Kỷ Quỳnh Thù tỉnh lại vì cơn ho kéo đến.
Căn phòng âm u, rèm cửa bị kéo lại nên anh không rõ bây giờ là đêm hay ngày.
Đồng hồ sinh học của Kỷ Quỳnh Thù đã hoàn toàn bị rối loạn.
Đầu anh đau đến mức muốn nổ tung, một lúc lâu sau mới đi tìm điện thoại, bây giờ là hai giờ rưỡi chiều, nhưng thật ra anh mới ngủ có 4 tiếng.
Cũng may hôm nay là thứ bảy, nhưng chỉ còn một tuần nữa là đến trận chung kết.
Anh chẳng hy vọng sẽ nâng cao trình độ trong một tuần này, mà điểu quan trọng nhất bây giờ là tâm lý.
Chủ nhiệm của Kỷ Quỳnh Thù cũng dặn dò anh đừng tự tạo áp lực quá lớn cho chính mình, chú ý nghỉ ngơi hợp lý, bình tĩnh đối mặt.
Dù vậy, thầy ấy cũng biết Kỷ Quỳnh Thù có vấn đề tâm lý nên không ôm ấp nhiều hy vọng.
Nhưng chủ yếu Kỷ Quỳnh Thù không bình tĩnh nổi, bệnh mất ngủ và kén ăn trở nặng hơn nhưng nó không phải là do tác dụng phụ.
Là do anh dừng uống thuốc.
Kỷ Quỳnh Thù giống như vừa trải qua giấc mơ dài.
Trong mơ, anh thấy tất cả các môn được viết lên trên tấm bảng đen trong phòng học từ sáng sớm cho đến tối muộn, tất cả chúng đều từ từ hiện rõ rồi lại đột nhiên trở nên mờ dần, chúng giống như dòng nước chảy, cứ trôi đi mãi.
Anh không thể nhìn rõ ngũ quan của những học sinh xung quanh mình, sự ồn ào ầm ĩ, đều không liên quan đến anh.
Anh còn mơ thấy Nguyễn Yếm đến thăm mình, Kỷ Quỳnh Thù không nghe rõ cô nói cái gì, giống như linh hồn anh đã rời khỏi thân xác, đứng ở ngoài quan sát nhìn “bản thân” đang mất kiểm soát, lo lắng cáu kỉnh, “hắn” đuổi Nguyễn Yếm đi và thậm chí còn đập phá đồ đạc.
Quả nhiên trong mộng đều là giả, Kỷ Quỳnh Thù bật dật, vừa ho vừa thở hổn hển.
Anh cảm thấy mình có thể sẽ đột tử ngay vào giây tiếp theo.
Tâm trạng của anh không tốt, anh lại tiếp tục rơi vào vòng tuần hoàn liên tục từ kích động rồi lại chán nản.
“Cái thứ này” chưa từng dừng lại dù chỉ một chút nào, nó đang cố tình chống lại anh.
Điều tốt đẹp duy nhất đó là anh có thể lấy lại được kí ức của mình.
Các loại thuốc về tinh thần dù ít nhiều cũng sẽ có tác dụng phụ, Kỷ Quỳnh Thù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng anh không nghĩ rằng tác dụng phụ của thuốc là giảm trí nhớ.
Mặc dù tỏ ra khiêm tốn trước mặt Nguyễn Yếm nhưng anh biết trí nhớ mình rất tốt, vì vậy khi anh nhận ra mình bắt đầu quên các câu hỏi thi, các kiến thức và tất cả những gì người xung quanh nói.
Kỷ Quỳnh Thù nhận ra mọi thứ đang dần đi lệch quỹ đạo.
Tất nhiên lượng thuốc cần phải điều chỉnh, bình thường Kỷ Quỳnh Thù sẽ kiên nhẫn để thử với liều lượng mà bác sĩ đã thay đổi.
Nhưng bây giờ thì không thể được, anh không có thời gian để gánh chịu hậu quả tinh thần suy sụp.
