Lời nói của anh không hề dễ nghe, sắc mặt cũng hoàn toàn lạnh lùng, đại diện cho phẫn nộ và kháng cự… Anh khinh thường ba cái thủ đoạn che giấu cảm xúc khôn khéo trước mặt lũ thương nhân này.
Kỷ Kiến Kiều không vui khi con trai mình cự tuyệt không chút nể mặt nào, nhưng ông ta không biểu hiện ra ngoài, hiểu rõ phương án này cuối cùng cũng thất bại. Ông ta liếc mắt nhìn luật sư một cái. “Đương nhiên cũng có thể nói theo cách khác. Những năm này hai vợ chồng bọn ta thật sự không có ở bên chăm sóc con thật tốt, gần đây cha cũng thương lượng với mẹ của con về chuyện này, mặc dù trên pháp luật cha quả thật không cần con phải thực hiện bất kỳ nghĩa vụ gì sau khi thành niên, nhưng nợ con thì vẫn là nợ con. Chúng ta cũng đang nghĩ biện pháp để bồi thường cho con…”
Bàn tay đưa hợp đồng cho Kỷ Cảnh Thù của ông bị anh đè chặt lại. Thiếu niên cúi đầu che giấu cảm xúc trong đôi mắt đen của mình, lực hút trái đất khiến có tóc của anh lòa xòa trước mặt, che đi một phần sắc mặt của anh.
Sau đó, anh mở miệng: “Không bằng ngay từ đầu ông nói thẳng đây là một cuộc giao dịch cho rồi.”
Trên mặt anh không có bất kỳ cảm xúc gì cầm hợp đồng, nhìn những nghĩa vụ mà hai bên phải làm được viết rõ trên đó. Kỷ Cảnh Thù phụ trách thi đậu Học viện Y Khoa, tiến vào Bệnh Viện Hiệp Hòa Bắc Kinh, tiếp nhận cái gọi là truyền thừa tinh thần gia tộc của Kỷ Đình Khiêm siêu cấp cố chấp kia.
Lợi ích từ phía nhà họ Hình được ghi rõ bằng giấy trắng mực đen, một bất động sản trong nội thành Bắc Kinh, một sổ tiết kiệm trị giá ngàn vạn đứng tên của anh, còn có nhiều bất động sản và bảo hiểm khác. Ngoại trừ những thứ này, điều kiện bên trong hợp đồng cũng viết rõ… Chỉ cần anh thi đậu, luận văn nghiên cứu khoa học khi tốt nghiệp và thăng chức đều có thể đi cửa sau, còn có rất nhiều tài nguyên mà Kỷ Đình Khiêm có thể lôi kéo được nữa.
Chỉ riêng những lợi ích mà nhà họ Hình hứa hẹn đã dài mấy trang rồi, từng điều đều có logic chặt chẽ, nó rõ đối phương không chừa đường lui cho chính mình, cho dù về sau nhà họ Hình trở mặt không nhận, thậm chí là hối lộ được cơ quan tư pháp thì chỉ cần bổi thương số tiến vi phạm hợp đồng được ghi rõ trong giấy cũng đã đủ khiến bọn họ ăn cho đủ rồi.
Đương nhiên, bởi vì yêu cầu của đối phương cần một khoảng thời gian dài để thực hiện, cho nên hợp đồng cũng quy định rõ, một khi Kỷ Cảnh Thù nửa đường đổi ý, rời khỏi Hiệp Hòa thì hợp đồng cũng lập tức mất đi hiệu lực.
Nói nghiêm túc thì đây là một giao dịch không có chỗ nào bất lợi với Kỷ Cảnh Thù.
Điều kiện nhà họ Hình đước ra thật sự rất ngon ghẻ, cho nên Kỷ Kiếu Kiều hoàn toàn có lòng tin Kỷ Cảnh Thù sẽ đồng ý. Mặc dù sự thật là ông ta nghiên về cha của mình nhiều hơn là nghiên về đứa con trai này, thậm chí cũng đã cân nhắc đến lợi ích của hai bên…
Đương nhiên chuyện này là chuyện đôi bên cùng có lợi. Thỏa mãn chấp niệm của Kỷ Đình Khiêm, khiến bản thân ông ta thoát khỏi thế bí, lại lấy danh nghĩa của nhà họ Hình bồi thường cho Kỷ Cảnh Thù, so với chuyện sắp xếp một người trưởng thành không có lòng tốt còn xảy ra lục dục với anh em thì bỏ ra một cái giá nho nhỏ chọn một người sạch sẽ có lòng tốt mặt mũi lại ưa nhìn từ trong gia tộc của mình, không lỗ.
