“Nhị thiếu gia, xin người đừng….”
“Mộ thiếu, ngài bỏ súng xuống trước đi.”
Phùng Nghiêu rối tung lên, chỉ sợ hai kẻ này cướp cò. So với Châu Bách Chi, em trai của gã nhìn tuy bình tĩnh nhưng thật ra là kẻ sống cảm tính hơn nhiều. Cho nên chính Châu Bách Sơn cũng hiểu mình không phù hợp với vị trí gia chủ Châu gia tràn đầy mưu tính và cần một cái đầu lạnh. Y có thể bắn chết một kẻ nào đó mình thấy chướng mắt mà không chút ghê tay. Càng không ngại ngần quan tâm thứ gọi là hậu quả phía sau.
Mộ Thiên Tầm lại càng là kẻ tùy hứng. Mộ gia bao năm sừng sững thế lực kinh người, hắn nào để ai vào mắt, càng không để tâm cái gọi là nhân thường đạo lý. Từ nhỏ, Mộ Thiên Tầm đã là một kẻ điên, càng quá đáng hơn khi hắn lớn cái tính điên ấy càng không thể kiểm soát. Mộ Thiên Tầm sẵn sàng giết chết Châu Bách Sơn để hiến tế cho cơn giận dữ của mình.
Phùng Nghiêu thì không thể nhìn ai chết ở đây. Ít nhất, em không quan tâm tới thù oán cá nhân gì, chỉ muốn hai người đừng bắn nhau tại đây.
“Phùng Nghiêu, cậu tránh ra.”
Châu Bách Sơn tuyệt đối không nín nhịn. Mà y cũng chán ghét vẻ mặt Mộ Thiên Tầm lắm rồi. Y đã không biết bao nhiêu lần tự hỏi sao anh mình không giết quách tên này đi.
Mộ Thiên Tầm cười đểu, khẩu súng trên tay không chút run rẩy, chỉ chực chờ chủ nhân ra lệnh bắn thẳng vào đầu tên khốn nạn phía trước. Hắn cũng ghét Châu Bách Sơn, không kém gì thằng anh của y. Tự hỏi nếu mình nã đạn vào đầu tên này, Châu Bách Chi có vui không khi bớt đi một ứng cử viên tranh giành vị trí thừa kế. Mà quên mất, Châu Bách Sơn không có hứng thú với cái ghế này. Quả nhiên là một tên điên hết thuốc chữa.
“Mày muốn ăn đạn lắm à! Cút đi.”
Mộ Thiên Tầm không chút khách khí quát thẳng vào mặt Phùng Nghiêu. Hắn không muốn giết chết em. Không biết tại sao. Chỉ là thử tưởng tượng gương mặt của em lấm tấm vết máu hắn lại thấy không vui. Hắn từng làm em khóc, từng làm em đau đớn, từng khiến em tan nát cả trái tim nhưng chưa bao giờ hắn có ý nghĩ muốn giết em.
Mộ Thiên Tầm chỉ muốn có một mỏ neo trên cuộc đời tăm tối của mình. Ngày mẹ hắn mất, hắn đã tưởng bản thân mất đi tất cả. Hắn như một con thuyền phiêu dạt khắp nơi và sẽ chẳng bao giờ có lối về. Nhưng không, Phùng Nghiêu trở thành bến đỗ để hắn tìm kiếm mỗi khi hắn mệt mỏi.
Hắn biết rõ mình hành xử như một thằng khốn nạn. Nhưng biết sao được, khi nhận được thứ tình cảm trong trẻo không chút vụ lợi của em, hắn thèm khát đến độ muốn huỷ hoại tất cả chỉ để giữ lấy điều đó. Hắn muốn em trở thành bến neo đậu của riêng mình, em sẽ không đi đâu cả, và em chỉ đứng ở đó.
Tiếc là Phùng Nghiêu không mãi trông chờ vào Mộ Thiên Tầm được. Em cũng có cuộc sống riêng của mình. Em sẽ tìm kiếm một người yêu thương em và quên đi hắn, em sẽ không còn đứng đó làm nơi neo đậu yên bình cho hắn.
