Phùng Nghiêu đem lòng yêu một người không nên yêu. Không cần ai nói với em điều đó, em cũng có thể nhận thức rõ ràng. Khác biệt về địa vị, thân phận, tiền tài,... Giữa em và người đó thật không có điểm chung nào cả.
Phùng Nghiêu là con trai út trong gia đình. Em năm nay hơn hai mươi, là người duy nhất nối nghiệp cha làm đầu bếp cho Châu gia. Nói làm đầu bếp cho sang, thực chất gia đình em đã làm người hầu cho Châu gia nhiều đời. Khi em ra đời, vì các anh em không theo nghiệp của cha, nên mọi gánh nặng đều đè lên vai em.
Thật ra Phùng Nghiêu cũng không có nhiều vấn đề. Em trước giờ luôn là thế, yên lặng ngoan ngoãn và nghe lời. Trước là nghe lời cha mẹ, sau là nghe lời cậu chủ. Em không thấy có vấn đề gì cả.
Châu gia là một gia tộc giàu có quyền lực lâu đời ở nước A. Châu lão gia Châu Bách Tùng có hai người con trai duy nhất. Con trai cả Châu Bách Chi thông minh tài giỏi, từ năm mười lăm tuổi đã giúp cha tiếp quản công việc trong gia tộc. Người em thì hoàn toàn khác. Châu Bách Sơn hận không thể vứt toàn bộ công việc gia tộc cho anh mình, ngày ngày đi đây đi đó, suốt cả năm không thấy bóng dáng, ngay cả dịp lễ tết.
Phùng Nghiêu luôn cảm thấy may mắn vì em có người chủ như Châu Bách Chi. Dù là một kẻ khắc nghiệt khét tiếng, bàn tay cũng dính không ít máu nhưng gã thật sự là người chủ tốt, chi ít là đối xử với em rất tốt.
"Mày đừng lúc nào cũng cúi đầu. Mày không mệt à."
Châu Bách Chi ngồi trên bàn ăn nhìn Phùng Nghiêu bằng ánh mắt không ưa nổi. Gã tuy là cậu chủ hơn người này mười tuổi nhưng cũng không nhịn được chướng tai gai mắt trước bộ dáng quá đỗi quy củ của Phùng Nghiêu, cứ như đây là thời phong kiến vậy.
"Cậu chủ, lát nữa nhà họ Mộ phái người sang đây bàn chuyện hợp đồng xây dựng sắp tới đấy ạ."
Choang....Châu Bách Chi bỏ mạnh chiếc thìa xuống, xoa xoa hàng chân mày, bắt đầu nhịn không được mà chửi ầm lên.
"Thằng chó Mộ Thiên Tầm đó chứ không ai. Mẹ kiếp, nó thử vác đầu qua đây xem tao có bắn lủng sọ nó không!? Thằng chó đó...."
Quản gia vội vàng trấn an cậu chủ nhà mình. Thành thật mà nói, bây giờ không thể giết Mộ Thiên Tầm được đâu. Phùng Nghiêu đứng một bên im lìm suy tư.
Mối quan hệ của Châu gia và Mộ gia bao đời giao hảo. Sang đến đời Châu Bách Chi và Mộ Thiên Tầm thì hai người cũng là bạn từ nhỏ đến lớn, nhưng so với chữ bạn, hai người lại càng giống kẻ thù của nhau hơn. Từ so thành tích học tập, số người tình qua đêm, cho đến so xem ai cướp được nhiều tình nhân của ai hơn. Đấu tay đôi với nhau chán chê rồi chuyển sang ngáng chân, giở trò phá rối công việc của nhau, chỉ hận không thể khiến đối phương thân bại danh liệt.
Giới nhà giàu ở nước A truyền tai nhau, buổi tụ hội nào có Châu thì không có Mộ. Nếu không sẽ tanh bành tan nát về cả nghĩa đen lần nghĩa bóng.
Ấy thế mà Phùng Nghiêu lại đem lòng yêu thầm Mộ Thiên Tầm. Không phải em không biết gã điên cuồng, ác độc và thay tình nhân như thay áo như thế nào. Em làm việc ở Châu gia đã lâu để thấu rõ vũng nước đục này. Biết sau lớp mặt nạ nhã nhặn lịch thiệp của Mộ Thiên Tầm là con quỷ cuồng vọng và khốn nạn cực kì. Đến người yêu của bạn mình mà còn ngấp nghé được mà.
Tình yêu của em nhẹ nhàng và bâng quơ không đáng kể, cũng sẽ không ai để vào mắt dù cho là vui đùa.
"Châu Bách Chi, mày còn không thèm chào đón tao à? Ha ha ha ha...."
Mộ Thiên Tầm không xem ai ra gì, tiến vào nhà ăn, kéo ghế ra ngồi, hai mắt tràn đầy châm biếm nhìn thằng bạn thân trên danh nghĩa Châu Bách Chi đang tức đến đỏ mặt.
"MÀY CÚT."
Châu Bách Chi nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Mộ Thiên Tầm có gương mặt góc cạnh cùng với xương quai hàm đẹp đẽ như thể tượng tạc. Mày kiếm hắn nhếch lên, đôi mắt xanh nước biển mang đầy nét kiêu ngạo của một con thú săn mồi. Mộ Thiên Tầm là kẻ cực kỳ điển trai, nét đẹp vừa nguy hiểm vừa mang đậm sự quyến rũ như một cái bẫy không cho người khác thở.
Không chỉ bao tiểu thư thế gia mà ngay cả kẻ tầm thường như Phùng Nghiêu cũng tình nguyện đâm đầu vào.
"Bao lần tao cướp người yêu của mày mày cũng có nổi sùng lên đâu. Châu Bách Chi đừng nói với tao là mày thật lòng thích ông thầy đó nhé. Ha ha ha ha...mày nghĩ loại người như chúng ta là gì mà đi động lòng hả!?"
Phùng Nghiêu im lặng làm pho tượng, lắng nghe những gì mà Mộ Thiên Tầm đang quấy phá cậu chủ của mình. Em chợt nhận ra, những lời ấy không chỉ dành cho cậu chủ đáng kính của em, mà còn dành cho em. Chắc hẳn, hắn đang muốn cảnh cáo em, cảnh cáo những suy tư vớ vẩn của em.
Phùng Nghiêu bất chợt buồn thiu. Em nhớ hơn một tuần trước, khi Mộ Thiên Tầm hôn lên tấm lưng trần của em, hắn đã nói những lời cảm động đến nhường nào. Hoá ra, trong cơn kích tình, mọi thứ đều giả dối. À không, Mộ Thiên Tầm vốn chưa từng thật lòng với em. Em hiểu rõ sự giả tạo của hắn mà vẫn đâm đầu vào. Tính ra, em tự nguyện bị lừa đó chứ.
Phùng Nghiêu chẳng thể trách ai. Em cúi đầu, nhìn bàn tay đã đầy sẹo do nhiều năm cầm dao của mình, em chợt nhớ về người đó. Người con trai đầy dịu dàng mà đêm ngày hôm kia Mộ Thiên Tầm đã trao nụ hôn ngay trước mắt em và cậu chủ. Nụ hôn đầy tình tứ và tham luyến ấy là thứ mà em vĩnh viễn cũng không thể có được.
Phùng Nghiêu ghen tị. Dù sao nhìn người mình yêu hôn kẻ khác cũng không phải trải nghiệm dễ chịu gì cho cam. Nhưng rất nhanh sự ghen tị ấy đã bay biến, em nhận ra rằng không có thầy giáo Lục thì cũng sẽ có người khác. Em làm sao mà có được trái tim Mộ Thiên Tầm một cách vẹn nguyên được đây.
Mộ Thiên Tầm nhìn sang chàng trai vẫn đứng cúi đầu nãy giờ, hắn không đọc được trong mắt em đang có gì, nhưng ắt hẳn sẽ có những vụn vỡ vì tổn thương.
Cảm giác hủy hoại được một người quả thực quá tuyệt vời.