Phùng Nghiêu đi đến một đất nước xa lạ, nơi mà em chưa từng đặt chân tới. Em xa lạ với mọi thứ, người xung quanh, không khí, những món ăn, ngôn ngữ và cả thời tiết lạnh lẽo cũng không chiều lòng em. Em biết mình phải tập quen dần. Tuy nói là đi theo Châu Bách Sơn với cương vị một người đầu bếp, cậu chủ vẫn cho em tự do tuyệt đối, tất nhiên là trong khuôn khổ cho phép. Chỉ là vì không quen khí hậu nên Phùng Nghiêu chẳng mảy may ra ngoài tí nào. Em quấn chăn và nhìn tuyết rơi.
Ở vùng Phùng Nghiêu sống cũng có tuyết rơi nhưng không nhiều lắm. Tuyết rơi nhiều và dày thế này khiến tâm trạng em có chút chùng xuống. Em nhớ Mộ Thiên Tầm. Một khi đã để người trong tâm thì dù người có đi bất cứ đâu cũng sẽ không thể nào quên người.
Mộ Thiên Tầm rất thích bầu không khí lạnh lẽo. Nhiệt độ trong phòng lúc nào cũng mười mấy độ, khiến người khác lạnh cả sống lưng. Em biết những vết thương nơi quá khứ không để yên cho hắn được an ổn. Em đoán là Mộ Thiên Tầm chắc chắn sẽ thích bầu không khí nơi đấy lắm cho coi. Em ước gì mình có thể mang một chút tuyết về xoa dịu tâm hồn con người nơi đó. Em đoán hắn đang giận dỗi, hắn đang đau đớn, hắn đang hận em vì em đã rời bỏ hắn. Nhưng em chỉ mong cả hai có khoảng cách để được an lòng.
Phùng Nghiêu lắc đầu, em cố xua đi hình ảnh Mộ Thiên Tầm còn đọng lại trong tâm trí mình, cố nhắc nhở bản thân đừng nhớ đến nữa. Nhấp một ngụm ca cao nóng làm ấm cổ họng, Phùng Nghiêu lại tiếp tục mơ màng trong mớ suy nghĩ của mình.
“Cậu lại nhớ đến nó nữa hả?”
Châu Bách Sơn đã hoàn thành xong công việc về nhà, và thứ đầu tiên đập vào mắt vẫn là hình ảnh Phùng Nghiêu tựa bên bệ cửa sổ ngắm tuyết. Y không muốn thừa nhận nhưng Mộ Thiên Tầm ảnh hưởng đến Phùng Nghiêu rất nhiều. Đó là lý do y chán ghét thứ gọi là tình yêu. Phùng Nghiêu có lẽ đã có thể sống một cuộc đời bình dị và yên ổn. Nếu không gặp Mộ Thiên Tầm, em đã yên bình.
“Không ạ. Chỉ là tôi nghĩ vẩn vơ một chút thôi.”
Châu Bách Sơn không tin. Phùng Nghiêu không giỏi nói dối. Cái cách em nói dối luôn khiến người khác không nỡ vạch trần. Y hiểu em vẫn còn quyến luyến Mộ Thiên Tầm nhiều lắm. Y sẽ không nói ra, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn và cho em thời gian.
“Vậy cậu nhớ ăn uống đúng giờ. Đừng khiến bệnh đau bao tử tái phát nữa.”
Phùng Nghiêu vốn dĩ có thân thể khỏe mạnh. Chỉ vì lâm vào tình mà em thường xuyên bỏ ăn và nốc rượu, dẫn đến chứng bệnh đau dạ dày thường xuyên tái phát. Châu Bách Sơn chưa từng trách mắng em về vấn đề này, việc duy nhất y làm là nhìn em bằng ánh mắt đầy lo lắng và trách móc. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến Phùng Nghiêu cảm thấy có lỗi, không chỉ có lỗi với bản thân mình mà còn có lỗi với người xung quanh luôn yêu thương mình. Ngay cả cha em cũng nhìn em đầy áy náy vì đã không chăm sóc tốt cho con mình.
