Rốt cục Kỷ Cảnh Thù cũng có phản ứng, nhưng anh vẫn không chịu đụng vào cô như cũ, giống như bản thân là một con vi khuẩn gây bệnh vậy. Anh lắc lắc cái đầu đã không còn tri giác, chần chờ xác nhận: “Yếm Yếm?”
Nguyễn Yếm không biết anh kêu tên ‘Yếm Yếm’ hay là ‘Yến Yến’. Nếu như là cái sau, vậy thì chẳng phải xong đời rồi sao. Cô lau sạch nước trên mắt của anh, nói: “Anh nhìn cho rõ, em là Nguyễn Yếm, anh còn muốn nuôi em như mèo nữa.”
“Yếm Yếm không phải là mèo.” Anh nói nhỏ, cả người toát ra hơi thở ngây ngô không phù hợp của trẻ con, sau đó anh cười cực kỳ xán lạn: “Yếm Yếm là mùa xuân, đỏ đầy cành, xanh đầy nhánh.”
Đỏ đầy cành, xanh đầy nhánh, đó là dáng vẻ mà anh đã nghĩ về Yếm Yếm.
Rất nhanh, Nguyễn Thanh Thanh đã đi xuống tới nơi, trông thấy bộ dạng của Kỷ Cảnh Thù thì giật nảy mình. Tinh thần của Kỷ Cảnh Thù hốt hoảng, không để ý tới cái gọi là giáo dưỡng, Nguyễn Yếm cũng không thèm để ý, mượn điện thoại của mẹ mình gọi cho chú Đinh. “Chú ơi, bây giờ chú mau chóng tới đón Kỷ Cành Thù đi, anh ấy ở nơi này dầm mưa… mất tích một đêm?”
Trời đất, anh dầm mưa một đêm?
Hạt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp trên dù, rơi lên mặt đau như mưa đá vậy, Nguyễn Yếm không thể tưởng tượng được Kỷ Cảnh Thù đợi ở đây cả một đêm là cảm giác gì. Mưa hôm qua còn lớn hơn cả bây giờ, cô hiện tại chỉ muốn mắng anh là ‘đồ thần kinh’ mà thôi, nhưng lại không kiềm lòng được nghĩ rốt cục là ai đã kích thích anh thành bộ dạng như bây giờ?
Nhưng cũng còn may, vẫn may là anh nhớ tới cô, không có trực tiếp đâm đầu tìm cái chết.
Nguyễn Thanh Thanh kiềm lòng không được hỏi nhỏ cô: “Yếm Yếm, quan hệ của các con tốt lắm sao?”
“Coi như là vậy đi, con nợ anh ấy nhiều thứ lắm.” Chính bản thân Nguyễn Yếm cũng hồ đồ luôn rồi, cô nói giảm nói tránh: “Nếu không có anh ấy thì con đã bị Nguyễn Chiêu Chiêu đánh chết rồi. Quần áo mới của con cũng là do anh ấy mua cho, cũng chính anh ấy đã cứu con thoát khỏi sòng bạc.”
Lúc chú Đinh dầm mưa tới trước cửa nhà của Nguyễn Yếm, thể lực của Kỷ Cảnh Thù cũng đã không chống đỡ nổi nữa, đã rơi vào trạng thái bán hôn mê rồi. Nguyễn Yếm lén sờ trán của anh, nóng hổi đến mức như núi lửa phun trào, quả thật là đã sốt cao rồi.
Nguyễn Thanh Thanh nhìn Nguyễn Yếm cũng lên xe, trong lòng lo lắng, nói: “Con cũng đi theo sao?”
Bà làm sao yên tâm để con gái của mình đi theo một đám người không rõ lai lịch?
“Không sao đâu, con đưa anh ấy đến bệnh viện rồi về.”
Cũng đúng, đối phương chỉ là học sinh cấp ba mà thôi. Nhưng bà vẫn không an tâm được, Nguyễn Thanh Thanh nhét điện thoại của mình vào tay của Nguyễn Yếm, dặn dò: “Có việc gì thì lập tức gọi cho dì Trương của con, có nghe không?”
Nguyễn Yếm gật đầu. “Mẹ đừng lo lắng quá, con không đi lâu đâu.”
Cô nói lập tức sẽ về, là bởi vì cảm thấy Kỷ Cảnh Thù chỉ sốt cao mà thôi, chờ đến lúc anh hạ sốt thì cô về nhà là được. Nhưng lúc đưa cả người ướt nhẹp vào bệnh viện, đo ra nhiệt độ cơ thể là 39,2℃, bác sĩ lập tức kiểm tra cho anh. “Người bệnh bị cảm đã dẫn đến tình trạng viêm phổi, sau khi bị viêm phổi thì sốt cao, cũng may là đưa tới kịp thời. Tôi truyền dịch cho người bệnh trước, mấy ngày này phải nhập viện kiểm tra.”
Chú Đinh đi làm thủ tục, Nguyễn Yếm canh chừng bên người Kỷ Cảnh Thù. Thiếu niên được truyền nước, nhưng nhiệt độ cơ thể hạ xuống rất chậm. Toàn thân anh toát mồ hôi, tay chân lại lạnh buốt, Nguyễn Yếm không biết Kỷ Cảnh Thù đang mơ thấy gì, nhưng sốt cao như thế này còn phải chịu đựng căn bệnh trầm cảm thì nhất định sẽ rất khó chịu. Nghĩ đến đây, Nguyễn Yếm cũng cảm thấy toàn thân của mình không được thoải mái.
Bình truyền dịch đã thấy đáy, nhiệt độ cơ thể vẫn trên 38℃ như cũ, bác sĩ đổi cho anh một bình hạ sốt, thấy Nguyễn Yếm tràn đầy lo lắng thì nói: “Hạ sốt không nhanh như vậy đâu, sốt nhẹ sau khi truyền dịch là hiện tượng bình thường.”
“…” Tròng lòng Nguyễn Yếm xoắn xuýt liên hồi. “Bác sĩ, anh ấy bị trầm cảm, lúc sốt cao đúng lúc lại là thời gian phát bệnh. Tình hình này của anh ấy có thể dùng thuốc đặc trị hay không?”
Bình thường thì thuốc trị trầm cảm và thuốc tiêu viêm không có xung đột với nhau, nhưng thuốc điều trị trầm cảm lại thuộc về khoa thần kinh. Vì lý do an toàn nên bác sĩ không trực tiếp gật đầu mà nói: “Tốt nhất vẫn nên dùng riêng với nhau. Với lại, thuốc về vấn đề thần kinh không phải là lĩnh vực chuyên môn của tôi, cô có thể đi khoa thần kinh hỏi thử xem sao.”
Nguyễn Yếm nói cảm ơn, chờ đến khi chú Đinh trở về thì cúi đầu hỏi: “Chú, anh ấy đã gặp phải chuyện gì mà nhất định phải chạy ra ngoài dầm mưa vậy?”
Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, nhưng sắc trời vẫn âm u như cũ. Trong lòng chú Đinh suy nghĩ về địa vị của Nguyễn Yếm trong lòng của Kỷ Cảnh Thù, ông rất hiểu rõ tính cách của Kỷ Cảnh Thù. “Cha của cậu ấy tới thăm, muốn cậu ấy sau này học y.”
Chỉ vậy thôi?
Chú Đinh hiểu được biểu cảm của Nguyễn Yếm, nói: “Cậu ấy không nói cho cháu biết, nhà của Tiểu Kỷ rất lớn, cha của cậu ấy ở rể, cậu ấy là đứa nhỏ được đẻ mướn.”