Nguyễn Yếm chỉ xem anh là kiểu học sinh giỏi, thành tích có thể xếp ở top đầu nhưng ở Đồng Lư thì điểm ấy vốn chẳng thấm thía vào đâu.
Nếu lấy tình trạng của Kỷ Quỳnh Thù lúc bình thường mà nói, xác suất anh thi đậu Đại học Y gần như bằng không .
Trừ khi anh nhờ quan hệ đổi hộ khẩu sang Bắc Kinh, sau đó ở Bắc Kinh thi thì có thể, nhưng anh không muốn Hình gia giúp đỡ.
Điều đó đồng nghĩa rằng khi anh đồng ý một hiệp ước bất bình đẳng thì anh chỉ có thể đi con đường liều mạng cạnh trong đội tuyển quốc gia và ít nhất phải vào top 10, rất khó, thành tích tốt nhất của Kỷ Quỳnh Thù cũng chưa từng lọt vào top 10, điều này tạo cho anh một áp lực rất lớn.
Tình trạng luyện tập của Kỷ Quỳnh Thù giảm sút, đến cả thầy giáo cũng nhắc nhở anh.
Giảm trí nhớ là điều tồi tệ nhất, Kỷ Quỳnh Thù không thể gánh nổi hậu quả.
Anh đã suy nghĩ rất lâu rồi quyết định ngừng thuốc, bí quá hóa liều anh tự tính toán thời gian phát bệnh và cường độ phát bệnh càng nhiều khi dừng thuốc.
Trong thời gian này anh vẫn liên tục phát bệnh, luôn ở trạng thái vô tri vô giác nhưng dù lập tức phát bệnh anh cũng phải đảm bảo rằng mình sẽ ở trạng thái hưng cảm nhẹ trong suốt cuộc thi.
Khi ấy tư duy nhạy bén, có lẽ sẽ phát huy khả năng cao hơn bình thường.
Có điều, hiện tại Kỷ Quỳnh Thù không xác định được chứng hưng cảm của mình đã tệ đi thế nào, dễ cáu kỉnh và lo lắng, chỉ cần lặp đi lặp lại một câu nói ba lần chắc chắn sẽ nổi giận, ngay cả chú Đinh cũng không dám lại gần.
Chuyện này không tốt.
Kỷ Quỳnh Thù cảm thấy bản thân bị dồn vào ngõ cụt.
Anh cố gắng hít thở sâu để tỉnh táo lại, nhân lúc còn bình tĩnh thì xuống giường để kéo rèm, nhưng khi đi qua bàn thì chợt nhận ra tất cả bộ trà cụ đã biến mất, thật kì lạ, rõ ràng tối qua anh còn sử dụng.
Dường như vị trí thảm nhung bị lệch, Kỷ Quỳnh Thù kéo nó về ngay ngắn thì cảm thấy ướt ướt dính dính, thử ngửi thì phát hiện đó là mùi trà quen thuộc.
Anh đã làm đổ cái này?
Không đúng, sắc mặt Kỷ Quỳnh Thù dần nghiêm trọng, không lẽ ban sáng anh lại phát bệnh sao?
Lúc chứng hưng cảm tái phát, người giúp việc chắc chắn không lên lầu tìm anh.
Nếu đồ trong phòng lộn xộn thì chỉ có khả năng là do anh làm mà thôi.
Kỷ Quỳnh Thù xem xét một lát, bài thi trên bàn đã bị xé còn sách thì bị cong, gối trên sofa thì rớt xuống đất, cái ly thủy tinh cũng không thấy đâu, Kỷ Quỳnh Thù đoán là bị bản thân đập mất rồi.
Từ bao giờ bệnh của anh lại nghiêm trọng như vậy rồi? Đã đến mức bắt đầu đập phá đồ đạc rồi sao?
Kỷ Quỳnh Thù mở cửa muốn tìm chú Đinh, ai ngờ ngoài ý muốn anh nghe được giọng của Nguyễn Yếm ở chỗ góc của lầu một: “Chú Đinh, cháu cho muối thế này có được không hay cho thêm một chút nữa?”
Anh sững người lại, như sét đánh ngang tai.
