Con Hamster Lông Vàng Cuối Cùng Của Vũ Trụ


Biết ấu tể sợ tối, cho nên viện nghiên cứu khoa học vẫn luôn rất chú ý đến điểm này.

Nếu ấu tể ngủ bên ngoài, tới ban đêm mới tỉnh, vì không để ấu tể nhận thức được thời gian mà sinh ra cảnh giác, cũng không muốn cho ấu tể bị doạ sợ, vậy nên toàn bộ những nơi ấu tể ở đều được chiếu sáng, đảm bảo trong phạm vi tầm mắt của ấu tể ngoại trừ trên đầu đều phải sáng trưng, chỉ có vậy mới có thể bảo đảm sự an tâm của ấu tể nhiều nhất.

Thời điểm Tống Trường An tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên đệm lông tròn trong sân, Milna đưa cà rốt nhồi bông vào trong lòng cậu, bị móng vuốt của cậu ôm lõm một góc nhỏ, cậu nhìn nhìn khắp nơi, xung quanh toàn là ánh sáng mờ mờ, nhìn qua cực kỳ ôn nhu.

Arnold không ở bên cạnh cậu.

Cậu mơ màng quay về sau, tìm cái tư thế thoải mái lại bò về, cả mặt vùi vào chiếc đệm mềm mại.

Cậu cảm nhận được rõ ràng sự trưởng thành của mình, trước kia cậu có thể nhẹ nhàng nhảy vào tấm thảm nhung, cho dù có dùng tư thế nào đi chăng nữa cũng không gặp chút trở ngại nào, nhưng hiện tại cậu hơi duỗi người một chút là có thể thấy được bản thân đã đụng phải mép thảm, xem ra phải tìm thời gian kêu Arnold đổi cho mình cái thảm lớn hơn.

Tống Trường An lại híp mắt ngủ một lúc, cuối cùng không nhịn được mà bò ra.

Đỉnh đầu đã là một khoảng tối đen, nói cho cậu biết lúc này sắc trời đã tối.

Nhìn chén đồ ăn nhỏ bên cạnh, Tống Trường An biết thừa lúc này Arnold hẳn sẽ không tới đây.

Tống Trường An ngủ một giấc qua bữa tối, bỏ lỡ cả thời gian uống sữa bò hằng ngày, tuy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng ở trước mặt cậu, nhưng cậu vẫn khoanh tay ngồi xổm trên mặt đất giận dỗi.

Arnold hư quá đi, uống sữa là chuyện quan trọng như vậy sao có thể bỏ được chứ, cho dù cậu có ngủ rồi cũng phải thức cậu dậy chứ!
Tống Trường An cũng không biết cậu đã ngủ thiếp đi tới tận lúc này, sờ sờ bụng nhỏ teo tóp của mình, cậu thuận theo đó đi tới bát cơm bên cạnh, chuẩn bị lấp đầy bụng trước sau đó mới vận động, dù sao thì vẫn phải tới khi mệt cậu mới ngủ được.

Tuy đã đến giờ ngủ, nhưng ban ngày cậu vẫn luôn ngủ suốt, tới ban đêm lại không thể nào ngủ nổi.


Chẳng qua có lẽ là ảo giác của cậu, cậu cứ cảm thấy người mình có chút uể oải, nhưng cảm giác này không mấy rõ rệt, chắc là do cậu mới tỉnh ngủ nên mới vậy, cho nên Tống Trường An liền không thèm để ý tới.

Cậu ôm một cục cà rốt lên chậm rãi gặm, đây là cà rốt tươi, tuy mặt ngoài đã bị héo mất nước, nhưng bên trong vẫn mọng nước như thường, Tống Trường An gặm rồi lại gặm, cả người càng ngày càng phấn chấn, cảm giác uể oải lúc mới tỉnh ngủ đã hoàn toàn biến sạch, không hề còn chút vấn đề nào.

