Biết rằng lúc này mà cáu kỉnh rất có thể sẽ bị cuốn gói đưa về nhà, Tống Trường An cực kỳ thức thời, bước chân nhỏ nhẹ tránh đi tầm mắt Arnold, nhanh như chớp trực tiếp chạy tới khe hở phía sau sofa nhỏ.
Tấm thảm cực kỳ mềm mại, móng vuốt của Tống Trường An nhấn một cái là có thể lún sâu xuống, thứ này hơn phân nửa chắc chắn là chuẩn bị cho cậu, để cậu có thể nằm xuống bất kỳ lúc nào, có ngã cũng sẽ không đau.
Trốn phía sau sofa nhỏ một hồi, Tống Trường An lặng lẽ ló đầu ra nhòm, Arnold lúc này đã cúi đầu, những lời vừa nói chắc cũng chỉ là nói giỡn, hiện tại hắn đang bận, chắc không có thời gian quan tâm cậu đâu.
Tống Trường An vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới chuẩn bị đi khám phá căn phòng này.
Trong lòng cậu cũng có chút oán trách, rõ ràng là nói sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi, tuy rằng không có nói là sẽ có bao nhiêu thú vị, những thứ đó đều do một mình cậu ảo tưởng ra, nhưng nếu vì lý do đó mà tống cổ cậu thì có hơi quá đáng rồi đó!
Sao có thể nhẫn tâm làm bé con đáng yêu như cậu thất vọng được chứ?
Ôm tâm trạng như vậy, Tống Trường An bĩu môi mang theo tâm thế muốn đi soi kỹ cái map* này.
Chú thích: Map: Mấy bạn chơi game là biết nghĩa của nó chính là bản đồ thôi.
Đoạn này QT để là bản đồ nhưng tui thấy từ map hợp với hoàn cảnh hơn, giống như kiểu An An bị ném vô một cái map game mới toanh, phải đi khám phá á.
Chính ấu tể vàng kim lông xù cũng vẫn chưa nhận thức được bản thân đang chầm chậm chạy dọc theo chân tường, vì tấm thảm quá mềm, khi cậu chạy móng vuốt nhỏ của cậu cái nông cái sâu, nhìn như nó đang nhảy đi thì đúng hơn.
Tới khi cậu nhìn thấy góc tường xa xa phía trước, cậu vẫn cau mày chạy một mạch, có một loại thế lực siêu nhiên nào đó kéo cậu tiếp tục chạy về phía trước, tựa như nếu cậu không dọc theo chân tường chạy đến phía cuối thì cậu sẽ mất cái gì không bằng.
Tống Trường An hướng về phía góc tường quay đầu nhìn sang bức tường bên cạnh, nhìn một mảng đất trống siêu to khổng lồ phía sau, cậu phát hiện bản thân hình như rất muốn tiếp tục dọc theo chân tường chạy tiếp.
Tống Trường An: "!.
.
"
Không được!
Cậu muốn lúc nào cũng phải nhớ kĩ mình vẫn là một con người, tuyệt đối không thể dễ dàng bị khuất phục bởi bản năng, phải đi, phải đi giữa đường!
Ý chí kiên định, Tống Trường An hất đầu rời khỏi chân tường, vừa đi vừa nhảy chân sáo liền bất giác đi chệch khỏi đường đi đang hướng tới, chạy về quỹ đạo ban đầu, dọc theo sofa nhỏ mà đi, chính mình cũng chưa hề phát hiện ra.
[ Ha ha ha ha ha bé con, sao mi lại cứ muốn chạy dọc theo chân tường đi chứ! ]
[ Bé Trường An không phải chạy, nó mỗi bước đi đều nhảy lên một chút, cười chết tui rồi! ]
[ Trường An vẫn không thể nào thắng nổi bản năng ha ha ha ha, nó vốn định chạy ra xa, kết quả lại vẫn là chạy dọc theo sofa ha ha ha! ]
Chạy ngang qua sofa, Tống Trường An nhìn quanh khắp nơi, phát hiện ra đồ vật lúc trước cậu không để ý thấy.
Ở bên cạnh sofa và bàn trà nhỏ đều được lắp một cái thang mini, ước chừng khoảng một gang tay, hơn nữa một bậc thang đều rất nhỏ, nhưng cũng đủ để cậu thoải mái leo lên leo xuống, cái kích thước này vừa thấy là biết thứ này chuẩn bị cho cậu.