Anh chợt nhớ lại giấc mơ kỳ quái ban nãy, nhưng nếu đó là mơ thì không thể chân thực như vậy, thế nên đó không phải là mơ— là anh cãi nhau với Nguyễn Yếm, rồi đập phá đồ đạc?
Khi suy luận đúng hướng cùng với tất cả những manh mối hiện có, Kỷ Quỳnh Thù đột nhiên chợt nhớ ra anh từng viết vào tay của Nguyễn Yểm địa chỉ nhà mình, nhà anh là khu biệt thự có phần hẻo lánh, Nguyễn Yếm không muốn đến.
Đây là lần đầu tiên đến đây, không ngờ là đến để trả tiền.
Ai có mà ngờ được cô bé này rất nhạy cảm chuyện tiền bạc, từ lúc mới gặp tới tiền thuốc than, tiền mua quần áo rồi cả tiền mượn anh để mua máy ghi âm cũng được ghi ra rõ ràng, Kỷ Quỳnh Thù thấy may mắn khi cô không tính số tiền anh đã mời cô đi ăn và tiền thắng Nguyễn Yếm từ vụ cá cược.
Nguyễn Yếm giữ tờ biên lai làm bằng chứng, Kỷ Quỳnh Thù mới hiểu ra cô giữ lại tờ giấy vì lí do gì, thì ra để dùng vào lúc này.
Không tức giận ư? Vô cùng tức giận.
Anh rất khó chịu khi Nguyễn Yếm so đo với anh từng chút như vậy.
Nguyễn Yếm biết rõ, dù cho cô nói không thích nợ nần người khác nhưng anh không thích như vậy, Nguyễn Yếm gay gắt, anh cũng tức giận, có thể là do không kiềm chế cảm xúc, Nguyễn Yếm hỏi: “Anh lại phát bệnh đó à?”
Bình thường thì anh không xem câu nói này ra cái gì, anh còn có thể đùa lại nhưng trong một khoảnh khắc Kỷ Quỳnh Thù thấy như có dòng điện chạy qua người khi câu nói này từ cô, cực kì chói tai, sau đó anh đã nổi điên: “Anh phát bệnh đấy, thì làm sao, cô đang cố tỏ ra tử tế với người bệnh sao?”
Sao anh có thể nghĩ như vậy được? Anh biết Nguyễn Yếm không phải là người như vậy nhưng những người khác thì sao?
Giống như núi lửa phun trào vậy, khi không thể xóa bỏ những cảm xúc tiêu cực, người ta thường đem những cảm xúc ấy xảy ra ngoài theo cách đau đớn nhất.
Chắc chắn anh đã nói rất nhiều lời khó nghe, không những thế anh còn đập phá đồ đạc, anh mới là loại không ra gì.
Kỷ Quỳnh Thù ngồi xổm xuống, anh không còn mặt mũi để gặp Nguyễn Yếm nữa.
Nhưng Nguyễn Yếm lại đi lên lầu, còn bưng theo đồ ăn: “Anh dậy rồi à? Một ngày anh chưa ăn gì đó.”
“…” Kỷ Quỳnh Thù úp mặt vào khuỷu tay: “Có bị thương không?”
“Anh đâu có quẳng đồ về phía em” Nguyễn Yếm không tiện để ngồi xuống, “Không phải trước nay anh đều như vậy sao? Tính tình dễ thay đổi, khó chăm sóc nên tôi không quá quan tâm.”
“Trước giờ tôi chưa đập đồ bao giờ.” Cũng chưa từng cáu kỉnh đến thế, Kỷ Quỳnh Thù biết chuyện này nghiêm trọng thế nào nên anh muốn nói chuyện rõ ràng với Nguyễn Yếm: “Em qua bên đây đi, anh có chuyện muốn nói…Em còn bảo không bị thương, vết máu trên miệng là sao?”
“Xem như da chết, xé ra là xong, anh không cần quan tâm.”
Ngược lại Nguyễn Yếm lại quan tâm anh hơn: “Anh ăn cơm trước nhé? Ban đầu đã không ăn được bao nhiêu.”
