Sau này, Nguyễn Yếm trở nên thân thiết với chú mèo tam thể kia.
Nó không sợ cô, đôi lúc Nguyễn Yếm còn ngẫu nhiên mang ít thức ăn cho nó. Mèo con nhìn thấy cô thì lập tức ngoan ngoãn chạy tới, dụi đầu của mình vào lòng bàn tay của cô. Lông xù trên đỉnh đầu của nó khiến cô ngưa ngứa.
Nguyễn Yếm không có bạn bè nào, câu nói “không có gì” đã cho cô thể diện lắm rồi, chú mèo tam thể này đã trở thành người bạn duy nhất mà cô dám trò chuyện. Chỉ là cho dù thời gian cô dành ra cho nó rất nhiều nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ mang nó về nhà nuôi.
Nuôi không nổi, thật sự là nuôi không nổi mà.
Căn nhà kia bản thân cô còn chê bẩn nữa là.
Ngày khai giảng đầu tiên đã có bài thi thử. Bởi vì thời gian thi trùng với lịch thi của lớp 12 cho nên khoa sắp xếp có hơi qua loa. Đến tận ngày cuối cùng mới thi văn, hơn nữa còn lề mề đến tận 9 giờ.
Nguyễn Yếm viết nguệch ngoạc vào bài thi văn. Buổi sáng cô không cho mèo con ăn, Nguyễn Yếm nhớ nó rồi. Chữ dưới ngòi bút của cô gần như dính chùm lại với nhau. Sau khi vượt qua ngưỡng cửa 800 chữ thì cô gái nhỏ lập tức đặt bút xuống bàn, thu dọn đồ đạc rồi lập tức mang balo rời đi.
Dù sao cũng tan học rồi, cũng không thể không cho cô về nhà chứ.
Nguyễn Yếm học ngoại trú, cô không trả nổi gần một trăm nhân dân tệ tiền phí ăn ở nội trú, cũng không muốn trở thành mục tiêu kết bạn với mục đích làm phong phú băng nhóm của đám nữ sinh. Điều mấu chốt đương nhiên là việc nhà của cô cách trường khá gần, không cần thiết phải đốt đống tiền đó để được ngủ nướng thêm mấy phút.
Cô nộp bài thi sớm, cổng trường vẫn còn rất ít người.
Nguyễn Yếm lật giở đống đồ ăn nhẹ trong cặp sách, thì thấy trên tay có vết dầu mỡ ướt đẫm, cô cau mày tặc lưỡi. Dưới ánh đèn mờ trong lúc hoàng hôn ở cổng trường, cô có thể nhìn thấy mực từ cây bút gel màu đen dính trên tay, trong lòng lập tức chửi bới. Cô vội vàng lấy hết sách vở trong cặp ra, ngồi xổm bên đường cầm giấy vệ sinh lau tay.
May mắn thay, cô đã quen với việc bị bắt nạt, nếu như không cần thiết thì đều có gắng bỏ ít sách vở vào trong hộc bàn và cặp của mình. Vì vậy tình hình sách vở bị vấy bẩn cũng không nghiêm trọng lắm.
Cô rất nhanh bình tĩnh lại. Ba cái trò vặt vãnh này, cô thật sự không có hứng để tức giận. Cô còn có thể làm gì bây giờ? Đốt trường à?
Cô cũng không có bản lĩnh này.
Đồ ăn vặt không còn cách nào cho mèo ăn được nữa, Nguyễn Yếm đi đến ngã tư đường, nhìn bàn tay dính đầy mực của mình, nghĩ xem lát nữ có thể nựng mèo hay không. Gió lạnh len lỏi qua từng kẽ tay của cô, lạnh thấu.
Nguyễn Yếm nhìn thấy đám trẻ đang ngồi chơi với nhau trên mặt đất. Ban đầu cô cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng sau khi thấy mèo con tam thể vẫn không chịu chui ra, hơn nữa cô còn ngửi thấy mùi máu tươi kỳ quái thoang thoảng quanh đây, trong lòng chùng xuống, nói: “Mấy đứa đang làm gì vậy?”
Đám nhỏ xì xào bàn tán với nhau một lúc, sau đó nhìn cô, rụt rè nói: “Mèo, chết ạ.”
Nguyễn Yếm nhìn thấy mèo con kia đang nằm dưới sàn nhà, màu tươi chảy đầy đất.
Là tai nạn xe cộ, chân trước bị nghiền nát, ruột lòi ra ngoài cơ thể, máu thịt toàn thân be bét, cuộn tròn trên mặt đất, nhớp nháp, khô cứng dưới khí trời lạnh lẽo.
Nguyễn Yếm há to miệng, cô cảm thấy bản thân không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào: “Bao lâu rồi?”
“Không biết ạ.”
Đứa nhỏ nhìn sắc mặt của cô tái xanh, cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Mấy đứa nhỏ hai mắt nhìn nhau, không biết đứa nào bảo đi về, vì vậy đám nhỏ giải tán, mạnh ai về nhà nấy.
Nguyễn Yếm nhìn mèo con. Cô hẳn nên buồn nôn khi gặp tình huống này, nhưng cô lại không cảm thấy gì. Cô chỉ cảm thấy khó chịu, giống như hô hấp bị dây thừng siết lại.
Nguyễn Yếm ngồi xổm xuống đất, cô không dám giơ tay chạm vào mèo con, tay của cô bị bẩn.
Với khoảng cách này, Nguyễn Yếm có thể trông thấy phần bụng của mèo con đang nằm dưới đất có hơi phập phồng, tuy rất yếu nhưng cô không hề hoa mắt. Trong nháy mắt, hô hấp của Nguyễn Yếm ngừng lại.