Không nghĩ tới mấy thứ này cũng được đám người Arnold sắp xếp hoàn hảo, lại nhìn kỹ ngay cả cái bàn làm việc của Arnold bên kia cũng có thang mini, chẳng qua lúc này Tống Trường An lại không tính đi làm phiền hắn, cậu liền phấn khởi bò lên sofa nhỏ.
Tốn không ít không nhiều sức lực cậu liền thuận lợi bò lên trên sofa, sau đó chống hông tuần tra lãnh địa của mình, ngoại trừ phát hiện được thảm và sofa, những nơi còn lại chỉ toàn thảm là thảm, Tống Trường An lại thêm ủ rũ, nơi này cũng không có gì chơi cả.
Dù sao thì cậu cũng không phải là Hamster lông vàng thật sự, không phải cứ tìm một nơi xa lạ rồi thả cậu ra chạy vài vòng là được.
Cậu là người có tư tưởng và chí cầu tiến, sao có thể vì mấy cái sofa và cầu thang nhỏ mà thoả mãn?
Vậy thôi? Chỉ vậy thôi á?
Còn không bằng về nhà chạy bánh xe lăn có phải vui hơn không.
Rũ đầu ngồi trên sofa nhỏ, Tống Trường An nhịn không được bắt đầu muốn Arnold đưa mình về, cậu ở đây ít nhiều cũng sẽ làm Arnold phân tâm, vẫn nên ngoan ngoãn về nhà thì hơn.
Nhưng cậu lại có chút do dự, vất vả ra tới đây một chuyên rồi, cứ như vậy mà về thì chẳng thú vị chút nào.
Ấu tể không có hứng cho lắm nhích mông, chuẩn bị bò đi dạo một vòng, đột nhiên sự chú ý va vào một mảng màu sắc rực rỡ bên cạnh chiếc sofa xa nhất kia.
Vì khoảng cách thật sự đủ xa, Tống Trường An không nhìn rõ được rốt cuộc vật kia là thứ gì, ôm lòng hiếu kỳ đột nhiên dâng lên ấy, cậu một đường dọc theo cầu thang mà chạy xuống, hướng tới phía kia mà đi.
Đó là một bức tường đầy màu sắc rực rỡ, vòng từ bên cạnh sofa nhỏ kéo mãi tới tận góc khác trong phòng, bao quanh một khoảng không gian độc lập.
Bức tường cũng rất mềm mại, nhưng lại dai, sẽ không dễ bị vỡ ra, bức tường cao hơn độ cao Tống Trường An mong muốn, cậu có đứng lên cũng không thể nhìn thấy bên kia tường là cái gì, nhưng cậu cảm thấy nơi này nhất định là đồ chơi mà Arnold chuẩn bị cho cậu.
Đứng lên nhìn không thấy cũng không sao, Tống Trường An đi vòng quanh tường một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy được cửa vào, vừa thấy được khe hở liền chạy vào luôn.
Sau khi được chiêm ngưỡng quanh cảnh phía sau bức tường, Tống Trường An liền hô lớn một tiếng: " Oa a a a a a a a!!! "
Với Arnold mà nói đương nhiên là chỉ có thể nghe thấy một tiếng kêu hưng phấn của ấu tể, nhìn ấu tể ở bên kia sung sướng chạy tới chạy lui, biểu tình của Arnold cũng dịu đi rất nhiều, chỉ cần ấu tể thích là được.
Tống Trường An thực không thể tin vào mắt mình.
Bức tường như một cái đường băng vậy, trên đường băng không hề có cái gì, nhưng khoảng đất trống ở trung tâm đường băng lại có đỗ một chiếc xe ở đó.
Người bình thường thoạt nhìn có vẻ chỉ là một chiếc xe đồ chơi tinh xảo, nhưng trong mắt Tống Trường An lại chính là một chiếc siêu xe.
Tống Trường An có một chấp niệm đối với xe, cho nên đột nhiên có một chiếc xe con xuất hiện đã hoàn toàn gãi đúng chỗ ngứa của cậu, làm cậu hưng phấn không tự thoát ra được.
