Ở Hàng Châu có rất nhiều kẻ có tiền, Nguyễn Yếm biết, nhưng có tiền không đồng nghĩa với việc có liên quan đến ‘bè phái”, hơn nữa những kẻ có tiền lại phân chia giai cấp còn nghiêm ngặt hơn, nhà của anh sống khiêm tốn, hoặc là do gia cảnh của Nguyễn Yếm thật sự quá kém, dù gì thì cô cũng chưa từng nghe qua chút nào.
Không bàn đến những cái khác, tiêu chuẩn chọn bạn đời của Hình gia rất nghiêm khắc, hơn nữa rất bài xích ngoại quốc, chọn con rể còn khó hơn cả chọn con dâu, chí ít Kỷ Kiến Kiều không đủ trình độ cấp bật, nhưng may mà bề ngoài của ông xuất sắc, kinh doanh cũng tính là thành công, mặc dù mối quan hệ xã giao ít, nhưng được tiểu thư nhà họ Hình yêu thích, Hình Mẫn không nằm trên danh sách tư bản nòng cốt, cho nên Hình gia đã đưa ra điều kiện ở rể, không hề làm khó Kỷ Kiến Kiều.
“Khi đó, ông ấy vẫn còn làm trong nhà họ Huỳnh, ba năm sau khi kết hôn, Hình tiểu thư vẫn không mang thai đứa nhỏ, bà ấy bắt đầu lo lắng.”
Đứa con kế thừa gia tộc chiếm một mức độ quan trọng rất lớn, hai vợ chồng đi bệnh viện kiểm tra thì đều không có vấn đề gì, bọn họ cũng đang tích cực chuẩn bị cho chuyện mang thai. Nhưng hơn nửa năm trôi qua cũng không thấy động tĩnh gì, Hình Mẫn không thể không nghĩ biện pháp khác.
Ý nghĩ đầu tiên đương nhiên là mang thai hộ. Đây là chuyện thường trong giới này, dù sao thì thụ tinh ống nghiệm có khả năng thành công thấp, hơn nữa còn phải chịu giày vò. Sau khi được đám bạn thân giới thiệu thì cuối cùng hai người cũng chọn lựa được một người mang thai hộ đáng tin cậy tương đối bí ẩn.
Người mẹ mang thai hộ là một cô gái có hai bằng tốt nghiệp đại học loại xuất sắc, báo cáo kiểm tra sức khỏe cũng rất khỏe mạnh, không có bệnh tật gì.
Câu chuyện đến đây có thể kết thúc rồi, giống như những cặp đôi chọn mang thai hộ khác, nhưng vẫn luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giống y như chuyện ngoài ý muốn của những cặp đôi khác.
Lúc bụng của người mẹ mang thai hộ to lên thì Hình Mẫn mang thai.
Lúc đầu hai vợ chồng còn do dự, chờ thai đủ tháng thì nhờ vả quan hệ hỏi giới tính của đứa bé. Sau khi xác định đứa bé trong bụng là bé trai thì vấn đề đạo đức lập tức đến rồi… đứa nhỏ trong bụng mình và đứa nhỏ trong bụng người khác, biết rằng là bộ gen giống nhau, vậy thì đứa nào thân hơn?
Cùng cha cùng mẹ còn bị thiên vị, huống chi vốn dĩ Hình Mẫn hoàn toàn không có ý định coi đứa con mang thai hộ kia thành con của bà ta.
“Lúc Hình tiểu thư biết được chuyện này thì đã ngay lập tức liên hệ với những gia đình cần con, nhưng ông cụ Hình đã ngăn lại, ông ấy có suy nghĩ lâu dài và hơn.”
Suy nghĩ của ông cụ Hình ở một phạm trù khác, cho dù đứa nhỏ của Hình Mẫn chào đời thì ai có thể cam đoan đối phương sẽ trở thành người tài giỏi? Nếu như gen đã giống nhau, thì chỉ cần mang dòng máu của nhà họ Hình trong người, là sẽ có tư cách thừa kế nhà họ Hình.
Sau đó, Kỷ Cảnh Thù ra đời.
Nhà họ Hình cho người mẹ mang thai hộ một món tiền để bịt miệng, miễn cho sau này đối phương đột ngột sống chết đến đòi quyền nuôi dưỡng đứa bé. Kỷ Cảnh Thù theo họ cha, sống cùng với người em trai của mình, nhưng rõ ràng là hai vợ chồng đã có chút thiên vị rồi.