Phùng Nghiêu đi dạo phố đêm. Tuyết rơi trắng xoá, điểm lên cả mái tóc đen dày của em. Em lạnh run cho tay vào túi áo bông, nhìn ngắm người đi đường ai nấy đều vui vẻ. Khung cảnh đặc biệt kì lạ cũng không thể khiến tâm hồn em vui lên.
Phía trước Châu Bách Sơn dường như cũng cảm nhận được tâm trạng sa sút của em, liền quay lại an ủi.
“Nó sẽ không thể tìm đến đây được đâu.”
Mộ Thiên Tầm có giỏi đến mấy cũng không thể vươn tay ra tận nước ngoài.
Phùng Nghiêu lắc đầu. Em không sợ Mộ Thiên Tầm đến đây. Chuyện lồng giam em cũng có nghe qua, đó là chuyện mà em đã dự tính được là tên điên ấy sẽ làm. Em chỉ sợ hắn sẽ phát điên mà gây tổn thương cho bản thân mình.
Đã nhiều đêm Mộ Thiên Tầm nhắn tin cho Phùng Nghiêu. Không phải tin nhắn yêu thương gì, chủ yếu là những lời kêu gào và đe doạ nếu em không về hắn sẽ phát điên mà cho một quả boom nổ cả Châu gia.
Em đã hỏi hắn thích mình hay sao mà quyến luyến thế. Mộ Thiên Tầm liền không khủng bố tin nhắn của em nữa. Lại thêm một lần tên ấy chọn cách trốn tránh chứ không đối diện với tấm lòng của mình. Phùng Nghiêu không nỡ ép hắn, em cũng không dung túng nữa. Hắn nhắn đến bao nhiêu số điện thoại, em chặn bấy nhiêu. Tất nhiên Mộ Thiên Tầm phát điên và bắt đầu nổi loạn. Châu Bách Chi nhiều lần vàu nhàu với em trai mình tên điên này lại lên cơn.
Hắn ta đập phá tài sản Châu gia khắp nơi, phát điên đi tìm người tình, nhằm nhè chờ chực chỉ cần Châu Bách Chi sơ sẩy là sẽ đi giết gã. Phùng Nghiêu hiểu, Mộ Thiên Tầm đang ép mình ra mặt. Nhưng em đã nhún nhường hắn nhiều lần rồi. Có lẽ bây giờ em đã hết kiên nhẫn cho Mộ Thiên Tầm rồi.
“Mẹ kiếp… mày có giỏi thì trốn tao cả đời đi. Bây giờ chỉ cần tao thấy mặt mày, tao sẽ giết mày.”
“Mày tưởng tao không dám giết mày sao. Mày lấy đâu ra cái tự tin đó vậy hả?!”
“Nếu mày quay về, tao sẽ cân nhắc tha thứ cho mày.”
Phùng Nghiêu thở dài khi nhận hàng loạt tin nhắn từ những con số lạ như thế. Em biết đó là Mộ Thiên Tầm. Em cũng thấy kinh ngạc khi hắn có sự kiên nhẫn đến thế. Hắn từng nói em không xứng để hắn nhớ nhung.
Phải chăng Mộ Thiên Tầm muốn làm lãng tử quay đầu?!
Phùng Nghiêu cười trừ.
Sẽ không đâu?! Lúc này đây hắn có thể quay đầu, nhưng chỉ cần em gật đầu, hắn sẽ lại chứng nào tật nấy. Em không quan trọng đến thế. Em chỉ là một cơn gió thổi qua cuộc đời phồn hoa của Mộ Thiên Tầm. Em không phải ánh trăng sáng, càng không phải nốt chu sa trong tim. Em có không được mà không có cũng không sao. Mộ Thiên Tầm chỉ là không quen mà thôi. Hắn yêu thích cảm giác có người quan tâm, có người chờ mong hắn.
Phùng Nghiêu đâu thể chờ hắn cả đời. Em đâu thể phí cả cuộc đời của em cho mối tình mà em biết trước không có kết quả.