Nhưng tới khi cậu gặm xong khối cà rốt trên tay, sau đó chuyển sang gặm tiếp bắp ngô, cậu mới cắn một miếng, đột nhiên trong miệng nhức nhức, nháy mắt cả mặt cậu nhăn lại, cả đầu cũng thấy đau.

Tống Trường An hé miệng không dám động, chờ tới khi cơn đau giảm bớt mới ngơ ngác há mỏ duỗi móng sờ sờ, nhưng không hề tìm được nơi cơn đau phát ra.

Nhưng cơn vẫn luôn còn đó, truyền tới tận mũi cậu làm cậu hô hấp cũng có chút khó chịu.

Chẳng lẽ cậu vừa cắn mình một cái?
Tống Trường An đoán vậy, há miệng thở hắt, lúc này cơn đau nhói lại biến mất, chỉ còn lại một chỗ hơi đau nhưng không biết chỗ nào.

Nhìn bắp ngô thơm ngon trên tay, Tống Trường An sờ sờ bụng nhỏ đang rất đói, cẩn thận cắn một miếng, không đau tí nào, nhưng tới khi hàm răng cậu cắn một cái, nhấm nháp vài miếng, trong miệng lại cực kỳ đau.

Tống Trường An có chút hoảng sợ mà vứt bắp ngô trong tay đi, vội chạy tới bên chậu nước bên cạnh, nương theo hình phản chiếu mà xem răng của mình, dưới ánh sáng vẫn còn đủ để soi rõ mọi thứ, hàm răng của cậu vẫn là màu vàng nhạt khoẻ mạnh, có thể thấy được bên trong miệng cũng không hề có thứ gì bị thương.

Cậu vừa tỉnh lại liền thấy rất đói bụng, hiện tại càng thêm đói hơn, nhưng hiện tại cái miệng đóng mở liền thấy đau cực kỳ, cậu hít một cái liền cảm thấy phía dưới mũi liền đau, lập tức chảy cả nước mắt ra.

Tống Trường An cẩn thận duỗi tay sờ lên hàm trên của mình, sờ tới hàm răng trên liền bắt đầu thấy nhức nhức, tới khi cậu tìm được răng cửa, ngón út của cậu không biết đã chọc phải cái gì làm cậu đau tới lập tức rút tay ra, cũng không dám khép miệng lại, chỉ có thể ôm mỏ ngồi xổm trên mặt đất, trước mắt liền biến thành một mảng đen xì.

Bây giờ Tống Trường An làm sao mà có thể không biết vấn đề là gì cơ chứ?
Răng cửa của cậu quá dài, bị chọc vào lợi rồi.

Nói đến mới nhớ, cậu tới đây cũng đã lâu như vậy, vẫn luôn không chăm sóc răng miệng kỹ càng, hơn nữa cậu cũng không thích mài răng, thứ duy nhất có thể mài răng có lẽ chính là bóc vỏ hạt ngũ cốc kia một chút, còn lại hoàn toàn không hề quan tâm tới nó một chút nào, cho nên bất tri bất giác răng cậu dài bất thường lúc nào không hay.


Vốn dĩ cũng không có nghiêm trọng như vậy, vì mấy ngày nay cậu cũng không thấy có cảm giác gì, nhưng có lẽ là vừa mới nãy cậu ăn liền dùng sức quá mức, trực tiếp dùng răng chọc thịt cho nên bây giờ cậu mới cắn vào liền thấy đau không tả nổi.

Ngồi xổm trên mặt đất một lúc lâu mới đỡ một chút, điều Tống Trường An nghĩ đến đầu tiên chính là muốn tìm Arnold.

Cậu còn nhớ rõ đường ra ngoài, nhưng cậu mới vừa chạy ta sân, bóng tối liền bao trùm lấy mắt cậu, bóng đêm tựa làn sóng vỗ, có thể nuốt trọn những ánh sáng đó bất kì lúc nào, trong bóng tối đen kịt đó, một chút ánh sáng nào cũng không có.