Lúc đầu Kỷ Cảnh Thù không thèm để ý, anh không biết bản thân là đứa nhỏ do mang thai hộ sinh ra, nhưng Hình Mẫn chỉ cần nhìn anh thì trong lòng đã buồn phiền, anh vốn dĩ đến cái nhà này là để cướp đồ của em trai mình, cũng không biết ông cụ Hình nghĩ cái gì, con của người khác cũng muốn, còn bảo là chỉ nhìn huyết thống không nói tình thân.
Hình Mẫn không thích Kỷ Cảnh Thù, nhưng bà ta cũng không biểu hiện ra, chỉ cố ý làm lơ Kỷ Cảnh Thù, như là cả nhà cưỡi ngựa hay đi du lịch cũng không nói cho anh biết, bỏ mặc anh mốc meo trong nhà cả tháng trời, hoặc là bảo em trai cách xa anh trai một chút kiểu vậy.
Dù là đứa nhỏ thông minh cũng phải chịu sự ảnh hưởng của hoàn cảnh và gia đình, ai chịu nổi việc bản thân bị cô lập như vậy?
Tính cách của Kỷ Cảnh Thù cũng càng ngày càng quái gở, nhất là khi anh mười lăm tuổi, vừa thi cấp hai xong thì phát bệnh, kết quả chẩn đoán là mắc bệnh trầm cảm. Tảng đá trong lòng Hình Mẫn cũng rơi xuống đất, tranh thủ thời gian thêm mắm thêm muối vào tai ông cụ Hình.
Nhà họ Hình đương nhiên là không muốn có một đứa nhỏ mắc bệnh về tinh thần rồi, nhưng anh vẫn còn là vị thành niên, nhà họ Hình có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng. Thế là đến nói rõ cho Kỷ Cảnh Thù biết về thân thế của anh, đưa ra một ít điều kiện đền bù, lựa lời nói cho anh biết Hình Mẫn muốn anh rời khỏi nhà họ Hình.
Kỷ Cảnh Thù yên lặng một lúc rất lâu. “Cho nên nhà họ Hình không cần tôi nữa rồi.”
“Đương nhiên là không, chúng ta vẫn hy vọng con khỏe mạnh lớn lên.”
Đương nhiên đây chỉ là lời nói dối khách sáo mà thôi. Hình Mẫn có một căn nhà ở Đồng Lư, rất lâu không ở rồi, giờ đưa cho Kỷ Cảnh Thù, coi như là đền bù sai lầm của bà ta. Sau đó là cho anh tiền sinh hoạt phí hàng tháng dư dả, phái người chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của anh… nói chung là anh không được xuất hiện trước mặt của bà ta nữa.
Sau khi chú Đinh kể xong thì khẽ liếc phản ứng Nguyễn Yếm: “Tiểu Kỷ quả thật rất khó ở chung, nếu như thằng bé chọc con tức giận thì cũng mong con thông cảm.”
Nguyễn Yếm lắc đầu, cảm xúc trong lòng cô giờ hết sức ngổn ngang, cô không biết gia cảnh sau lưng của Kỷ Cảnh Thù lại lớn như vậy, nhưng hình như nó không có tác dụng gì, người sáng suốt có thể nhìn ra hiện tại anh chỉ là con rơi con rớt mà thôi, là bàn đạp để Kỷ Kiến Kiếu báo hiếu.
Vừa nghĩ như thế thì anh cũng quá đáng thương rồi, Nguyễn Yếm cảm thấy đáng thương một cách bất lực.
Cô không tỏ vẻ gì với chuyện này, lại bước vào phòng bệnh kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Kỷ Cảnh Thù một lần nữa, cuối cùng cũng đã hạ xuống mức sốt nhẹ rồi, bình truyền nước thứ hai cũng nhanh chóng thấy đáy, Nguyễn Yếm sụt sịt mũi: “Chú Đinh, thuốc điều trị trầm cảm của Kỷ Cảnh Thù chú có mang theo không, hiện tại anh ấy đang phát bệnh.”
Chú Đinh hơi sửng sốt: “Thuốc đã uống hết rồi, Tiểu Kỷ một hai đòi ngừng thuốc, nói là tác dụng phụ rất lớn, không chịu cho chú mua thêm.”