Tống Trường An cũng đã từng có bằng lái xe, nhưng tới khi cậu lấy xe về thử, đầu tiên là đâm thủng một cái lỗ trên tường rào ở quê, lại còn thiếu chút nữa là đem ô tô phi thẳng ra sông, chính là kiểu lái xe ba vòng tiếp đất, một vòng lơ lửng trên không.
Vậy là vừa mới được chạm vào, tay lái còn chưa kịp ấm đã bị trưởng bối trong nhà tịch thu ngay trong đêm, sợ thả cậu ra ngoài lại hại người hại mình.
Tống Trường An sống hơn nửa đời chỉ có một lần ra ngoài duy nhất nhưng lại vì kỹ thuật lái xe thần kỳ của mình cắt đứt tại đó, cuộc sống sau này vẫn luôn ngoan ngoãn ở nhà hu hu.
Tống Trường An: Xe thật tui không lái được nhưng tui có thể lái xe giả!
Arnold chuẩn bị cho cậu món đồ chơi kia chắc chắn có thể di chuyển được, hôm nay cậu nhất định phải thực hiện giấc mộng lái xe của mình.
Nói thật, chiếc xe này tạo hình cực kỳ giống những chiếc xe địa hình đồ chơi mà cậu đã từng gặp qua, bốn cái bánh to bự chống đỡ cả thân xe giữ cho nó lơ lửng giữa không trung, Tống Trường An phí thật nhiều sức mới có thể bò được lên trên, cái màu hoạ tiết đen đỏ này thật là đẹp mắt.
Ghế lái cực kỳ vừa vặn với cơ thể cậu, thứ duy nhất mà cậu không thích ứng được chính là không có đai an toàn, cũng không có cần số, ngoại trừ một chiếc vô lăng quen thuộc, còn lại cậu đều không hề biết.
Tống Trường An nhìn khắp nơi, trên vô lăng cũng không có cái nút nào cả, cậu sờ khắp nơi cũng không tìm thấy thông tin gì, có vẻ là Arnold thật sự chuẩn bị cho cậu một chiếc xe đồ chơi, Tống Trường An nhịn không được bắt đầu bĩu môi.
Đột nhiên không biết cậu đã dẫm trúng cái gì, chiếc xe đột nhiên phóng về phía trước, nếu cậu không kịp bắt lấy tay lái thì xíu nữa là cậu đã bay lên rồi.
Tống Trường An vội cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện phía dưới có một cái bàn đạp nhỏ, mới vừa rồi có lẽ là cậu duỗi chân đá đi đá lại mới động phải nó.
Cậu dùng chân quơ quơ thăm dò, nhìn nhìn khoảng cách giữa chân cậu và cái bàn đạp, Tống Trường An biết cậu không thể phát hiện ra cái bàn đạp này là vì —— chân quá ngắn.
Cực kỳ tự nhiên tiếp nhận cái giải thích này, Tống Trường An dịch mông về phía trước một chút, vậy là chân cậu có thể vừa vặn đạp lên bàn đạp.
Lúc này cậu có thể kết luận, chiếc xe này chỉ có một cái bàn đạp, cậu dẫm nhẹ xuống thì xe liền nhích một chút.
Tài xế tay mơ Tống Trường An tốn một đống sức lực mới có thể mò ra cách lái xe như thế nào, mỗi khi cậu dẫm bàn đạp một chút chiếc xe liền nhích về trước một đoạn, vẫn luôn vọt từ bãi đất trống lên tới đường băng, một chiếc xe địa hình ngầu đét đã bị cậu biến thành một cái máy kéo.
Đã sớm không còn quan tâm đến kỹ thuật lái xe của mình, Tống Trường An mày mò cuối cùng cũng thành công lái được xe.
Cậu lái quanh đường băng hết vòng này tới vòng khác, móng vuốt nhỏ lướt trên tay lái cực kỳ trôi chảy, gió theo đó thổi tung bộ lông của cậu lên cũng không thể nào cản bước được Tống Trường An, bởi vì cậu thứ cậu đang lái chính là một chiếc xe đồ chơi cho nên tâm trạng phá lệ thả lỏng, một chút cũng không hề căng thẳng xíu nào, kỹ thuật lái xe thậm tệ cũng phá lệ mà thành thạo.
Ấu tể với bộ lông xù xù ngồi ngay ngắn trên ghế lái, duỗi dài cái chân ra dẫm bàn đạp, hai chiếc móng vuốt nhỏ vặn tay lái quẹo trái quẹo phải, chơi tới hô mưa gọi gió.
Nhưng vui thôi đừng vui quá, chuyện không mong muốn cũng đã xảy ra.
Hai mắt ấu tể bị bộ lông bay loạn xạ làm tầm nhìn mơ hồ khiến ấu tể dẫm phải vết xe đổ của nhiều năm trước, vừa đạp bàn đạp đã tông thẳng vào tường, tay nhỏ linh hoạt cũng không cách nào ngăn được hết thảy mọi chuyện có thể phát sinh, chỉ có thể trơ mắt nhìn bức tường chậm rãi đổ xuống, toàn bộ đường băng coi như hỏng hết.
Đột nhiên rùng mình, Tống Trường An vuốt mặt, dùng móng vuốt sửa sửa đám lông trước mặt, chậm rãi vuốt ra sau, lúc này mới từ trong sự hưng phấn thoát ra được.
Cậu bình tĩnh nhìn bức tường đột nhiên bị cậu đâm ngã xuống đất, trong đầu hồi tưởng lại quá khứ mình đã trải qua, cậu có chút do dự.
Vì kích động mà cậu đã toát mồ hôi, lông trên người cũng không còn mượt mà, cậu tại chỗ sờ sờ khuôn mặt quá mức hưng phấn của mình, đột nhiên cảm thấy có chút thẹn.
Cậu đã là một người lớn, chơi một cái đồ chơi lại ngáo như vậy, thật sự có hơi mất mặt.
Tống Trường An lại sờ sờ tay lái, sau đó trầm mặc cúi đầu: Con xin lỗi mẹ thân yêu của con, tuy mẹ vẫn luôn không cho con lái xe, nhưng chiếc xe này chơi thật sự rất vui, dù có là xe đồ chơi thì hôm nay con cũng phải chơi cho đã!!!
Hôm nay, Tống Trường An cậu, không phải người! Đừng ai hòng ngăn cậu lái xe! Ai cũng không thể tách cậu ra!
Một lát sau, ấu tể điều chỉnh lại phương hướng cho tốt sau đó vui vẻ toét miệng cười, khởi động chiếc xe đồ chơi xông thẳng lên bức tường đã đổ rạp trên mặt đất, một chốc phi thẳng qua đó liền bay lên thật cao rồi rơi mạnh xuống đất, từ trên mặt đất bắn lên một chút tiếp tục lao về phía trước.
Lượng sức mình một chút, Tống Trường An lái xe tiếp tục phóng ra bên ngoài.
Tống Trường An lái xe bay từ bên trong bức tường ra tận bên ngoài bức tường, xoay một vòng 360°, Tống Trường An lần lượt thể hiện hết, vì không có gánh nặng tâm lý cho nên thứ gì cũng không thể ảnh hưởng tới việc cậu phát huy tài năng.
Kình kịch kình kịch, một chiếc xe con chạy ngang qua bàn của Arnold.
Kình kịch kình kịch, một con ấu tể lông vàng dùng sức dẫm lên chân ga lần nữa đi ngang qua.
Arnold duỗi tay xoa xoa thái dương, phải tiếp tục làm việc trong không gian như thế này thật sự không phải dễ dàng gì.
[ Rất là đột nhiên luôn, bé con sao có thể lái xe giỏi như vậy? ]
[ Ha ha ha ha Trường An con muốn biến xe đồ chơi thành xe bay hả? ]
[ Tui thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng điên cuồng như thế này của Trường An! ]
[ Khai thật, tui đột nhiên cũng xúc động, rất muốn đem mấy chiếc xe khi cỏn nhỏ của mình dọn ra! ]
[ Kình kịch kình kịch, bé con Trường An xông lên!! ]
________
Nhangw: Chưa đủ bình chọn nhưng đưa lên sớm, lần này 170 bình chọn nhá>:3
Yu: Ng cấp bằng cho bé Trường An chắc cx phải nghị lực zữ lắm =))))
________
Edit: Nhangw.
Beta: Yu.
Bản edit thuộc về Nhangw.
Chỉ được đăng tại Wattpad @Nhangw.
Một chương truyện bạn đọc chỉ mất vài phút nhưng lại edit mất rất nhiều thời gian vậy nên tiếc gì mà không để lại một lượt bình chọn cho Nhangw làm động lực đúng không nào?.