Tống Trường An sợ lắm, cậu ôm miệng không dám tiến lên phía trước, nhưng cơn đau trong miệng kích thích thần kinh cậu làm cậu càng thêm căng thẳng.

***
Từ khi bé ấu tể Trường An cả người đều là lông tơ duy nhất của đế quốc xuất hiện cũng đã trôi qua hơn một tháng, sau thời gian điên cuồng ban đầu, đại đa số người đều quay trở về nhịp sống bình thường, cuối cùng lại đi ăn vạ trên Tinh Võng chỉ muốn điên cuồng hít ấu tể không muốn đi làm đã không thể nói nổi nữa.

Nhưng đi làm vẫn hoàn đi làm, ấu tể thì vẫn cứ hít, đa số đều chọn dành thời gian rảnh rỗi cho ấu tể, cho nên mặc dù là ban đêm vẫn sẽ có vô số con mắt cú đêm lập loè như đèn pha ô tô nhìn chằm chằm từng nhất cử nhất động của ấu tể.

[ A a a a Trường An dậy kìa! Tui còn tưởng rằng hôm nay sẽ không được nhìn thấy bé con hoạt động chứ! ]
[ Ha ha ha ha dùng sự hiểu biết của tui về Trường An, bây giờ chắc chắn nhóc đang buồn bực vì không có sữa uống, ngài mai chắc chắn thiếu tướng Arnold phải tẩm bổ cho Trường An! ]
[ Sao bé Trường An không ăn? Bắp hỏng rồi sao? ]
Trong hình, ấu tể mới gặm một miếng bắp thì đột nhiên sửng sốt bất động, nửa ngày sau mới cắn tiếp một miếng, mấy người ở đây vừa mới yên tâm một chú, ấu tể lông xù trực tiếp ném bắp ngô trong tay xuống, chạy vào trong góc.

Hình ảnh cũng chạy theo đó, nhưng nhất thời họ chỉ có thể nhìn thấy một cục lông nhỏ ngồi xổm ở đó.

Họ thấy ấu tể khoa tay múa chân gì đó với chậu nước, như bị cắn phải thứ gì đó, tự kiểm tra hàm răng của chính mình.

Đột nhiên cả người ấu tể run lên, lông tơ vàng óng trên người dựng đứng, vào lúc nó quay đầu lại còn mờ mịt nhìn tứ phía, khoé mắt ướt nhèm nhẹp, bộ dạng khịt mũi trông vừa ngơ ngác vừa tủi thân.


Họ thấy ấy tể chạy như bay ra sân, đột nhiên lại đứng tại chỗ không chịu động, dáng vẻ run bần bật đó lấy đi biết bao nhiêu trái tim.

[ Trường An, nhóc sao thế? Nhóc bị đau chỗ nào? ]
[ Tui đã gọi cho viện nghiên cứu khoa học, không lâu sau châc sẽ có người tới.

]
[ Có phải bé con bị cắn trúng lưỡi không? Trường An đừng khóc mà a a a! ]
[ Sao lại thế chứ! Bé con chắc chắn không sao cả! ]
Cơn kích động trên Tinh Võng lại bắt đầu gợn sóng, vô số người nhìn chằm chằm thân hình ấu tể, nôn nóng chờ đợi kết quả xử lý của viện nghiên cứu khoa học.

***
Bóng tối khiến Tống Trường An không thấy gì mà dừng bước.

Cậu sợ hãi, thậm chí còn không biết sau khi cậu ra tới cánh cửa đó rồi làm gì tiếp theo, tính ra cậu ra ngoài cũng không giải quyết được nỗi khổ của cậu.

Miệng cậu bị đau, thở thôi cũng thấy như từng miếng thịt bị xé rách, vừa rồi đau quá cậu mới rớt nước mắt, cậu thật ra có thể nhịn khóc, dù sao cũng là một người trưởng thành mà, nhưng sợ hãi sinh ra từ sâu tận trong lòng cậu vẫn khiến cậu không kiểm soát được cảm xúc.

