Cuộc thi mở đầu năm học kết thúc sau bữa khai giảng chính là ngày cuối tuần, nghỉ định kỳ rồi, thì lớp 11 cũng không quá khắt khe như vậy nữa, nhưng Nguyễn Yếm vẫn dậy lúc sáu giờ sáng, cô không thích ở nhà.
Mẹ Nguyễn Thanh Thanh nghe thấy tiếng cô tỉnh dậy, đẩy cửa ra, nhỏ giọng hỏi: "Yếm Yếm, cuối tuần con cũng muốn đi ra ngoài sao?"
Nguyễn Yếm dừng một chút, quay đầu lại, có chút châm biếm nói: "Mẹ vẫn tiếp khách sao? Mẹ không tiếp khách thì con sẽ không đi ra ngoài."
Không khí như đông cứng lại trong giây lát.
Sắc mặt của Nguyễn Thanh Thanh không được tốt lắm, bà chớp chớp mắt, cúi đầu đổi chủ đề: "Có muốn mẹ làm cho em chút bữa sáng không?"
“Không cần đâu, có cái gì ăn cái đó.” Nguyễn Yếm nói: “Quy củ cũ, không được vào phòng của con, cũng đừng đụng vào đồ của con.”
Nguyễn Yếm theo họ của mẹ.
Lý do rất đơn giản, mẹ cô là một gái điếm và cô không biết ba mình là ai.
Nói về chuyện này thì cũng rất khó mở miệng, nhưng cũng không hề khó, ai là hàng xóm với Nguyễn Thanh Thanh, đều biết có những người đàn ông khác nhau vào nhà cô mỗi ngày, lời đồn đại quá nhiều, Nguyễn Yếm đều biết mẹ của cô làm ngành này.
Khi đó cô còn nhỏ.
Lúc bảy tám tuổi, mẹ cô sinh ra cô khi bà chưa đến tuổi trưởng thành, lúc đó vẫn còn là độ tuổi như hoa sen mới chớm nở trên mặt nước, mày rậm mắt to, mỗi lần tiếp khách bà đều nói với Nguyễn Yếm rằng “đây là bạn của mẹ, con ra ngoài chơi một lúc trước được không?”
Lúc đầu Nguyễn Yếm tin, nhưng sau đó không còn tin nữa, cô không tin rằng mẹ mình có nhiều bạn như vậy, mà họ đều là đàn ông.
Một ngày nọ, những người bạn cùng lớp tiểu học của cô đột nhiên sáp đến trước mặt cô, chỉ vào cô rồi nói: “Nguyễn Yếm, mẹ mình nói mẹ bạn là một con điếm, không cho mình chơi với bạn, có phải là thật không?"
Nguyễn Yếm bị mọi người nhìn như vậy, giống như bị lột sạch quần áo nơi công cộng.
Cô không giải thích, mà khóc, chỉ là khóc, cô khóc cho đến khi tan học không còn ai, một mình chạy đến sân thể thao từ chỗ cửa sau, chỉ cảm thấy hận Nguyễn Thanh Thanh vô cùng.
Người lớn thì bàn tán xôn xao, trẻ con cũng biết tin tức nhanh nhạy, rất nhanh mọi người đã ngừng chơi với Nguyễn Yếm.
Họ bí mật nói rằng cô là con gái của một gái điếm, sau này sẽ làm gái, người lớn chê bẩn thỉu kêu bọn nhỏ tránh xa Nguyễn Yếm một chút, xa một chút có nghĩa là có thể bắt nạt.
Đó là khởi đầu cho bạo lực học đường của Nguyễn Yếm.
Lúc đầu Nguyễn Yếm vẫn khóc và chịu đựng, về sau càng thấy nhiều chiêu trò, biết khóc là vô dụng, nên vờ như không quan tâm, cũng không nói cho Nguyễn Thanh Thanh biết.
Tình hình này đã như thế này trong mười năm, bị bắt nạt, không có bạn bè, từ trước đến nay đều là như vậy.
Cô không quan tâm nữa, một mình đi đi về về, giống như một người lớn nhìn thấu cả thế giới này.
