Vấn đề này cô thật sự đang hỏi Kỷ Cảnh Thù, cô có thể làm gì cho anh? Anh không cần thứ gì cả, ngay cả sống anh còn không muốn nữa là. Nếu như cô hỏi sớm hơn một tháng, có lẽ anh sẽ đưa cho cô một con dao, kêu cô đâm chết chính mình, mọi chuyện cũng sẽ kết thúc.
Nhưng bây giờ thì không được, trong mối quan hệ giữa người với người của anh nhiều hơn một người là cô, tuy sống vì người khác rất mệt mỏi, nhưng ít nhất vẫn còn một chút dục vọng.
Nguyễn Yếm nhận ra suy nghĩ của anh dựa vào nét mặt của anh, cảm thấy bản thân đang hỏi một vấn đề ngu ngốc. Cô cũng không thật sự giúp được anh cái gì, bác sĩ tâm lý còn có tác dụng hơn cô, cho nên việc gì phải tự rước nhục vào người vậy?
“Quên đi…” Cô sẽ nói chuyện này sau vậy, dù sao trả tiền vẫn dễ hơn là trả ơn.
Kỷ Cảnh Thù lại cắt ngang cô, anh xuỵt một tiếng, hoàn cảnh đột nhiên yên tĩnh này khiến cho Nguyễn Yếm nghe rõ được tiếng bước chân sột soạt.
Thầy giáo đột ngột đến đây tập kích sao?
Thiếu niên không kịp nói rõ, lập tức ôm Nguyễn Yếm đến bên bàn học gần cửa sổ, nhét cô xuống dưới. Hai người chen chúc trong không gian nhỏ hẹp, sau khi anh cân nhắc đến chuyện trong phòng học không có chút ấm áp nào, Kỷ Cảnh Thù cố gắng ôm chặt cô gái nhỏ: “Đừng nhúc nhích.”
Nguyễn Yếm rất ngoan, Kỷ Cảnh Thù nói không nhúc nhích thì cô lập tức ngồi im bất động, dù sao chỉ cần cô ngẩng đầu lên thì đầu của Kỷ Cảnh Thù sẽ đập vào mặt bàn.
Hô hấp của hai người quấn quýt trong phòng học, tan vào nhau giống như hơi nước.
Tư thế này khiến cho cả người cô dán sát vào người của anh. Nửa người trên của cô dựa nghiêng vào người anh, cho nên chạm vào nơi không nên chạm. Nhưng cô co chân lên, cố gắng hết sức dồn trọng tâm xuống, khiến cho cô không thể tránh khỏi cọ vào phần eo hông của anh.
Cô muốn tránh, nhưng lại không động đậy được.
Ngực của anh phập phồng lên xuống, từng nhịp tim đập hỗn loạn dưới lòng bàn tay của cô. Dù sao thì cô cũng đang rối như tơ vò, trong lòng giống như có một cọng lông xù quét qua quét lại, quét đến mức toàn thân cô tê dại, lập tức không quan tâm anh đang làm gì.
Tiếng bước chân bước vào lớp 12 ban 13, giày da nặng nề nện bước trên sàn lớp học, không hề rời đi, thậm chí càng ngày càng có xu thế bước lại gần.
Quá gần rồi, ánh trăng mờ ảo rọi qua cửa sổ, dưới chân của Nguyễn Yếm là bóng đen rất rõ ràng dưới ánh trăng, uốn thành một hình cong lồi lõm kỳ dị trên bàn ghế. Nhưng quá gần, tiếng bước chân càng lúc càng áp sát, lờ mờ vang lên tiếng nói chuyện, rõ ràng thầy giáo đã tới đây, nhưng đối phương cách cô quá gần, nhưng mà…
Nguyễn Yếm khẽ hé môi, giọng nói như muốn trào ra ngoài. Kỷ Cảnh Thù chụp vào sau gáy của cô, ánh mắt của anh có ý gì vậy? Anh cắn môi cô.
Cắn, sau đó là hôn.
Nguyễn Yếm từ từ, dần dần ý thức được đây là hôn.
Tim của Nguyễn Yếm gần như ngừng đập, sợ hãi tiếng kít kít như của móng tay cào lên bảng đen ở phía trên sống lưng cô, hoặc là có thứ gì khác, nhưng Kỳ Cảnh Thù đang hôn cô.
Đầu ngón tay của anh không coi ai ra gì vuốt ve khóe môi của cô, thoạt đầu chỉ là môi dán vào môi rất đàng hoàng, rất lâu rất lâu, lâu đến mức Nguyễn Yếm không thể hô hấp được. Anh chậm rãi mút môi của cô, lúc hai đôi môi tách ra còn ‘ba’ một tiếng rất vang dội. Nguyễn Yếm nghe đỏ hết cả mặt, nhưng cô đã không thể đỏ mặt được nữa, mơ màng nhìn anh.
Kỷ Cảnh Thù nhìn chằm chằm vào cô, lông mi khẽ cụp lại.
Anh có chút u ám, Nguyễn Yếm nghĩ. Nhưng ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt của anh khiến cho con ngươi đen nhánh như tỏa sáng, cô không nói được đó là gì, cô chưa từng thấy nó. Bốn phương tám hướng đều là những ảo ảnh lờ mờ không thể thấy rõ, chỉ có dáng vẻ của Kỷ Cảnh Thù là rõ ràng. Anh nâng cằm của cô lên, cúi xuống hôn thêm lần nữa.
Anh thử rất nhiều cách khác nhau, gặm cắn, liếm mút, đôi môi mềm mại không sợ bị người thăm dò làm phiền. Nguyễn Yếm phản ứng kịp thời, cô không biết bản thân nên nghe theo cơ thể hay là nghe theo nội tâm của mình. Cô biết như thế này là không đúng, nhưng cô tin tưởng một cách vô cớ rằng Kỷ Cảnh Thù sẽ không tiến sâu thêm một bước nữa đâu. Nếu như, nếu như…
“Yếm Yếm, ngoan, mở miệng ra.”
Âm thanh của anh tuy trầm, nhưng không phải là giọng trầm đục mà là mang theo một chút tươi sáng của thiếu niên. Cô biết giọng nói của anh rất êm tai, nhưng thì ra anh cũng có thể dùng giọng nói dịu dàng trong sáng khiến cho lỗ tai của cô say mê.
Cô là một đứa thanh khống* nhỉ, cô quả nhiên là một đứa thanh khống mà.
*yêu thích âm thanh hay đến phát cuồng.
Kỷ Cảnh Thù ôm cô, sao trời bên ngoài sáng đến chói mắt, hay là mặt trăng nhỉ? Tóm lại là đêm nay rất sáng, Kỷ Cảnh Thù ôm cô đặt lên bàn cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía ánh trăng. Ánh sáng trong phòng chớp tắt trước mắt cô, Kỷ Cảnh Thù há miệng ra bao lấy môi của cô, anh còn duỗi đầu lưỡi ra nữa.
Nguyễn Yếm không nhớ rõ bản thân có làm theo hay không, nhưng cô nếm được hương vị ẩm ướt khi hai đầu lưỡi quấn quýt lẫn nhau. Anh vụng về dẫn dắt đầu lưỡi của cô, bọn họ phát ra tiếng nước dính nhớp còn dính hơn so với tiếng ‘ba’.
Âm thanh đó khiến cho Nguyễn Yếm xấu hổ, nó có chút giống với âm thanh ân ái.
Anh còn ôm chặt eo của cô, đốt ngón tay nắm chặt eo của cô, một tư thế này mà chỉ cần hơi dùng sức là sẽ có thể hoàn toàn độc chiếm cô rồi.
Nguyễn Yếm mở chân ra, cô có thể cảm giác được nơi dưới hông của anh đã sưng lên một cục, cách một lớp quần áo trực tiếp đè vào bắp đùi của cô, hay nói đúng hơn là hoa huyệt chưa trải sự đời của cô. Nguyễn Yếm ướt rồi, giống như ngày tới tháng tồi tệ nhất, một cỗ ẩm ướt nóng hổi chảy ra từ trong hoa huyệt của cô.
Nguyễn Yếm cảm giác quần áo của mình bị xốc lên, eo của cô còn có một thứ gì đó ấm áp dán sát vào. Lòng bàn tay của anh thò vào trong áo của cô, tiếp xúc thân mật với da thịt trần trụi của cô. Nguyễn Yếm rất gầy, anh có thể phác họa được hình dạng xương cốt của cô, chỉ có trên eo là có chút da thịt trắng nõn. Kỷ Cảnh Thù nhéo nhéo, không thể không chế được mà mò lên lên.
Đi lên… áo lót của cô ở trên đó, cùng với bộ ngực vừa thuần khiết vừa quyến rũ của cô, đang run rẩy dựng đứng dưới lớp vải vóc.
Sờ lên, sau đó cô sẽ là của mình, anh nghĩ vậy.
Anh vội vàng cởi cúc áo của cô ra, thứ này làm sao lại còn phiền phức hơn cả vòng cửu liên* vậy? Anh dứt khoát từ bỏ, chen vào bộ ngực mềm mại của cô, vò nắn quả anh đào xinh xắn.
*Vòng cửu liên: