Cô vừa nói vừa vươn tay muốn trực tiếp cướp lấy, Nguyễn Chiêu Chiêu không kiên nhẫn, nói qua loa vài câu lấy lệ với cô: “Mẹ mày bảo tao cầm hộ ít đồ, mày cướp cái gì chứ?”
Có đứa ngốc mới không biết mấy tờ giấy màu đỏ trong tay ông ta là gì, Nguyễn Yếm nắm chặt lấy cổ tay của Nguyễn Chiêu Chiêu, trên mặt lộ vẻ cầu xin hiếm thấy: “Không được đâu cậu ơi, nhà của chúng ta chỉ có chút tiền đấy thôi, cậu cầm đi rồi hai mẹ con cháu sống thế nào đây.”
“Thì bảo mẹ mày đi tìm mấy tên đàn ông là được rồi…” Tuy rằng Nguyễn Yếm yếu đuối, nhưng lại dùng hết sức nắm chặt tay, Nguyễn Chiêu Chiêu không cạy được tay cô ra, tức giận nói: “Mày bỏ tay ra, cậu phải đi làm chính sự!”
“Đánh bạc cũng tính là chính sự sao?”
Nguyễn Yếm không buông, giọng bắt đầu lạnh: “Nhà đã bị cậu làm cho táng gia bại sản rồi, cậu sao vẫn còn muốn đánh bạc nữa vậy?”
“Buông ra!”
Nguyễn Chiêu Chiêu là tên đàn ông ba mươi mấy tuổi, lại không chống cự được một cô nhóc mười mấy tuổi, sắc mặt vô cùng khó chịu, lúc này ông ta bất chấp Nguyễn Yếm là cháu gái của mình, ra tay tát cô một cái thật mạnh.
“Chuyện của người lớn mày xen vào làm gì!” Nguyễn Chiêu Chiêu mắng: “Bao nhiêu năm như thế cũng không thấy mẹ mày chết trên giường, mày lo làm gì chứ.”
Nguyễn Yếm che mặt, nửa câu đầu cô không có phản ứng gì, nhưng nửa câu sau cô trực tiếp giơ chân: “Ông nói cái gì cơ?”
Thân thể cô yếu đuối, sao có thể so được sức lực của một người đàn ông trưởng thành. Nguyễn Chiêu Chiêu hết lần này đến lần khác bị cô cản trở, còn bị đá, trong lòng bùng lên lửa giận không tên, nắm lấy tóc cô ấn xuống sô pha: “Con điếm nhỏ, đến cậu mày mà mày cũng dám đánh hả, phản rồi!”
Đầu óc Nguyễn Yếm ong ong, trước mắt tối sầm lại, một cảm giác sắc bén như đâm xuyên qua đến dây thần kinh, cô theo bản năng giãy dụa, hai chân co rút không biết đã đá vào đâu, sau đó nghe tiếng Nguyễn Chiêu Chiêu bị đau mà mắng một câu thô tục, nắm đấm cũng rơi xuống.
Cô bị bạo lực học đường cũng không ít hơn một hai lần, nhưng phần lớn là về mặt tinh thần, ít đụng chạm đến tay chân.
Lần đầu tiên bị bạo lực thật sự công kích, đối phương lại còn là cậu ruột của mình.
Đây rốt cuộc là cuộc sống của mẹ con cô đen đủi đến thế nào chứ?
Cô kêu lên không được, giống như đi tàu lượn, khi tiếng hét lên mức cao nhất sẽ đột nhiên bị lạc giọng đi. Nguyễn Yếm không biết mình có khóc hay không, nhưng chắc chắn là có chảy máu.
Toàn thân cô không có sức lực phản kháng, tứ chi bị đè ở trên mặt đất, cũng không biết rõ chỗ nào bị đánh, dường như chỗ nào cũng đau. Đầu óc Nguyễn Yếm choáng váng, cũng không biết đã trải qua bao lâu, Nguyễn Chiêu Chiêu rốt cuộc cũng đứng dậy, phủi phủi quần áo, cầm mấy trăm đồng rời đi, cũng mặc kệ Nguyễn Yếm còn sống hay đã chết.
Ý thức của Nguyễn Yếm mơ hồ, quỳ rạp trên mặt đất thở dốc từng tiếng.
Tay chân không có sức lực, quần áo nhăn nhúm, hít thở từng cơn đầy đau đớn, nhưng may mắn cô vẫn còn có thể sống mà quay lại trường học, không để cô chết trong hối tiếc.
Nguyễn Yếm muốn nghỉ ngơi một chút, để khôi phục lại chút sức lực.
Nhưng mà kỳ lạ thật, tay chân vẫn rất đau đớn, không thể động đậy được.
Một chất lỏng dính dính chảy đến khóe mắt cô, Nguyễn Yếm cố gắng thở một cách nhẹ nhàng nhất có thể, trước tiên thử duỗi một ngón tay, cảm thấy có thể động đậy được thì duỗi thêm một ngón nữa, cho đến khi cả một cánh tay có thể cử động, Nguyễn Yếm nghĩ thầm cũng may ông trời không từ bỏ cô, cố gắng nhịn đau xoay người, muốn lấy giấy trên bàn để lau sạch máu.
Đập vào mắt lại là đôi giày thể thao màu nâu nhạt, trông có vẻ rất đắt tiền.
Đầu Nguyễn Yếm thực sự rất đau, nhưng cô bây giờ lại rất tỉnh táo, ban nãy chỉ chú ý bản thân mình, cô cũng không để ý ngoài cửa có tiếng gì không, phản ứng đầu tiên của cô chính là Nguyễn Chiêu Chiêu lại quay về.
Tất nhiên không phải, Nguyễn Chiêu Chiêu cũng không ăn mặc sạch sẽ và tử tế như vậy.
Giống như là một thiếu niên.
Nguyễn Yếm thu cánh tay, muốn dùng sức để đứng dậy, nhưng mà cô không chống lên được, ngược lại thiếu niên kia lại đoán được ý định của cô, nhàn nhã ngồi xổm xuống, cầm dao nâng cằm cô lên: “Là tôi.”
Thiếu niên thoạt nhìn có chút âm u khó nói, khắp người tỏa ra khí chất lạnh lẽo như muốn nói dù cả thế giới có bị hủy diệt cũng không liên quan đến anh ta.
Nguyễn Yếm sửng sốt, hơn nửa ngày mới nhớ ra, người đang đối diện với cô là Kỷ Cảnh Thù.
Cô mê man nhìn anh, không biết tại sao anh lại biết nhà cô, cũng không biết anh tới lúc nào, tới làm gì, rõ ràng là hai người đều như hai đường thẳng song song không có điểm chung vậy, sao bây giờ lại phát triển thành anh cầm dao tới tìm cô rồi…
Từ từ.
Cầm dao?
Môi Nguyễn Yếm vốn dĩ đã tái nhợt nay càng trắng hơn, cô đột nhiên hiểu ra xui xẻo của mấy ngày nay từ đâu mà đến.
Lưỡi dao của Kỷ Cảnh Thù chỉ cần hơi di chuyển một chút, là có thể đâm vào động mạch của cô.
Anh hỏi: “Tại sao cô lại biến thành như vậy?”
Cổ họng Nguyễn Yếm khô khốc: “Anh muốn giết thì cứ giết đi.”
Kỷ Cảnh Thù trả lời như thế nào, Nguyễn Yếm cũng không nghe được, cô nói xong liền chìm vào trạng thái hôn mê.
Hy vọng chỉ là hôn mê, hy vọng cô còn có thể tỉnh lại được.