Cậu rất đói bụng, càng đói càng khó chịu, trong miệng không lúc nào là không đau, bóng đen phía trước cản đườnh cậu, làm cậu căng thẳng không động bước.

Mới ban ngày còn nghĩ tới cuộc sống tương lai đầy tốt đẹp, cứ vậy mà hưởng thụ cuộc sống, không hề có thứ gì hạn chế, từng phút từng giây cậu đều thật sung sướng.

Vậy mà vào ban đêm, cậu như không còn bất kì ai để cầu xin sự giúp đỡ, khổ đau, đói khát, sợ hãi, chỉ có duy nhất mình cậu.

Arnold không ở bên cậu.

So với lúc cậu vừa tỉnh lại kia, hiện tại Tống Trường An đã nhận thức được chuyện này vô cùng rõ ràng.

Cậu lùi về sau một bước, bóng tối kia đã cách xa cậu một phân, chỉ là sự sợ hãi vẫn còn ở lại, đau đớn và đói khát cũng ở lại cùng cậu.


Tống Trường An muốn lau đi nước mắt trong khoé mắt, để trước mắt mình rõ ràng một chút, như vậy sẽ không còn sợ nữa.

Nhưng cậu lại không khống chế được suy nghĩ, sau đó hoàn toàn không kìm được nước mắt của mình, cuối cùng không nhịn được mà ngồi trên mặt đất, ôm lấy tay nhỏ khóc đến không dừng lại được.

Arnold, tại sao anh lại không ở đây chứ?
***
Ngay lúc ấy tể đang ăn bắp thì đột nhiên dừng lại kia, nhân viên trong phòng giám sát vẫn luôn nhìn chằm chằm nó cũng đã nhận ra có gì đó không đúng lắm, Milna là người xông ra ngoài đầu tiên.

Đến khi cô tới, ấu tể vàng óng đã ngồi ở trước sân nhà khóc lấy khóc để, nước mắt làm sẫm màu một vòng quanh mắt, móng vuốt nhỏ cũng vì lau nước mắt làm cho ướt nhẹp.

Vừa nghe thấy có tiếng người tới gàn nó liền bắt đầu run rẩy, vừa dùng sức dụi mắt muốn để chính mình nhìn thấy rốt cuộc là ai tới, nhưng nó làm không được, cho nên chỉ có thể càng hoảng sợ, cho dù Milna có an ủi thế nào cũng không cách nào dỗ được ấu tể xù lông thả lỏng sự sợ hãi, tựa như ấu tể không hề có chút ấn tượng nào với cô, cũng không nhận ra âm thanh của cô.

Milna nhìn ấy tể run rẩy không biết nên làm sao, sau đó đột nhiên nhớ tới thiếu tướng Arnold, chuyện cô không làm được, không có nghĩa là thiếu tướng cũng vậy.

Arnold vừa nhận được tin tức liền xuất phát ngay lập tức, chờ khi hắn chạy tới, ấu tể lông vàng liền rúc vào trong góc, nó đã nín khóc, nhưng hai mắt dán chặt vào nhau tựa như không thể mở ra được, lỗ tai nhỏ cụp xuống, dúm dó trốn trong thế giới của chính mình.

"Trường An, Trường An con sao vậy?" Arnold nôn nóng mở miệng, duỗi tay muốn ôm ấu tể còn đang run bần bật lên.

Nhưng hắn biết hiện tại tinh thần ấu tể căng chặt, hắn sợ doạ nhóc sợ, vậy là duỗi tay nhẹ nhàng gõ gõ lên hàng rào nhỏ bên cạnh cậu, để cậu nghe thấy.

Lỗ tai ấu tể đột nhiên dựng thẳng, nó nghe thấy âm thanh quen thuộc gọi tên của nó, nó vội đứng dậy, nghe thấy hai tiếng gõ nhẹ nhàng bên cạnh, liền nhào tới âm thanh đó.

Arnold tới.

Arnold đang ở bên cậu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận