Ngày nghỉ, Nguyễn Yếm không đi làm thêm. Thứ nhất là do cô có rất nhiều bài tập, bản thân cũng cần phải học. Thứ hai là dù các trường học khác đã cho nghỉ lễ quốc khánh nhưng Nguyễn Yếm vẫn dựa theo quy tắc cũ, trước tiên làm bài tập cần phải nộp lại trước hoặc bài tập sẽ kiểm tra, sau đó thì làm thêm bài tập ôn tập… dù sao thì vật ký của cô không hề tiến bộ chút nào cả.
Bởi vì hôm nay là Quốc Khánh, Nguyễn Yếm cho phép bản thân được ngủ nướng. Nhưng đêm qua mưa cứ rơi tí tách mãi không ngừng, mưa lâm râm lâm râm, hơi lạnh ẩm ướt men theo bức tường chui vào, ồn ào đến mức Nguyễn Yếm ngủ không được yên giấc. Cô sợ lạnh, cho nên hơn bảy giờ sáng ngày hôm nay đã thành thật đứng dậy mặc thêm đồ ủ ấm chính mình.
Về phía Nguyễn Thanh Thanh, Nguyễn Yếm nói bản thân không đòi được tiền… Nguyễn Chiêu Chiêu đương nhiên sẽ không cho cô tiền, khiến cho người dễ tính như Nguyễn Thanh Thanh cũng đóng cửa không tiếp Nguyễn Chiêu Chiêu, vì vậy khoảng thời gian này mới có thể không bị hắn ta quấy rầy như thế này.
Nguyễn Thanh Thanh mở cửa đi ra ngoài, cho nên bà đã làm sẵn cơm nước vào lúc sáng sớm, nói với cô: “Yếm Yếm, có khả năng trưa hôm nay mẹ không về nhà, trong bếp có chút đồ ăn, con làm đại món gì đó ăn đi nhé, tối mẹ sẽ mua ít thịt về.”
Nguyễn Yếm buồn rầu ‘dạ’ một tiếng: “Trời mưa như thế này mà mẹ còn muốn ra ngoài à?”
“Cũng không to lắm, rất nhanh sẽ tạnh thôi, mưa sáng nay còn nhỏ hơn so với tối hôm qua nữa.” Nguyễn Thanh Thanh mặc áo khoác, thời gian vẫn rất tốt với bà, gần như không để lại bất kỳ giấu vết gì trên mặt của bà: “Mẹ đã đóng cửa sổ rồi, nếu như con thấy lạnh thì đắp thêm chăn… ôi trời ơi? Vì sao dưới này còn có người dầm mưa?”
Nguyễn Yếm ngồi vào bàn làm bài tập, bàn học của cô đặt sát cửa sổ, bời vì nơi này vừa rộng rãi là tràn đầy ánh sáng, gió thổi trong không khí cũng nhẹ nhàng. Cô ngồi cách một cái bàn cho nên không nhìn thấy tình hình dưới lầu, thuận miệng đáp: “Chắc là quên mang dù rồi ạ.”
Nguyễn Thanh Thanh cúi đầu nhìn một lúc, do dự hỏi: “Yếm Yếm à, đó có phải là bạn học của con hay không? Mẹ nhìn thấy hơi quen.”
“Sao?” Nguyễn Yếm còn có người bạn nào nhỉ? Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đến Hàn Băng Khiết đến tìm mẹ cô tính sổ, cho nên lập tức tranh thủ thời gian chạy qua phòng của Nguyễn Thanh Thanh nhìn xuống dưới đó, vừa nhìn thì cô lập tức hú hồn hú vía: “Kỷ Cành Thù?”
Cô gái nhỏ không thèm quan tâm đến đống bài tập đang làm dở nữa, lập tức cảm thấy anh nhất định là đã phát bệnh rồi. Cô vội vàng cột tóc rồi quơ đại cây dù, chạy băng băng xuống dưới. Nguyễn Thanh Thanh gọi với theo cô: “Đứa bé này, con ăn sáng trước đã!”
Nguyễn Yếm chạy chậm, suýt chút nữa thì trượt chân, trong lòng của cô không hiểu vì sao lại rất bối rối, nhưng cô lại không rảnh để quan tâm cảm xúc biến hóa của mình. Cô gái nhỏ chui qua kẽ hở của những chiếc xe được phủ bởi áo mưa, đến trước mặt Kỷ Cảnh Thù, bung dù cho anh: “Vì sao anh lại chạy đến đây dầm mưa vậy?”
Kỷ Cảnh Thù dựa vào yên sau của xe đạp, cúi thấp đầu. Chết tiệt, từ đầu đến chân của anh đều ướt như chuột lột, mái tóc ẩm ướt dán chặt vào trán, nghe được tiếng động cũng chỉ ngẩng đầu khẽ liếc nhìn, giống như một bình sứ thanh hoa phủ đầy vết nứt vậy, rõ ràng đã nát, nhưng lại cố chống đỡ hơi thở cuối cùng.
Nguyễn Yếm càng nhìn càng kinh hãi, cầm bàn tay lạnh lẽo của anh. “Anh đợi ở đây bao lâu rồi?”
Kỷ Cảnh Thù tránh khỏi tay của cô, sau khi ho khan mấy tiếng thì cất tiếng nói, giọng nói của anh trong tiếng mưa giống như cơn sóng nhỏ vỗ về: “Đừng đụng vào anh, rất lạnh, em sẽ cảm.”
“Anh còn biết là sẽ bị cảm hả!”
Nguyễn Yếm phát cáu với anh: “Anh làm sao vậy, ban ngày ban mặt nổi điên cái gì chứ.”
Kỷ Cảnh Thù nghe vậy thì cười, vừa cười vừa ho khan vì nghẹn. Trên lông mi của anh đều là nước mưa, nhìn không rõ trong đôi mắt ấy chứa đựng cảm xúc gì. “Anh cũng không phải kẻ điên nhưng người nào gặp anh cũng sẽ vứt bỏ anh. Thật kỳ lạ, mỗi ngày đều có người chết, vì sao không đến lượt của anh?”
Nguyễn Yếm sờ trán của anh, Kỷ Cảnh Thù lại không cho cô sờ. Tứ chi của anh đã lạnh đông đến mức chết lặng, nước mưa giống như chì, nặng nề dán chặt vào quần áo của anh, kéo anh rơi vào trong địa ngục vô tận, chỉ cần hơi cử động thôi thì toàn thân sẽ đau đớn tê dại.
Vừa lạnh lại vừa rất nóng, khiến Kỷ Cảnh Thù không biết cảm xúc nào mới là chân thật.
Nguyễn Yếm vừa giận lại vừa đau lòng. Cô nắm chặt đồng phục của anh, vừa vắt thì lập tức vắt ra một đống nước, lạnh lùng trôi xuống mặt đất: “Không phải em đã đồng ý là sẽ luôn bên anh hay sao. Anh muốn chết như thế, vậy anh muốn em làm sao, chết cùng anh hay sao?”
Anh khẳng định không mang theo điện thoại, nếu không thì chú Đinh đã sớm tìm ra anh rồi. Nguyễn Yếm cũng không thể mặc kệ anh không lo, ngẩng đầu gọi Nguyễn Thanh Thanh đang xuống lầu phía xa xa kìa: “Mẹ!”