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Cảnh Thù là đau đầu, một số dây thần kinh nào đó trong đầu của anh đang giật rất dữ dội. Kỷ Cảnh Thù biết rõ cảm giác này là gì, trong tình huống này, anh sẽ thường rơi vào hai trạng thái tiêu cực, mặc kệ là trạng thái nào cũng rất dễ bị kích động, khiến cho anh không thể cân nhắc được quyết định đúng đắn dưới tình huống bình thường.
Anh nhanh chóng ngăn chặn tình hình trước khi bản thân mất kiểm soát, lập tức lạnh giọng đuổi người. “Rốt cuộc thì tôi cũng biết lý do vì sao các người chịu nuôi tôi nhiều năm như vậy rồi, thật đúng là nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ. Nếu như tôi là người bình thường thì sẽ cảm thấy cái giá này rất hời, nhưng dựa vào cái gì mà tôi lại phải đánh đổi nửa đời sau của mình vì những điều kiện này? Tôi có nói rằng tôi muốn học y hay sao?”
“Đây không phải là một vụ cá cược. Tiểu Kỳ, chúng ta là vì lo lắng cho con nên mới mở ra con đường này, con cũng không nhất thiết phải đồng ý.” Ông ta giống như ý thức được bản thân nói sai, hơi ngừng lại, nhưng vẫn mỉm cười nói tiếp: “Ông nội của con tìm kiếm người kế thừa ý bát của mình, không phải là đang chọn người thừa kế hay sao? Con thật sự phù hợp với phẩm hạnh của một bác sĩ hơn người em trai ngày ngày đắm mình vào trong vòng xoáy quyền quý kia nhiều. Đây là tương lai tương đối ổn thỏa mà cha và mẹ của con cảm thấy thích hợp với con nhất.”
Lúc này, Kỷ Cảnh Thù cũng phải thừa nhận bộ dạng bản thân quá nghiêm túc, xuất thân giống như thùng rỗng kêu to, không thể chịu được thủ đoạn của đám giai cấp tư sản. Loại giao dịch nửa là đường mật nửa là thuốc độc lại bị đối phương nói thành giao dịch đôi bên cùng có lợi, thực sự khiến cho anh chán ghét đến mức lạnh cả trái tim.
Bất kể Kỷ Kiến Kiều nói ra bất kỳ lời đường mật hoa mỹ đến mức nào, qua tai của Kỷ Cảnh Thù đều là: Nhà bọn họ cần người đối phó, cho nên túm đầu anh qua.
Cả đời của anh đều bị nhà họ Hình khống chế, từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành, thậm chí là lúc anh ở dưới mười tấc đất. Bọn họ khống chế từ vật chất, đến tinh thần anh, trong đầu của Kỷ Cảnh Thù phác họa ra dáng vẻ của một người máy thông minh AI đã được cài đặt sẵn toàn bộ quá trình xuất xưởng đến khi tiêu hủy, giống như anh vậy.
Kỷ Cảnh Thù đột ngột đứng lên, anh không ý thức được cuối cùng bản thân có mất không chế hay không, nhưng bộ dạng Kỷ Kiến Kiều âu phục chỉnh tề trước mặt anh đã bắt đầu vặn vẹo biến dạng. “Tôi không thể lập tức đáp ứng được, ông cũng không có quyền yêu cầu tôi đồng ý ngay lập tức, tôi có thể suy nghĩ về điều này. Ông có thể đi được rồi.”
Bước chân của anh có hơi phù phiếm, anh mắc bệnh, nhưng anh lại cố hết sức khiến bản thân thẳng lưng như người bình thường. Kỷ Kiến Kiều cũng âm thầm cảm thấy bản thân ông ta đã chọn đúng người rồi. Thiếu niên hình như cũng không giống như ông già kia bị tư tưởng xưa vừa cổ hủ vừa độc hại đầu độc thành bộ dạng thanh cao nghiêm túc nhỉ? Lúc này ông ta mới có chút cảm giác rằng Kỷ Cảnh Thù là con trai của mình.
Nhưng ông ta cũng không vội vã, ông ta chờ Kỷ Cảnh Thù gật đầu. Đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.