kỷ Cảnh Thù thấy rất buồn bực, có rất ít điều có thể làm cho anh ấy phát huy được nghị lực của sự chăm chỉ và phấn đấu, có lúc anh cảm thấy ông trời rất thích trêu đùa người khác, có biết bao nhiêu người muốn vào chung kết, sao lại nhường cho anh một suất làm gì.
Nguyễn Yếm nắm chặt tay, cô thực sự không thể nghĩ ra được một chủ đề để nói chuyện với người khác, nhưng cô không muốn rời đi.
Cô không thể vứt đi cái suy nghĩ đó ở trong đầu, ở trong lòng cô, Kỷ Cảnh Thù vẫn chưa cởi bỏ được chiếc mũ cáu kỉnh khó hầu hạ, nhưng cái mũ đó bây giờ có vẻ đã ẩn đi rồi, sự thay đổi của anh đối với cô mà nói phần lớn là thay đổi về tình trạng bệnh, nếu không thì với vẻ ngoài hèn nhát thường ngày của cô sẽ tiếp tục diễn cho đến bây giờ.
Vừa bắt đầu thì đã diễn rồi nhỉ…aiza? là ắt đầu như thế nào?
Nguyễn Yếm mơ màng nhớ về lúc hai người họ gặp nhau, trả lời một câu không đầu không đuôi: “Không phải em.”
Cô cứ ngẩng đầu lên nhìn anh, Kỷ Cảnh Thù, Kỷ Cảnh Thù xem ra khá mệt, ôm cô đến chỗ bàn học, cô quá nhẹ, ôm cô giống như đang ôm bông gòn vậy, anh không nghe rõ cô nói gì nên hỏi lại: “Gì cơ?”
“Con mèo đó…” Cô gái ngốc nghếch thành thật ở trước mặt anh, không dám nhìn vào mắt anh, rồi nói: “Là em nhưng mà, lúc trước nó gặp tai nạn xe, em không biết…”
Giọng nói của cô đột ngột dừng lại, lập tức nhận ra mình ở đang trước mặt người có khuynh hướng tự sát này nói câu “Em không biết tại sao nó vẫn còn sống nữa” tương đương với việc ép chết người ta, đồng thời cô có linh cảm mơ hồ, vấn đề không rõ ràng này của cô là bởi vì Kỷ Cảnh Thù có vấn đề tương tự bắt đầu bị phá vỡ, anh không sống tốt sao?
Chí ít cô muốn anh sống tốt.
“Em không biết tại sao anh muốn nuôi em, làm mèo của anh?” Anh ấy không thường có hành vi bệnh hoạn đối xử với cô ấy như một con mèo, anh ấy rõ ràng đối xử với cô như một cá thể độc lập, cô nói: “Anh cũng không thật sự nuôi em.”
Cô nói một cách khá logic và ngắt quãng, Kỷ Cảnh Thù phải cố gắng một chút để sắp xếp những gì cô ấy vẫn chưa nói xong, tất nhiên anh nhận ra rằng cô không phải muốn hỏi về vấn đề này, nhưng anh cũng không có ý định sẽ tìm hiểu sâu về nó.
Giải thích vấn đề này có chút phức tạp, hơn nữa lúc đó anh thật sự ra tay muốn giết cô, hành vi này đã bị anh khinh thường, huống chi là vào lúc này.
Anh thuận tiện hỏi ngược lại cô: “Vậy anh nên nuôi em như thế nào?”
“Anh không cần phải nuôi em.”
“Nhưng em là mèo của anh, em đồng ý rồi mà.” Kỷ Cảnh Thù đưa cô vào ngõ cụt hợp lý, anh nói: "Em có muốn học Yến Yến làm mèo hoang không, nhưng em đã có chủ nhân rồi, và anh sẽ không ngược đãi em."
Đây là cái chủ đề xấu hổ gì đây? Nguyễn Yếm cảm thấy khó hiểu nói: “Xem một người bình thường thành thú cưng nuôi dưỡng là không thực tế rồi, tại sao em phải kêu anh là chủ nhân cơ chứ?”
“Anh đâu có bảo em kêu anh là chủ nhân đâu.” Vì vậy môn vật lý của cô ấy tệ là đáng đời, suy nghĩ bị phân tán, câu trước không thể kết nối với câu sau: “Em đã nghĩ như vậy, có nghĩa là giao ước giữa chúng ta không được thiết lập, vậy ban đầu em hứa với anh làm gì?”
Cô không cảm thấy hợp đồng vô hiệu, chỉ cảm thấy ý thức tồn tại của giao dịch này quá yếu ớt, khiến Kỷ Cảnh Thù dường như chỉ đơn phương bố thí cho cô, nhưng bản thân từ "làm con mèo của anh" cũng rất mơ hồ, còn bản thân Nguyễn Yếm cũng không biết phải thực hiện như thế nào, vậy thì quay lại câu hỏi mà Kỷ Cảnh Thù đã hỏi cô lúc đầu - nuôi như thế nào?
Nhưng việc anh ấy làm đã quá nhiều rồi, sổ tay của Nguyên Yếm ghi rất rõ những món nợ ân tình của anh, thay vì hỏi như vậy, chi bằng hỏi: “Vậy anh hy vọng em vì anh làm cái gì?”