Khóc? Không, không có nước mắt.
Vì vậy, làm gì có chuyện tự nhiên mà trưởng thành sớm đâu, trưởng thành sớm đều là bị bắt buộc mà ra.
Nguyễn Yếm đi ra khỏi cửa.
Xung quanh nhà cô có rất nhiều trường học, cuối tuần có thời gian rảnh rỗi cô sẽ đến căn tin của trường cấp 2 gần đó để làm những công việc lặt vặt, bảy tệ một giờ, bao ăn, cũng không quá xa, hơn một cây số đi đường một chút, ở đó không có ai quen biết cô, cũng không ai bàn tán về cô.
Không về nhà mà còn yên tĩnh, cớ sao mà không làm?
Bầu trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, ánh đèn đường chưa tắt, không gian trống trải thu hút bướm đêm, học sinh không đi học, cũng không có nhiều người trên đường, chỉ có công nhân vệ sinh quét dọn, đường phố vắng lặng, chồi mới nhú lên từ hàng cây ven đường.
Nguyễn Yếm ngáp một cái, khi đi qua ngã tư, thì nhìn thấy vết máu trên mặt đất.
Cô dừng lại, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, lấy khăn giấy thấm nước lau sạch vết máu từng chút một, ngơ ngác nhìn xuống chỗ đất kia.
Cô không mơ về nó nữa, nhưng tự hỏi liệu mình có làm sai điều gì không. Không ai có quyền quyết định sự sống chết của người khác.
Cô chỉ nghĩ lẽ ra nó không nên chết một cách đau đớn.
Bận rộn đến gần 8 giờ tối, Nguyễn Yếm lấy mười mấy tệ, đi siêu thị mua ít nguyên liệu nấu ăn, định bắt xe buýt về nhà.
Hôm nay trời rất gió, khiến lá cây kêu lên xào xạc.
Nguyễn Yếm đang đứng trên gạch hình chữ L* xe buýt, khi nhìn thấy xe buýt chạy tới, đang định nhấc chân lên, lưng đột nhiên chùng xuống, chân loạng choạng suýt chút nữa ngã vào bánh xe buýt đến tàn phế.
*Gạch hình chữ L: nơi để chờ xe bus
Nguyễn Yếm quay đầu nhìn lại, một cậu con trai đội mũ đã bước đi xa, Nguyễn Yếm chỉ nhìn thấy bóng lưng, có chút dự cảm không thể giải thích được. Có khá nhiều người đợi xe buýt, và có cả học sinh, cô không biết là ai đã đẩy mình, hơn nữa chắc người ta cũng không phải cố ý.
Nghĩ đến đây, cuối cùng cô cũng không gọi người đó đứng lại.
Khi trở về nhà, cũng chỉ có một mình Nguyễn Thanh Thanh ở nhà, nằm trên giường, dường như rất mệt mỏi, ngay cả Nguyễn Yếm về nhà cũng không nói tiếng nào.
Căn nhà vẫn vậy, vẫn chưa quét dọn, xoong nồi cũng không động đậy, thiết nghĩ người phụ nữ này chắc cũng không ăn gì cả ngày nay.
Nguyễn Yếm rất ghét bà, nhưng lại thấy thương bà, cô đun nồi, làm một món ăn và chút cháo, rồi đưa đến phòng của Nguyễn Thanh Thanh: “Dậy ăn đi, nếu không sẽ chết người đấy."
Nguyễn Thanh Thanh kêu Yếm Yếm nửa ngày, hồi lâu mới đứng lên.
Nguyễn Yếm thấy trên ngực bà có những vết cào lộn xộn, có vài vết đã tróc da, cô khẽ mím môi, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Ai cào mẹ vậy, không phải đã nói sau này đừng tìm những người đàn ông lộn xộn sao, trong ngành của mấy người không thể tiếp ai, mẹ còn không biết sao? "
Thấy cô tức giận, Nguyễn Thanh Thanh cười: "Lấy tiền trên bàn cất vào trong ngăn kéo, học phí cho năm lớp 12 của con đủ rồi."
Nguyễn Yếm nghẹn ngào.