Cuối cùng cũng đuổi Hàn Băng Nghiên đi được, dù sao cũng không phải cô ta tới đây để tìm Nguyễn Yếm, có châm chọc mỉa mai cũng không có ai xem, nên cô ta đành buông tha cho Nguyễn Yếm.
Nguyễn Yếm vẫn đi làm trong căng tin như thường lệ, cô cố ý quan sát xung quanh, nhưng cô nhìn ai cũng cảm thấy không khả nghi.
Nguyễn Yếm chưa làm xong bài tập về nhà cuối tuần, nên cô về nhà sớm để làm bài, cô ném một xấp đề cương lên trên bàn, làm những môn cần nộp bài tập trước, sau làm những phần có thể sẽ được giảng trên lớp hoặc sẽ được chọn để kiểm tra, còn những môn không cần nộp bài tập hoặc các môn cô không thích thì để ở cuối.
…Quả nhiên còn thừa lại là môn vật lý.
Loay hoay học đến gần 8-9 giờ cũng kết thúc, Nguyễn Yếm vươn vai, thấy Nguyễn Thanh Thanh vẫn chưa về nên cảm thấy lo lắng.
Thực ra không phải lo lắng gì, nhưng con người chính là như vậy, một khi có ràng buộc thì luôn lo được lo mất.
Ở nhà không có tủ lạnh nên Nguyễn Yếm chọn thức ăn ở trong bếp, để đỡ rắc rối, cô còn mua thức ăn đủ cho hai ba ngày luôn. May mà chưa vào mùa xuân nên đồ ăn có thể giữ lâu được, cô gái nhỏ nấu vài món đơn giản, đợi Nguyễn Thanh Thanh trở về.
Nguyễn Thanh Thanh chưa về.
Nguyễn Chiêu Chiêu lại đến.
“Mẹ mày bảo tối nay không về.” Nguyễn Chiêu Chiêu lấy chìa khóa mở cửa:
“Chậc, nấu cơm rồi à.”
Nguyễn Yếm đứng ở phòng khách, cô không có di động, cũng chỉ có Nguyễn Chiêu đến báo tin cho cô, nhưng ông ta đến khiến cho Nguyễn Yếm rất khó chịu: “Vâng, cậu ăn cơm chưa, ăn cùng không?”
Nguyễn Chiêu Chiêu đi vào bếp: “Để cậu xem con làm món gì…”
Nguyễn Yếm nhân cơ hội khóa luôn cửa phòng mình lại, động tác nhanh chóng, rất thuần thục.
Nguyễn Chiêu Chiêu xoa tay, trên người ông ta có mùi rượu thoang thoảng, có lẽ hôm qua đã uống rượu, cổ áo sơ mi vừa bẩn thành màu đen, quần cũng sờn đến sắp rách, trên mặt có nhiều nếp nhăn, Nguyễn Yếm cảm thấy lúc ông ta còn trẻ vẻ ngoài cũng không tệ lắm, giờ đây bị rượu và thuốc lá biến thành một kẻ nghiện rượu lại còn xấu tính.
Bề ngoài của hai chị em ông rất đẹp, ngay cả Nguyễn Yếm cũng là một tiểu mỹ nhân khiến người ta ngoái đầu nhìn lại từ ngay lần gặp đầu tiên.
Nguyễn Chiêu Chiêu đã quen tự mình lấy cơm, gọi Nguyễn Yếm lại đây, bị Nguyễn Yếm lạnh lùng từ chối: “Cậu vẫn chưa rửa tay đó.”
Nguyễn Chiêu Chiêu chà tay vào quần áo: “Này, có gì đâu.”
Nguyễn Yếm không trả lời.
Nguyễn Thanh Thanh tình nguyện để cho em trai mình hút máu, nhưng cô thì không.
Quan hệ giữa cậu với cháu gái dù có thân mấy thì cũng có một tầng ngăn cách, Nguyễn Chiêu Chiêu với Nguyễn Yếm cũng không thể nói là thân thiết, đành phải ngoan ngoãn quay lại ngồi trên sô pha, không khách sáo mà gắp thức ăn: “Con vừa thi à?”
Nguyễn Chiêu Chiêu ăn không ngừng, chẹp miệng, bộ dạng trông như ma đói, không cẩn thận liền bị nghẹn, Nguyễn Yếm không muốn ăn cơm với ông ta, nhíu mày đứng ở một bên, không đi xới cơm: “Vâng.”
“Thi thế nào?”
“Không biết.” Nguyễn Yếm ăn ngay nói thật: “Chưa có kết quả.”
“Lần nào hỏi cũng nói không biết, vậy đề có khó không, có biết làm không mà mày cũng không biết sao.” Nguyễn Chiêu cầm đũa đập lên bàn, như trưởng bối dạy dỗ: “Hỏi mày thi thế nào cũng không biết, đến lúc đó mày thi đại học kiểu gì?”
Nguyễn Yếm nhăn mày càng sâu, không thèm nhìn gương mặt vàng vọt của ông ta, im lặng không nói.
Nguyễn Chiêu Chiêu cũng không nói tiếp, liên tục gắp thức ăn, dường như không muốn để phần lại cho Nguyễn Yếm, ăn xong còn ợ một cái, thoải mái nằm ì trên sô pha: “Trong nhà còn bao nhiêu tiền?”
“Không có tiền.”
Nguyễn Chiêu Chiêu trừng mắt, ngồi thẳng: “Bao lâu rồi tao mới đến, nhà mày vẫn chưa tích đủ tiền?”
Trước đây, ngày nào Nguyễn Chiêu Chiêu cũng đến để ăn chực.
“Thật sự không có tiền.” Nguyễn Yếm nắm chặt đồng phục của mình, sắc mặt không thay đổi nói dối: “Mấy ngày trước trường học thông báo học bổ túc, phải mua đồng phục mùa đông, với lại còn phải mua thêm sách bài tập của giáo viên nữa… Trong nhà cũng cần dùng tiền, thật sự không có tiền để đưa cho cậu đâu.”
Cô đưa tay vào túi áo, từ trong túi lấy ra hai mươi đồng còn lại của hôm nay, run rẩy mà nắm chặt: “Chỉ còn nhiêu đây thôi, mẹ cháu nói phải dùng đến cuối tháng.”
Tiền trong nhà đều do Nguyễn Yếm quản, điều này Nguyễn Chiêu Chiêu biết, ông ta nhìn chút tiền đó, cười khẩy, cũng không biết là đang cười nhạo ai, nhưng nghĩ đến nếu chèn ép cũng không được gì: “Được rồi, mày cứ học cho tốt vào, cậu còn có việc, nghỉ ngơi một lúc rồi đi.”
Nguyễn Yếm không trả lời, chỉ im lặng thu dọn bát đũa, sau khi rửa bát xong thì thấy Nguyễn Chiêu Chiêu lén lút từ trong phòng của Nguyễn Thanh Thanh đi ra, trong tay nắm chặt cái gì đó.
Nguyễn Yếm có thể quản lý tiền bạc nên Nguyễn Thanh Thanh đều đem tiền đưa cho cô, nhưng trong túi của Nguyễn Thanh Thanh cũng luôn có mấy trăm đồng, số tiền này cũng không phải là nhỏ.
“Cậu.” Nguyễn Yếm ngây người một chút, lập tức đề cao cảnh giác: “Cậu cầm trong tay cái gì vậy?”