Dù thế nào Kỷ Quỳnh Thù cũng không thể tưởng tượng được, người đầu tiên đến nhà bọn họ vào ngày Quốc khánh là Kỷ Kiến Kiều.
Người đàn ông ấy ăn mặc bảnh bao gọn gàng, đi theo phía sau là quản gia và luật sư, hàng loạt điều đó khiến Kỷ Quỳnh Thù nghi ngờ ông ta đến để anh ký giấy cắt đứt quan hệ cha con.
Kỷ Quỳnh Thù có chút đau đầu, anh hiểu rõ cảm giác này, có lẽ anh sắp phát bệnh.
Chú Đinh ra cửa tiếp đón Kỷ Kiến Kiều, năm xưa ông thật ngốc mới ở nhà họ Hình, nhớ lại sở thích của Kỷ Kiến Kiều, chu toàn lễ nghĩa rồi mới lên tầng gọi Kỷ Quỳnh Thù, có chút bất đắc dĩ: “Tiểu Kỷ, vẫn nên đi xuống một lần đi.”
Quan hệ giữa Kỷ Quỳnh Thù và bố mẹ không tốt, mỗi lần gặp mặt đều phải khuyên rất lâu, không ngờ lần này Kỷ Quỳnh Thù tự mình ra mở cửa, thiếu niên dựa vào cửa, bực bội nhíu lông mày, cuối cùng anh vẫn hiểu chuyện: “Để ông ta nói xong thì về sớm đi.”
Kỷ Kiến Kiều sẽ không vô duyên vô cớ đến thăm anh, nhưng thân phận là một người bố làm cho ông ta không thể hành động trực tiếp ép buộc con mình được, huống hồ trên người anh quả thực chảy chung dòng máu với ông ta, vì vậy liền cười hỏi gần đây anh sống như thế nào, những câu hỏi vô bổ như anh có thiếu tiền hay không.
Hiếm khi Kỷ Quỳnh Thù không nổi nóng, nhưng cũng không cho sắc mặt tốt, bình thản trả lời xong, cúi đầu nói: “Nói thẳng đi, không cần vòng vo.”
Kỷ Kiến Kiều cười một tiếng, ông vẫn biết rõ tính tình của con mình, biết cậu không chịu kiếm tiền cùng bọn họ, nhưng cũng không khó chịu như cũ: “Con sắp học xong lớp 12 rồi, không nghĩ tới tương lai muốn làm gì sao?”
“Không phải sẽ thi đại học đấy thôi?” Kỷ Quỳnh Thù cảm thấy hoang đường: “Tôi cũng không phải là người thừa kế của nhà họ Hình, không có nghĩa vụ đến công ty các người rèn luyện chứ?”
“Con là con của bố, tại sao lại không phải là người thừa kế? Bố và mẹ con chỉ nghĩ rằng nên cho con một mức độ tự do cao hơn.” Kỷ Kiến Kiều nói những lời hoa mỹ đến chính bản thân cũng không tin, trong đầu ông có hàng vạn biện pháp lôi kéo Kỷ Quỳnh Thù: “Nếu con không có chủ ý… con có muốn đi học y không?”
Kỷ Quỳnh Thù không đấu được với bố của mình, nhưng rốt cuộc anh vẫn mang gen của ông ta.
Thiếu niên ngồi xuống dựa vào sô pha: “Tại sao?”
“Học y có rất nhiều chỗ tốt, đãi ngộ của bác sĩ không tệ, ra tay cứu người, có kỹ năng, hơn nữa học y ổn định, tương lai con sẽ trực tiếp vào thẳng bệnh viện…”
“Điều tôi đang hỏi, là tại sao ông lại đặc biệt muốn tôi học y:” Kỷ Quỳnh Thù không còn kiên nhẫn, anh không có đầu óc mưu mô đi tính kế người khác như Kỷ Kiến Kiều: “Nói thẳng đi, nói không chừng tôi còn có thể suy nghĩ đi thi.”
“Nhà chúng ta theo học ngành y, gần đây ông nội con nhắc mãi chuyện muốn tìm người truyền thừa y bát*.”
Kỷ Kiến Kiều thái độ ôn hòa, mang theo chút thăm dò, có chút xúc động: “Nếu không phải đột nhiên có bệnh, ông nội con đã đi theo bố đến thăm con rồi.”
*衣钵: truyền từ đời này sang đời khác; y bát; áo cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau.)
Những lời này là thật, nhưng ấn tượng của Kỷ Quỳnh Thù đối với bố anh rất ít ỏi, huống chi là ông nội, cho nên anh hoàn toàn không tin, anh ở nhà họ Hình từ đầu đến cuối vẫn là một quân cờ dự phòng, lỡ như có chuyện gì liền lấy ra sử dụng, không có thì vứt bỏ.
Nhà Kỷ Kiến Kiều là gia tộc về Đông Y, ông thuộc tầng lớp trung lưu, gia đình họ nuôi ra tính cách thanh cao tự cho mình là đúng, chỉ là bị đứt ở thế hệ Kỷ Kiến Kiều, bởi vậy Kỷ Đình Khiêm cực kỳ xem thường Kỷ Kiến Kiều ra khơi làm ăn, nhưng dù có xem thường như thế nào đi nữa, Kỷ Kiến Kiều vẫn là con trai của ông.
Khi còn trẻ thì có thể dựa vào chính mình tuân thủ quy tắc trên bàn mổ, lúc thì lo lắng sự nghiệp cả đời của mình sẽ kết thúc, lúc lại lo lắng mình về già cưỡi hạc về trời, trách bản thân không biết dạy con, bôi nhọ những quy củ được truyền lại trong gia đình, giờ chuyện quan trọng nhất đối với ông là tìm một người thừa kế.
Vì thế một trưởng bối như ông chịu buông thể diện xuống chủ động liên lạc với Kỷ Kiến Kiều nhiều năm đã không gặp, vừa đấm vừa xoa, ân uy đều quan trọng như nhau, Kỷ Kiến Kiều là đứa con bất hiếu bị trưởng bối đuổi đi, ông vốn thẹn với bố mẹ mình, hiện giờ mối quan hệ bớt căng thẳng, vui mừng còn không kịp, không có lí do gì mà không tận hiếu.
Nhưng ông không thể động vào người thừa kế của nhà họ Hình, nghĩ tới nghĩ lui —- không phải ông còn có một đứa con trai sao?
Đương nhiên Kỷ Kiến Kiều sẽ không nói cho Kỷ Quỳnh Thù biết, nhưng chẳng lẽ Kỷ Quỳnh Thù đoán không ra?
Trong mắt anh hiện ra chút giễu cợt và khinh miệt không hề che giấu, Kỷ Kiến Kiều giả vờ không nhìn thấy, vẫn cười như trước: “Nhắc đến ông nội con, thật đáng kinh ngạc, mấy năm trước ông ấy còn là bác sĩ chủ nhiệm khoa chỉnh hình Hiệp Hòa Bắc Kinh, hiện tại sắp về hưu rồi, liền chuyên tâm hướng dẫn bác sĩ thực tập, nếu con thi đậu vào bệnh viện y khoa, không chừng ông nội con còn làm thầy của con nữa.”
“…” Kỷ Quỳnh Thù nhạy bén nhận ra nguy hiểm: “Bệnh viện y khoa? Học y cũng không được, còn muốn thi vào bệnh viện y khoa?”
“Ông nội con muốn tự mình mang con đi, dù sao anh nửa đường mới nhập môn, còn phải học rất nhiều, ông nội con cũng sợ con không hiểu được.”
Cho nên kỳ thật nói nhiều như vậy: “Ông chỉ muốn tôi vào bệnh viện y khoa, đăng kí một chương trình lâm sàng tám năm, để kế thừa ông cụ nhà các người… Di nguyện đấy à?”
Anh nói những lời khó nghe, vẻ mặt hoàn toàn lạnh nhạt, điều này thể hiện sự phản kháng và tức giận — anh không muốn che giấu cảm xúc của mình trước một doanh nhân khôn ngoan nhiều thủ đoạn này, không thích chính là không thích, anh không cần giả vờ giả vịt.
Kỷ Kiến Kiều không hài lòng với lời từ chối của con trai, nhưng ông không thể hiện điều đó ra ngoài, kế hoạch lấy tình cảm của Hiểu Chi kết thúc trong thất bại, ông nhìn về phía luật sư ra hiệu: “Tất nhiên, điều này có thể nói theo cách khác.