Nó còn sống.
Nguyễn Yếm đứng lên, nhìn lượng máu chảy trên đất, suy nghĩ cứu sống mèo con đột nhiên biến mất.
Lạnh lùng cũng tốt, ích kỷ cũng được. Thời khắc này Nguyễn Yếm rất bình tĩnh, dưới tình huống máu tươi đầy đất này chấp nhận sự thật rằng con mèo tam thể kia không cách nào có thể cứu được nữa. Lượng máu nó đã mất và mức độ vết thương của nó đã nói rõ điều này.
Nhưng nó vẫn còn sống.
Nguyễn Yếm không biết vì sao nó lại muốn sống, là dục vọng sinh tồn cơ bản của động vật hay sao?
Nguyễn Yếm nhìn phần bụng nát bét của nó phập phồng, loáng thoáng lộ ra nội tạng đỏ tươi. Cô vuốt ve quai đeo của cặp sách, trong lòng cô giống như bị dao chém từng nhát từng nhát một. “Tao trở lại rồi.”
Mèo con không có động tĩnh gì.
Nguyễn Yếm nhìn nó: “Nhưng thế này thì quá đau khổ rồi. Mày rất đau, đau đến mức sống không bằng chết. Vì sao mày phải chịu tội như thế này?”
Cô nói xin lỗi, lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn ra tay bóp chết mèo con.
Giống như ngắt một chiếc lá, nhẹ nhàng đến thế.
Một sinh mạng đã ra đi.
Nguyễn Yếm ôm mèo con đã chết vào lòng. Khi nó còn sống không có mấy ngày sạch sẽ, sau khi chết thì cả người đầy máu, màu lông bẩn đến mức không nhìn rõ màu lông ban đầu. Nguyễn Yếm nâng ruột của nó lên, trên tay dính đầy máu tươi, vì sao sinh vật chết đi rồi vẫn còn chảy máu?
Cô đứng chờ đèn đỏ ở ngã tư đường, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Lúc này, phía đối diện có người vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy chú mèo tam thể trong lòng của cô thì giống như bị sét đánh trúng, đứng đờ tại chỗ.
Nguyễn Yếm nhìn nửa ngày thì mới nhận ra đối phương là Kỷ Cảnh Thù.
Cô không cảm thấy đối phương đến đây để tìm mình. Nhưng giờ phút này, người thiếu niên quả thật đang nhìn cô, khiến cho Nguyến Yếm không thể không khởi động lại đại não ngẩn ngơ của mình nhìn đối phương.
Kỷ Cảnh Thù nhìn cô, tuổi của đối phương không lớn, vóc dáng cũng không cao, nhưng lúc đứng ở đằng kia, hai mắt lạnh lùng lại cho người khác một cảm giác có hơi u ám và có chút khiếp người.
Nguyễn Yếm bị anh nhìn chằm chằm, mãi đến khi đèn giao thông đã chuyển xanh thì anh vẫn không nói chuyện, Nguyễn Yếm cũng không mở miệng, cô ôm mèo đi lướt qua anh.
Kỷ Cảnh Thù đột ngột nói chuyện: “Ai làm?”
“Hả?”
“Tôi hỏi ai giết nó.” Đối phương quay đầu, cúi xuống nhìn mèo con trong ngực của cô.
Nguyễn Yếm hiểu rõ. “Tôi.”
Ánh mắt của Kỷ Cảnh Thù biến đổi, lúc nhìn cô giống như là đang nhìn kẻ thù vậy. Nguyễn Yếm thấy được anh đang siết chặt nắm đấm của mình.
Cô có chút kỳ quái, hỏi: “Mèo của anh sao?”
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Kỷ Cảnh Thù ở nơi này.
“Chú Đinh đã đồng ý cho tôi nuôi Yến Yến. Tôi tới đây ôm nó về nhà.” Thiếu niên nhả từng câu từng chữ, nhìn chằm chằm cô. “Nó vốn dĩ, chắc ăn, là mèo của tôi.”
“Yến Yến?”
“Tên của nó.”
Nói ra thì thật xấu hổ, lúc này Nguyễn Yếm mới nhớ ra bản thân ở chung với mèo con lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đặt tên cho nó. Thật vất vả có một cái tên, nhưng lại là sau khi nó chết đi mới có được.
Nhưng nó không phải là mèo của Kỷ Cảnh Thù, cũng không phải là mèo của cô.
Nguyễn Yếm không nói những lời này, cô cũng không giải thích điều gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Vậy anh còn cần nó không? Nếu có thì tôi trả cho anh.”
“Đưa tôi.”
Nguyễn Yếm đưa mèo cho anh, tay của Kỷ Cảnh Thù có hơi run rẩy, răng cắn chặt môi dưới, gần như muốn cắn rách rồi. Anh ôm mèo tam thể xong thì không nhìn Nguyễn Yếm nữa.
Nguyễn Yếm cũng không quan tâm. Chỉ là người xa lạ không quen biết mà thôi, để ý làm gì?
Rất lâu sau Nguyễn Yếm mới biết được, con mèo tam thể kia là đực. Mèo tam thể đực rất hiếm gặp, nhưng bởi vì mang bộ gen khác biệt mà không thể sinh sản được.
Cho nên cô gái trẻ tuổi kia lại vứt bỏ nó một lần nữa.
Nhìn xem, khác biệt với người khác đều sẽ bị chỉ trích, cho dù là người hay là mèo đều sẽ như vậy.
Nguyễn Yếm càng ghét cuộc sống này hơn.