Tình trạng này của anh làm sao có thể ngừng thuốc được? Nguyễn yếm cũng đang muốn hỏi bác sĩ khoa thần kinh một vài vấn đề liên quan đến bệnh tình của anh: “Chú đưa con đơn thuốc và sổ khám sức khỏe của anh ấy đi, con đi mua thuốc, chú ở đây giúp anh ấy đổi bình truyền nước nha.”
Chú Đinh gật đầu nói ‘được’. Nguyễn Yếm cầm số khám bệnh và đơn thuốc đi về phía khoa thần kinh, cô lờ mờ cảm thấy bệnh của Kỷ Cảnh Thù không chỉ đơn giả là trầm cảm, bởi vì lúc phát bệnh trầm cảm, phần lớn cảm xúc đều rối loạn, thậm chí sinh lý cũng run rẩy, không giống dáng vẻ Kỷ Cảnh Thù hơn nửa đêm chạy tới nhà cô dầm mưa.
Cô dừng bước tại lầu một, cúi đầu nhìn hồ sơ bệnh án, đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh đùa giỡn, một thanh niên cười ha ha từ trên lầu chạy xuống, vừa chạy vừa quay đầu nhìn, chờ đến lúc đối phương phát hiện Nguyễn Yếm thì đã chậm, lúc phanh gấp còn đụng Nguyễn Yếm ngã ra đất.
“Thật xin lỗi!” Thanh niên kia có dáng vẻ sinh viên, kiểm tra qua loa rồi lập tức vội vàng kéo Nguyễn Yếm dậy. “Má ơi, em gái này, em không sao chứ, không sao chứ?”
Nguyễn Yếm cực kỳ không có việc gì, nhưng cô vẫn cười nói: “Không sao, tôi không có sao hết.”
“Kiều Lương Phong!”
Sau lưng vang lên giọng nói của một cô gái: “Bệnh viện không cho phép chạy giỡn trên hành lang, cậu có biết hay không. Nhìn coi cậu đụng vào người con gái nhà người ta rồi!”
“Bệnh viện cũng không cho phép ồn ào lớn tiếng đâu!” Kiều Lương Phong thở dài đáp, làm một động tác tay hạ thấp, nói: “Cậu nói nhỏ chút, kính cận còn đang ngủ đó, đừng có đánh thức cậu ấy.”
Nữ sinh đi tới lớn hơn Nguyễn Yếm một chút, nhưng hoàn toàn không phải kiểu người bình thường như cô, đối phương thậm chí còn tạo ấn tượng mạnh về thị giác cho Nguyễn Yếm nữa… Nguyễn Yếm là con gái Giang Nam điển hình, xinh đẹp, duyên dáng, con gái rượu của gia đình. Mà nữ sinh trước mắt lại khiến cô nhớ tới người đẹp Hong Kong của thế kỷ trước, trong sáng, hoạt bát và tràn đầy sức sống.
Nguyễn Yếm vẫn còn đang suy nghĩ, nữ sinh đã nắm lấy cánh tay của cô: “… aa.”
Nữ sinh sững sờ, quay đầu trợn mắt với Kiều Lương Phong, tức giận nói: “Quả nhiên cậu đã làm cô ấy bị thương!”
“Không phải, không phải.” Nguyễn Yếm muốn giải thích đây không phải là kiệt tác của nam sinh này, vết bầm tím xanh này là do mấy ngày trước Hàn Băng Khiết cố ý đẩy cô vào cạnh bàn tạo thành, nhưng nữ sinh không nói một lời vén tay áo của cô lên: “Má ơi, bầm to như vậy, cậu chờ ăn đòn đi Kiều lương Phong.”
Kiều Lương Phong choáng váng rồi, khom người với Nguyễn Yếm: “Thật xin lỗi em gái, thật sự rất xin lỗi! Em đánh tôi đi, tôi sẽ đứng im chịu đòn.”
“?” Đây là diễn biến gì vậy, vì sao không một ai nghe cô giải thích thế?
Nguyễn Yếm há miệng muốn nói không cần, nhưng nữ sinh đã lôi cô đi, đối phương còn nhiệt tình nói: “Đừng để ý tới tên đó, để mình bôi thuốc cho cậu.”
Nguyễn Yếm không nói được câu nào thì đã bị bọn họ dắt vào trong phòng bệnh của khoa thần kinh.