Vợ chồng chúng ta mấy năm nay quả thật không ở bên cạnh con nhiều, gần đây, bố với mẹ con cùng nhau bàn bạc chuyện này, mặc dù về mặt pháp lý bố không phải thực hiện nghĩa vụ của mình khi con trưởng thành, nhưng những gì bố nợ con thì chính là nợ con, chúng ta cũng đang cố gắng bù đắp nó — “
Bàn tay giao cho Kỷ Quỳnh Thù hợp đồng lại bị Kỷ Quỳnh Thù nắm chặt, cậu thiếu niên cúi đầu chặn sóng đen trong mắt, tóc che mất một phần biểu cảm của anh.
Sau đó anh nói: “Ngay từ đầu ông nên nói rằng đây là một vụ mua bán thì tốt hơn.”
Anh cầm bản hợp đồng với vẻ mặt vô cảm, trong đó có ghi rõ ràng nghĩa vụ của hai bên, Kỷ Quỳnh Thù có trách nhiệm thi đỗ vào Học viện Y khoa, vào Bệnh viện Đại học Y Liên minh Bắc Kinh, trở thành trưởng khoa, kế thừa cái gọi là tinh thần gia tộc cố chấp của Kỷ Đình Khiêm.
(Bệnh viện Đại học Y Liên minh Bắc Kinh: còn được gọi là Bệnh viện Hiệp Hòa Bắc Kinh, là một bệnh viện đa khoa nổi tiếng ở Bắc Kinh, Trung Quốc.
Nó được thành lập vào năm 1921 bởi Quỹ Rockefeller và liên kết với cả Đại học Y khoa Liên minh Bắc Kinh và Học viện Khoa học Y khoa Trung Quốc)
Các lợi ích mà nhà họ Hình đưa ra được viết một cách rõ ràng, một bất động sản ở trung tâm thành phố Bắc Kinh, một quỹ tín dụng mười triệu tệ do anh đứng tên, bảo hiểm y tế và quỹ khẩn cấp khác, trên thực tế, ngoại trừ những điều kiện mà nhà họ Hình liệt kê cũng giống như phương tiện để xoa dịu những đứa trẻ bị nhìn trúng bất luận là ai trong gia tộc.
Ngoài ra, hợp đồng thậm chí còn giới hạn các điều kiện – miễn là thi đỗ, các bài báo nghiên cứu khoa học để tốt nghiệp và các đợt thăng chức tiếp theo đều có thể được ngầm tiến hành, đảm bảo qua, Kỷ Đình Khiêm có thể làm trung gian giới thiệu tài nguyên.
Lợi ích từ cam kết của nhà họ Hình được viết trên nhiều trang, logic và chặt chẽ, đây rõ ràng là không không cho anh đường lui,nhà họ Hình vẫn cần có thể diện, dù sau này trở mặt không thừa nhận thậm chí hối lộ cơ quan tư pháp, dám ghi số tiền bất chính vào hợp đồng thì sẽ tự chuốc họa vào thân.
Tất nhiên, vì yêu cầu của đối phương là lâu dài, không phải trong vài năm là có thể bổ nhiệm bác sĩ trưởng khoa, vì vậy thỏa thuận cũng có quy định, một khi Kỷ Quỳnh Thù thay đổi ý định và rời khỏi Bệnh viện, thỏa thuận sẽ vô hiệu ngay lập tức.
Nói một cách chính xác, đó là một thỏa thuận không có gì tổn hại đến Kỷ Quỳnh Thù.
Điều kiện mà nhà họ Hình đưa ra thật sự rất hấp dẫn, vì vậy Kỷ Kiến Kiều hoàn toàn tin tưởng rằng Kỷ Quỳnh Thù sẽ đồng ý, mặc dù sự thật là ông ta coi trọng bố của ông ta hơn là đứa con rơi này, ông ta cũng làm một việc gần như cân bằng lợi ích của cả hai bên——
Tất nhiên là hai bên cùng có lợi.
