Cơn Gió Nào Đưa Em Về


Kỷ Cảnh Thù nghĩ sao cũng không thể nghĩ ra được, người đầu tiên đến nhà của bọn họ lại là Kỷ Kiến Kiều.

Ông ta chỉ đến một mình, người mẹ Hình Mẫn trên giấy khai sinh của anh không đến cùng. Người đàn ông ăn mặc rất ngăn ngắn chỉnh tề, phía sau là quản gia và luật sư, đội hình phô trương như thế này khiến cho Kỷ Cảnh Thù nghi ngờ động cơ Kỷ Kiến Kiều đến đây là muốn anh ký giấy cắt đứt quan hệ cha con.

Kỷ Cảnh Thù có hơi đau đầu, cảm giác này rất quen thuộc, có lẽ là anh sắp đổ bệnh nặng rồi.

Chú Đinh ra ngoài tiếp đón Kỷ Kiến Kiều. Trước kia, ông là người của nhà họ Hình, cho nên sau khi ông lịch sự tiếp đón đám người bọn họ xong thì ông mới lên lầu gọi Kỷ Cảnh Thù, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: “Tiểu Kỷ à, cháu vẫn nên xuống dưới nói chuyện đi.”

Quan hệ giữa Kỷ Cảnh Thù và cha mẹ không tốt, mỗi lần gặp mặt ông đều phải khuyên khá lâu, bất ngờ là lần này Kỷ Cảnh Thủ lại nhanh chóng mở cửa ra, người thiếu niên dựa lưng vào cửa, bực bội vuốt ve mi tâm của mình, cuối cùng thì anh ấy vẫn hiểu chuyện, nói “Kêu ông ta nói sớm về sớm đi.”

Kỷ Kiến Kiều sẽ không đến thăm anh mà không có lý do gì cả, nhưng thân phận làm cha của ông ta khiến cho ông ta không thể trực tiếp đàn áp con trai của mình. Huống chi trong cơ thể của anh thật sự chảy dòng máu của ông ta, vì vậy nên Kỷ Kiến Kiều cười hỏi Kỷ Cảnh Thù mấy câu như dạo gần đây anh sống như thế nào, có thiếu tiền hay không, bla bla.

Khó có dịp Kỷ Cảnh Thù không phát cáu, nhưng cũng không thèm cho ông ta sắc mặt dễ nhìn gì. Sau khi anh hờn hợt trà lời thì cúi đầu cắt ngang lời nói của ông ta: “Nói thẳng đi, đừng vòng vo nhảm nhí nữa.”

Kỷ Kiến Kiều mỉm cười, ông ta đã hiểu rõ được tính cách của thiếu niên, biết được anh không đi chung một đường với những người kiếm tiền như đám người ông ta, nhưng cũng không làm khó làm dễ anh. “Con lập tức lên lớp mười hai rồi, không nghĩ tới tương lai sẽ làm gì hay sao?”

“Không phải chỉ cần thi đại học thôi sao?” Kỷ Cảnh Thu tự cảm thấy nhảm nhí. “Tôi cũng không phải người thừa kế của nhà họ Hình, không có nghĩa vụ phải đến công ty của mấy người thực tập chứ nhỉ?”

“Con là con trai của nhà chúng ta, làm sao lại không phải người thừa kế? Chẳng qua là cha cùng mẹ của con cảm thấy nên cho còn nhiều sự tự do hơn mà thôi.” Kỷ Kiến Kiếu nói ra những lời mà ngay cả bản thân ông cũng không tin. Trong đầu của ông ta có hàng ngàn hàng vạn cách để lôi kéo Kỷ Cảnh Thù. “Nếu như còn vẫn chưa có chủ ý gì… Vậy con có muốn học y hay không?”

Thiếu niên khẽ dựa vào ghế sopha đằng sau. “Vì sao?”

“Học y có rất nhiều lợi ích. Đãi ngộ của bác sĩ không tệ, còn có thể cứu người giúp đời, có một nghề thành thạo. Hơn nữa học y cũng ổn định, tương lai con có thể vào thẳng bệnh viện…”

“Tôi hỏi là vì sao lại khuyên tôi học y.” Kỷ Cảnh Thù mất kiên nhẫn nói. Anh không phải người đầu óc vòng vo như Kỷ Kiến Kiều, chuyện gì cũng thích nói thẳng. “Nói không chừng tôi còn có thể cân nhắc vấn đề này.”