Mộ Thiên Tầm sao có thể không biết?! Hắn rõ hơn ai hết những điều đó khi nhìn vào mắt em. Hắn biết trái tim mình sẽ nổi bão khi không còn em chờ đợi. Nhưng hắn không thể nói với em rằng cho hắn chút thời gian, đợi hắn sắp xếp trái tim của mình lại. Và hắn cũng chẳng thể cho em câu trả lời mà em muốn biết.
Đợi hắn trong bao lâu? Hắn sẽ làm chứ hay chỉ nói cho em an lòng. Rõ ràng hắn cũng chẳng thể tin vào bản thân mình sẽ làm lãng tử quay đầu.
Phùng Nghiêu trầm buồn nhìn Mộ Thiên Tầm. Từ trong ánh mắt của kẻ thống trị, em vẫn có thể nhìn ra nỗi cô đơn của hắn. Làm sao đây, em muốn bước tới và an ủi gã trai đang quá đỗi cô độc ấy. Như cái cách mà em từng làm không biết bao nhiêu lần. Nhưng rất nhanh em đã tự mình ghìm lòng lại. Em không thể thế này mãi được. Dung túng cho em, dung túng cho Mộ Thiên Tầm. Em biết trước kết quả không mấy tốt đẹp thế mà vẫn đâm đầu vào. Tất nhiên Phùng Nghiêu chẳng oán trách Mộ Thiên Tầm.
Em xem đó như cơn gió thoáng qua của hai người mà thôi. Em sẽ chẳng phải người cuối càng không phải kẻ mà Mộ Thiên Tầm nhớ thương vương vấn.
Vệ sĩ hai bên rất nhanh đã đánh hơi thấy mùi không ổn nên lập tức kéo đến. Châu Bách Chi thân là gia chủ cũng được mời tới. Gã trầm mặc nhìn hai người chỉa súng vào nhau như hai tên điên và Phùng Nghiêu thì bị kẹt ở giữa không biết nên làm gì.
“Hai ngươi mau bỏ súng xuống. Muốn giết người thì đi ra khỏi Châu gia mà làm.”
Cả Mộ Thiên Tầm và Châu Bách Sơn đều không động. Dù sao so với Châu Bách Chi thì họ còn giết chóc không bằng nữa là.
Châu Bách Chi nghiến răng nghiến lợi. Đúng là nước đổ đầu vịt. Bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mà còn chực chờ xâu xé lấy nhau. Muốn đánh nhau thì kiếm chỗ kín mà đánh.
Phùng Nghiêu bắt đầu thấy tình hình không ổn lắm khi nhìn thấy nắm đấm trên tay cậu chủ nhà mình càng siết càng chặt. Em e sợ rằng nếu để thêm tí nữa, ở đây chắc có cả ba khẩu súng chỉa vào nhau quá.
“Nhị thiếu gia, mình đi thôi. Tôi chuẩn bị bữa khuya cho người vẽ nhé.”
Phùng Nghiêu dùng sức chín trâu mười hổ lôi kéo Châu Bách Sơn ra khỏi vườn hoa. Từ đầu đến cuối em đều không nhìn Mộ Thiên Tầm. Có lẽ em sợ khi phải đối diện với ánh mắt đau buồn của hắn; hoặc là sự thất vọng ngập tràn khi mà em chẳng chọn hắn.
Mộ Thiên Tầm có chút sững người. Chỉ hắn biết, khẩu súng trong tay hắn run rẩy cỡ nào. Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Phùng Nghiêu đi cùng Châu Bách Sơn, ý niệm xấu xa kia lại một lần nữa trỗi dậy.
Hắn muốn nhốt em lại, nơi địa ngục, cùng hắn đày đoạ và nghe những lời chúc phúc của bóng đêm và ác quỷ. Tại em không hề chọn hắn, em cũng chán ghét hắn.
Mộ Thiên Tầm liếm môi, sờ vào chiếc còng tay giấu trong túi.