Hơi thở trong lòng nghẹn lại, nhéo thắt lưng, cau mày cao giọng nói: "Mẹ không làm không được sao? Trên đời này làm gì không có công việc để làm, mà mẹ cứ nhất định phải chà đạp bản thân mình? "
Nguyễn Thanh Thanh ho khan một tiếng: “Không thể thoát ra được nữa rồi.” Rồi bà lại cười với Nguyễn Yếm: “Không phải ngày một ngày hai, mẹ tự biết có mức độ.”
Nguyễn Yếm đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
Hồi lâu không viết được phương trình thủy phân, Nguyễn Yếm bực mình vò giấy nháp, sau đó quăng bút, cầm thuốc gõ xuống bàn: "Đừng cử động."
Cô cởi chăn bông của Nguyễn Thanh Thanh để bôi thuốc cho bà, giơ đèn lên cao hơn, lạnh giọng nói: “Cuối đầu, để con xem sau lưng có không. "
"Không sao……"
“Cúi đầu đi.” Nguyễn Yếm nắm lấy tay bà, sốt ruột chậc một tiếng: “Ngày mai nghỉ ngơi được không? Con không thiếu mấy trăm tệ đó, mẹ đừng dày vò nữa được không.”
"Ngày mai mẹ sẽ đến chỗ dì Trương của con..."
Nguyễn Yểm lườm bà.
Nguyễn Thanh Thanh cười: "Dì Trương của con bị bệnh, đi thăm một chút, không nhận việc nữa."
Làm lâu như vậy, trong ngành giới thiệu lẫn nhau, cũng coi như là một nửa gái điếm, huống hồ với độ tuổi của Nguyễn Thanh Thanh trong cái vòng lẩn quẩn này, bọn họ đều quen biết nhau.
Nguyễn Yếm càng tức giận: "Mẹ cười cái gì, rất vui phải không?"
Nguyễn Thanh Thanh vỗ vỗ đầu của cô: "Mẹ cười Yếm Yếm của mẹ đã trưởng thành rồi."
Nguyễn Yếm liếc nhìn bàn tay bà, kiểm tra cơ thể bà xem có vết sẹo nào khác không, sau đó dọn dẹp bát đũa, dọn dẹp căn phòng một cách đơn giản rồi tiếp tục về phòng làm bài tập, lúc này cô mới bình tĩnh trở lại.
Cô và Nguyễn Thanh Thanh trước gì không phải là một mối quan hệ như vậy, nói là ghét thì là đặc biệt ghét, ngày nào cũng cãi nhau, nhưng vẫn là mẹ ruột, sự trói buộc về huyết thống là không thể xóa bỏ.
Tính tình của Nguyễn Thanh Thanh tốt, từ trước đến giờ luôn mỉm cười dịu dàng, hết lần này đến lần khác mua đồ cho Nguyễn Yếm, khiến cho Nguyễn Yếm không biết phải nói gì với bà.
Trong lòng cô hạ quyết tâm nếu trúng tuyển đại học thì đi làm, nếu trượt thì cũng cứ đi làm, tóm lại, cô không cần Nguyễn Thanh Thanh kiếm tiền bằng cách này.
Ngày hôm sau Nguyễn Yếm đi ra ngoài, thì bị người ta chặn lại.
Gặp nhau là vô tình, nhưng người cản là cố ý.
Bạn cùng lớp Hàn Băng Khiết đang đạp lên ghế sau xe đạp của người khác, nhìn thấy Nguyễn Yếm, thở dài một hơi, cười nói: "Mày sống ở đây à, con điếm nhỏ."
Cô ta gọi cô là con điếm nhỏ, và bạn bè của cô ta cũng gọi như vậy.
Họ là lực lượng chính bắt nạt cô, nhưng Nguyễn Yếm cũng không thiếu kiến thức giống như cô ta.
Khi bị khiêu khích, Nguyễn Yếm cũng không nói, điều này làm cho Hàn Băng Khiết cảm thấy rất nhàm chán, hơn nữa sẽ rất tức giận, cô ta âm thầm cho rằng đó là sự phản kháng của Nguyễn Yếm, điều này làm cho trong lòng của cô ta cảm thấy thoải mái: "Để tôi đoán xem cậu đang sống ở tòa nhà nào, chậc, tôi thấy tòa lầu nào cũng không xứng với cậu. "
Tiểu khu này là mười năm trước Nguyễn Thanh Thanh thừa dịp giá rẻ mua được, thời gian cũng lâu rồi, các cơ sở vật chất có chút cổ xưa, lạc hậu, thậm chí có thể nói là nghèo, chỗ Nguyễn Yếm đứng bày một loạt những chiếc xe đạp, xe điện lộn xộn, còn lười cả khóa lại.
Lối đi nhỏ hẹp, Nguyễn Yếm không vòng qua được.
“Làm phiền, nhường một chút.”
Nguyễn Yếm nhẹ giọng, khuôn mặt ủ rũ, nghe không ra cảm xúc.
“Không nhường.” Hàn Băng Khiết duỗi ngón tay ra, chọc vào xương bả vai của cô, hung hăng nói: “Mày tính làm gì tao?”
Cũng không thể làm gì.
Thành thật mà nói, Hàn Băng Khiết cũng không phải tự nhiên mà bắt nạt cô, nguyên nhân thì cô biết, tuy rằng hành vi của cô ta không được ủng hộ về mặt logic, nhưng Nguyễn Yếm vẫn cảm thấy cô ta đáng thương, cho nên có thể không tranh chấp thì cố gắng không để xảy ra.
Cô nghĩ nghĩ, từ ghế sau của chiếc xe đạp bước qua, đụng vào bả vai của Hàn Băng Khiết, Hàn Băng Khiết tức giận rồi, nắm lấy cổ áo của cô quật ngã cô xuống đất: Nói chuyện với mày đó không nghe thấy sao?”
Bang một tiếng.
Một cái chậu hoa vỡ vụn ở trước mắt bọn họ.
Đất đai bắn tung tóe trên mặt Nguyễn Yếm, mùi bùn thanh sộc lên mũi.
Nguyễn Yếm dường như lập tức nhìn lên phía trên, nhưng hơn 6 giờ sáng sớm vắng tanh vắng lạnh, cô cũng không nhìn thấy gì hết.
Nguyễn Yếm cũng không vội, tiểu khu của bọn họ không giống như là phim truyền hình, một hành lang dài như thế, ném xong là có thể chạy thoát được, một tòa nhà cũng chỉ có một cầu thang ở chính giữa, nhất định sẽ để lại một chút manh mối.
Đáng tiếc Hàn Băng Khiết không cho cô cơ hội này, cô ta kéo Nguyễn Yếm lại, nhổ vài ngụm nước bọt: “Thật xui xẻo, thấy mày thì đúng không có chuyện tốt xảy ra mà, vừa rồi nên để chậu hoa đập chết màyddi.”
Nguyễn Yếm cuối đầu, cô nghĩ, Hàn Băng Khiết nói đúng, đây là có người muốn đập chết mình.
Nếu không phải Hàn Băng Khiết túm cô, chậu hoa sẽ đúng lúc rơi ngay trên đỉnh đầu cô, mặc dù danh tiếng của cô không tốt, nhưng cũng sẽ không có người mới sáng sớm không có việc gì mà lấy cái chậu hoa tiện tay ném đi, còn ném ngay trên đầu cô.
Cái dự cảm kỳ lạ này lại tới nữa, Nguyễn Yếm đột nhiên cảm thấy bản thân mình, dường như bị thứ gì đó theo dõi.