Kỷ Quỳnh Thù nhìn cô chằm chằm, trong lòng anh đột nhiên sinh ra cảm xúc kì lạ, ánh mắt Nguyễn Yếm khi nhìn anh không còn sự sợ hãi nhưng ban đầu nữa nhưng nó không phải ánh mắt khi hai người bạn nhìn nhau.
Cô cũng sẽ không vì bạn bè mà làm đến vậy, vốn dĩ anh nên cảm thấy vui mới phải.
Nhưng anh muốn vạch ra ranh giới rõ ràng.
“Nhưng Yếm Yếm à, em biết mà.” Kỷ Quỳnh Thù nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh thích em, nhưng em lại muốn tránh xa anh.”
Nói đi nói lại cũng không ra kết quả.
Kỷ Quỳnh Thù nhìn theo tấm rèm cửa đang tung bay trong gió, ánh nắng bên ngoài cửa sổ rất đẹp, thoạt nhìn như đang mùa hè, nhưng trái tim anh lại giống như tuyết mùa đông, từng chút tan chảy.
“Nếu em đã biết anh có bệnh, thì đừng để ở trong lòng những câu nói già mồm át lẽ phải* của anh trước đây.
Dù sao anh cũng không nhớ mình đã nói cái gì, hơn nữa em cũng nhất quyết muốn trả lại tiền thì giữa chúng ta không còn tồn tại quan hệ vay mượn nào, chẳng phải em đã sớm nghĩ cách làm thế nào để nhanh chóng rời khỏi anh sao?”
*: Vốn không có lý nhưng khăng khăng thành có lý.
Bởi vì buổi sáng phát bệnh nên sắc mặt anh có hơi vàng, sau khi nói một hơi dài thì cảm thấy hơi hát nước, Nguyễn Yếm liền bưng cháo cho anh nhưng Kỷ Quỳnh Thù vẫn không chịu: “Không ăn sẽ nguội mất.”
Kỷ Quỳnh Thù kéo Nguyễn Yếm lên giường, thấy cô vẫn cứ đứng đấy với ánh mắt mệt mỏi: “Cháo này em nấu à?”
“Hả, sao anh biết?”
“Trong nhà nấu cháo không ai cho đường.” Kỷ Quỳnh Thù không hay ăn ngọt: “Với bỏ muối nhiều quá.”
Vừa ngọt vừa mặt, mùi vị rất kỳ lạ.
Nguyễn Yếm lập tức đứng dậy, nhăn mặt nói:” Em nấu hơi nhiều nên cho thêm chút đường, anh đừng ăn.”
“Không sao.” Kỷ Quỳnh Thù rũ mắt nhìn cô, nuốt xuống từng ngụm một: “Em không có gì muốn nói với anh à?”
Nguyễn Yếm suy nghĩ một chút về lời nói của anh.
Đúng vậy, cô còn nợ anh một vài nhân tình, tất nhiên cô cũng hiểu được tại sao Kỷ Quỳnh Thù lại làm như vậy nhưng lúc này cô lại muốn thử xem.
Càng nghĩ càng thấy buồn cười, bình thường cô đều sợ hãi rụt rè, trái lại khi gặp chuyện lại càng bền bỉ hơn.
“Sau khi nộp học phí, em kiểm tra lại số tiền còn dư rồi nói với mẹ rằng em nợ tiền của anh nên em và bà ấy mới bàn bạc một chút với nhau rồi quyết định trả tiền cho anh.
Đây là lỗi của em, không nên gay gắt với anh.”
Với lại chuyện đến nước này, mối quan hệ của cả hai có thể dùng chuyện mượn tiền này để nói rõ được sao?
Kỷ Quỳnh Thù tỏ vẻ không kiên nhẫn, dù có nói chuyện tiếp cũng chẳng đi đến đâu, anh cần cô giải thích đấy à? Hay do anh nói quá khó hiểu: “Anh đang nói những điều này với em ư? Anh muốn em đi, em, phải cách xa anh một chút.”.