Thỏa mãn chấp niệm của Kỷ Đình Khiêm, lựa chọn loại bỏ nguy hiểm cho mình, dùng danh nghĩa nhà họ Hình bồi thường, so với việc sắp đặt một người lớn vô tình bày mưu tính kế với anh em mình, việc bỏ ra một cái giá không hề nhỏ để lựa chọn đối phương từ gia tộc sạch sẽ còn giữ lại chút mặt mũi, không mất mát gì.
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Quỳnh Thù chính là đau đầu, một số dây thần kinh của anh đang hoạt động quá sức, Kỷ Quỳnh Thù hiểu cảm giác này trong loại tình huống này anh thường ở hai thái cực, hoặc cực kỳ phấn khích, hoặc cực kỳ tức giận, dù là trường hợp nào thì anh cũng đều dễ dàng xúc động, khiến anh đưa ra quyết định không cân nhắc kỹ.
Anh phải kìm lại để có thể kiểm soát được tình hình, giọng điệu có chút lãnh đạm muốn đuổi người: “Tôi biết vì lý do gì mà các người chịu nuôi tôi nhiều năm như vậy, thật đúng là nuôi binh ngàn ngày dụng binh một giờ, nếu là một người bình thường tôi sẽ cho rằng cái giá này đã đủ cao, nhưng tại sao tôi phải trả giá cả đời cho những điều kiện này? Tôi có nói rằng tôi muốn học y sao?”
“Đây không phải việc để thương lượng, Tiểu Kỷ, đây là con đường tốt nhất mà chúng ta chọn lựa cho con, không cần có sự đồng ý của con.” Ông dường như nhận ra được mình nói sai gì đó, hơi ngừng lại, vẫn mỉm cười như cũ.
“Ông cụ đang tìm người kế thừa y bát, đây không phải là đang chọn người thừa kế hay sao, con quả thực có phẩm chất phù hợp để làm bác sĩ hơn là người em trai trong giới thượng lưu kia của con, đây cũng là con đường mà ta và mẹ con cảm thấy phù hợp với con.”
Lúc này Kỷ Quỳnh Thù phải thừa nhận rằng anh vẫn rất ngoan ngoãn, hiền lành, xuất thân hay bối cảnh cũng chỉ là sáo rỗng, không thể liên tục chống đỡ trước những mánh khóe, thủ đoạn cùng hạng, ép mua ép bán kiểu này, kiểu gói ghém thành đôi bên cùng có lợi, quả thực khiến anh vừa chán ghét vừa lạnh sống lưng.
Dù lời nói của Kỷ Kiến Kiều có hoa mỹ đến đâu, Kỷ Quỳnh Thù ở đây nghe cũng không hơn không kém: Gia đình chúng tôi cần người xử lý mọi việc và anh phải đến.
Giống như cả đời của anh bị nhà họ Hình kiểm soát, từ khi sinh ra, đến khi trưởng thành, cho đến khi chết đi, kể cả từ vật chất cho đến tinh thần, trong đầu Kỷ Quỳnh Thù đã phác họa ra sự xuất hiện của một AI* thông minh, được thiết lập hoàn hảo cho từng bước của chương trình từ khi xuất xưởng đến khi bị hủy diệt, giống như anh vậy.
*Trí tuệ nhân tạo hay trí thông minh nhân tạo (Artificial intelligence – viết tắt là AI) là một ngành thuộc lĩnh vực khoa học máy tính (Computer science).
Kỷ Quỳnh Thù đột nhiên đứng dậy, anh không nhận ra mình đã mất kiểm soát, bộ vest và đôi giày da của Kỷ Kiến Kiều bắt đầu biến dạng trước mắt anh: “Tôi không thể đồng ý ngay lập tức được, ông cũng không có quyền yêu cầu tôi phải lập tức đồng ý, tôi sẽ cân nhắc sau, ông có thể về được rồi.”
Anh bước đi không được vững, anh phát bệnh, nhưng anh đã cố gắng hết sức để trông giống như một người bình thường, Kỷ Kiến Kiều âm thầm cảm thấy mình đã lựa chọn đúng người, thiếu niên không giống như lão cha bị xã hội cổ hủ ngày xưa đầu độc phá vỡ quy tắc lại có dáng dấp thanh tao? Lúc này ông mới có một chút cảm giác Kỷ Quỳnh Thù là con trai của mình.
Nhưng ông không vội, ông chờ Kỷ Quỳnh Thù đồng ý.
Đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi..