Tiếng còi báo động vang lên trong đầu óc hỗn loạn của Nguyễn Yếm, nó lôi cô ra khỏi cảm xúc chiều theo, trầm mê thậm chí là khao khát, khiến cho cô hoàn toàn tách khỏi quyến luyến môi lưỡi sền sệt với thiếu niên, rơi vào thế giới sợ hãi và kinh hoảng.
Cô đè tay của anh lại, Kỷ Cảnh Thù giống như phát giác được sự thay đổi của cô, ý thức được bản thân đã hơi lố rồi. Anh phải kiềm chế rất nhiều mới có thể rời đi từ trên người của cô, nhưng đầu lưỡi của cô lại giống như không nỡ, lúc anh rời đi còn làm bộ không buông tha cho đầu lưỡi của anh, chân còn vô thức kẹp chặt. Đó là dục vọng bị anh dẫn dắt ra, anh biết.
Âm thanh tăng thêm sự sắc dục trong không khí, bóng đêm che kín đôi mắt.
Kỷ Cảnh Thù ghé sát vào tai của cô, trêu ghẹo cô: “Yếm Yếm, nước của em thật nhiều.”
Nguyễn Yếm hơi sửng sốt, vành mắt của cô lập tức đỏ hoe, hai hàng nước mắt chảy lăn dài từ trong hốc mắt.
“Anh bắt nạt em.” Cô nghẹn ngào: “Anh đang làm gì vậy hả?”
Cô rất uất ức, nhưng uất ức của cô không phải bởi vì bị anh sờ mó. Tình dục và tình yêu có thể tách rời nhau mà, chẳng lẽ đàn ông chơi gái và đàn bà chơi trai là bởi vì yêu thương bọn họ sao? Nhưng cô không nên trở thành vật hy sinh trong tình dục.
“Anh biết.” Kỷ Cảnh Thù lau nước mắt của cô. Anh chỉ là có hơi không không chế được mà thôi, huống chí cô lại không thích tiếp xúc thân mật với đàn ông. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là do anh vượt quá giới hạn, anh không nên cởi quần áo của em, là anh lỗ mãng, thật xin lỗi, về sau anh sẽ không tái phạm nữa.”
Anh không nói còn đỡ, càng nói Nguyễn Yếm khóc càng to hơn. Nước mắt của cô rất nhanh đã chảy xuống lần hai. Cô đẩy anh, đáy lòng lạnh như băng. “Cho nên chỉ có thể là em sao? Bởi vì là em mà chỉ cần hôn rồi nói xin lỗi là sẽ không có chuyện gì hay sao? Đáng đời em bị tước đoạt quyền tự chủ sao?”
Lời nói của cô rất loạn, Kỷ Cảnh Thù kinh ngạc nghe, anh thật lòng muốn ở bên cạnh cô mà. Thời khắc này, đầu óc của thiếu niên chợt trở nên thông minh. “Yếm Yếm, em cảm thấy anh bởi vì em là con gái của gái điếm mà cảm thấy em là người tùy tiện, nên mới gần gũi em hay sao?”
“Không phải sao?”Nguyễn Yếm không rơi lệ nữa. Mặc dù cô đã khóc rất lâu rồi nhưng cô vẫn thở dốc để tổ hợp lại ngôn ngữ của mình. “Anh có phản ứng với em, đương nhiên là dùng em để phát tiết nhu cầu của chính mình rồi. Cho dù không phải em thì cũng sẽ là người khác. Em là gái điếm nhỏ, chi phí anh phải trả tương đối thấp, cho nên anh có thể tùy tiến muốn làm gì thì làm, không phải sao?”
Không phải. Đương nhiên là không phải rồi. Vì sao cô lại nghĩ như vậy?
“Em không phải gái điếm nhỏ, anh sẽ không có người khác. Yếm Yếm, em đừng nghĩ sai logic như vậy.”
Hoàn cảnh lớn lên của cô khiến cô nhìn tình dục một cách rất chủ quan, Kỷ Cảnh Thù gần như có thể lập tức lý giải được nguồn gốc tính cách khó chịu của cô. Một khi đã hiểu rõ nguyên nhân cách cô nhìn nhận vấn đề như thế này, anh rất dễ tìm được cách ứng đối. Cảm tạ trời đất, anh không phải là người mà cô dùng vẻ ngoài trầm mặc ít nói của mình ngăn cách cả hai.
Kỷ Cảnh Thù ôm cô vào lòng, cô hoàn toàn không có ý kiến gì với hành vi này của anh. Anh nhìn thẳng cô, nói: “Là em khiến cho anh nảy sinh xao động, chứ không phải vì anh có nhu cầu mới tìm đến em. Những người em nhìn thấy đều là vế sau, cho nên bọn họ mới có thể tìm người khác giải quyết, anh không giống vậy. Yếm Yếm, em chỉ là em mà thôi.”
Anh vậy mà có thể bình tĩnh dịu dàng nói những lời này với cô, Nguyễn Yếm cảm thấy rất bất ngờ. Càng bất ngờ hơn chính là cô có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của anh. Anh là loại người dùng luân thường đạo lý kiềm hãm nhu cầu sinh lý của bản thân, hành động của anh hoàn toàn không liên quan đến xuất thân của cô, chỉ điều này thôi thì anh đã đánh bại được cô rồi.
“Em còn nghĩ là…”
Nguyễn Yếm không nói tiếp. Cô có chút thành kiến với đàn ông, cho nên rất hay nghĩ tầm bậy tầm bạ về họ, nhưng cô không muốn nói những điều này với Kỷ Cảnh Thù, không cần thiết, hơn nữa còn khiến người khác ghét thêm. Cho nên… anh hôn cô là vì thích cô sao?
Cô sẽ không hỏi anh chuyện này. Vấn đề này liên lụy rất nhiều, cô cũng không rảnh đến mức kiếm chuyện vào người.
“Nhưng anh nên hỏi ý kiến của em.”
“Thật xin lỗi.”
Nhưng Nguyễn Yếm đã sớm tha thứ cho anh rồi. Cô vịn vào người của anh, hỏi: “Vừa rồi là thầy giáo tới kiểm tra lớp học sao? Không phát hiện ra chúng ta chứ?”
“Không có, thầy chỉ đến nhìn những người nghỉ phép và những người đi xem phim có thật sự ổn hay không thôi, nhìn lướt một vòng thì lập tức rời đi.” Bọn họ núp trong góc tối, không bị thầy chú ý. Mặc dù làm ra những hành vi đồi bại dưới mí mắt của thầy giáo là chuyện không có đạo đức gì, nhưng cũng mang lại cho Kỷ Cảnh Thù kích thích cực kỳ lớn.
“Vậy thì em phải trở về, em lén chuồn ra đây, sợ bị thầy phát hiện.”
“Yếm Yếm.” Kỷ Cảnh Thù giữ chặt tay của cô, sắc mặt có hơi xoắn xuýt khó tả, chần chờ nói: “Vừa rồi em hỏi anh, em có thể làm gì cho anh đúng không, em vẫn giữ lời chứ?”
Nguyễn Yếm gật đầu. Cô vẫn còn nợ anh, đương nhiên sẽ giữ lời rồi.
“… Ở lại với anh đi, nghĩa trên mặt chữ.” Kỷ Cảnh Thù cực kỳ chân thành hỏi: “Có thể chứ?”