“Nhà chúng ta có truyền thống học y, gần đây ông nội của con vẫn luôn lẩm bẩm bảo muốn tìm một người kết thừa y bát.” Thái độ của Kỷ Kiến Kiều ôn hòa, giọng nói mang theo sự dò xét xen lẫn một ít cảm khái. “nếu không phải có bệnh nhân đột xuất thì ông nội của con đã đến đây thăm con cùng với cha rồi.”

Những lời này là thật. Nhưng ấn tượng của Kỷ Cảnh Thù về cha của mình còn rất mơ hồ chứ nói gì đến ông nội của anh, bởi vậy anh không hề tin những gì mà Kỷ Kiến Kiều nói. Chung quy lại, anh vẫn chỉ mãi là con cờ dự bị trong nhà họ Hình mà thôi, lỡ như có việc cần phải dùng thì sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh.

Gia đình của Kỷ Kiến Kiều là thế gia trung y, thuộc về giai cấp tư sản. Nhà của bọn họ đã bị nuôi thành tính cách tự cao tự đại, tự cho là đúng, đến đời của Kỷ Kiến Kiều thì đứt đoạn. Vậy nên Kỷ Đình Khiêm cực kỳ xem thường người đã lao vào vòng kinh thương như Kỷ Kiến Kiều. Nhưng cho đù đối phương có xem thường thì đã sao, dù gì thì Kỷ Đình Khiêm cũng chỉ có một đứa con trai là Kỷ Kiến Kiều.

Lúc còn trẻ tuổi, ông còn có thể tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của gia đình dựa vào thủ thuật trên bàn mổ của mình, nhưng càng về già thì càng ngày càng sầu, luôn tự trách bản thân không biết dạy con, bôi tro trát trấu vào quy tắc truyền thừa của dòng họ. Tìm người thừa kế là chuyện khẩn cấp nhất hiện nay của ông.

Vì vậy, thân là trưởng bối như ông lại chịu bỏ qua thể diện mà chủ động liên lạc với Kỷ Kiến Kiều nhiều năm không gặp, vừa đấm vừa xoa*, vừa trách mắng vừa khen thưởng. Kỷ Kiến Kiều vốn là đứa con bất hiếu bị người lớn trong nhà đuổi ra ngoài, trong lòng ông ta có thẹn với cha mẹ, bây giờ quan hệ hai bên hòa hoãn, ông ta cao hứng còn không kịp, làm gì chuyện bỏ qua bổn phận làm tròn chữ ‘hiếu’ được.

*Vừa nói nặng vừa an ủi.

Nhưng người thừa kế của nhà họ Hình ông ta không thể đụng vào, nghĩ đi nghĩ lại… không phải ông ta còn một đứa con trai nữa hay sao?

Đương nhiên Kỷ Kiến Kiều không thể nói thẳng với Kỷ Cảnh Thù được, nhưng Kỷ Cảnh Thù lại có thể không đoán được hay sao?

Trong mắt của anh tràn đầy chế giễu lạnh lùng và khinh miệt không thèm che giấu chút nào, Kỷ Kiến Kiều giả bộ nhìn không thấy, tiếp tục cười nói: “Nói đến ông nội của con, ông ấy cũng là một người khó lường. Mấy năm trước đã trở thành bác sĩ chủ nhiệm của khoa chỉnh hình trực thuộc bệnh viện Hiệp Hòa Bắc Kinh, hiện tại lại sắp về hưu, tập trung giảng dạy những sinh viên học lên tiến sĩ. Nếu như con đậu Học viện Y Khoa, nói không chừng lại được ông của con dạy đó.”

“…” Kỷ Cảnh Thù nhạy bén phát hiện nguy hiểm. “Học viện Y Khoa? Không những phải học y mà còn muốn tôi thi vào Học viện Y Khoa?

“Ông nội của con muốn tự mình giảng dạy cho con, dù sao còn cũng là đâm ngang giữa đường, có rất nhiều thứ cần phải học. Ông của con cũng sợ con học không nổi.”

Cho nên, ông ta nói nhiều như vậy: “Ông muốn tôi thi đậu Học viện Y Khoa, đăng lý một chương trình lâm sàng trong tám năm, sau đó thì thừa kế nguyện vọng của… ông già nhà các ông?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui