Đầu năm mùng một.
Thịnh Hoan rất sớm liền tỉnh, tối hôm qua cùng Từ Nghệ Mỹ nghiêm túc nói chuyện một chút, rốt cục chuyện muốn nói đều giấu ở trong lòng, không dám nói thẳng ra, lại thêm tư tưởng hai thế hệ khác biệt, dù gọi là nói chuyện, tranh luận vẫn là đúng từ hơn.
Cuối cùng cô mệt mỏi lên giường sớm, nhanh chút liền ngủ, chắc là cũng khá sớm.
Vừa cảm giác đến hừng đông, cô từ từ mở mắt ra thích ứng một lát với ánh sáng trước mắt, cau mày nhìn di động phía dưới, tay gối đầu tay ấn ấn không có mục đích, mở khóa xong, liền thấy rất nhiều bạn bè gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cô, quả thật không có gì đặc biệt, xoa xoa mắt mấy cái.
Oa! Đã 9 giờ rồi sao.
Thịnh Hoan nhanh chóng ngồi dậy, ăn mặc chỉnh tề liền đẩy cửa bước ra ngoài.
Từ Nghệ Mỹ mang tạp dề, đang từ phòng bếp đi ra, nghe được tiếng vang, ngước mắt vừa thấy, cười nói: "Dậy rồi hả, tới ăn bánh chẻo."
Cô gãi gãi tóc, ánh mắt bốn phía quét một vòng, nhấp nhấp miệng hỏi: "Bọn họ đâu?"
Từ Nghệ Mỹ nhàn nhạt mà đáp câu, "Một người còn đang ngủ, một người tối hôm qua không trở về."
Thịnh Hoan cúi đầu "Vâng" một tiếng, đi qua đi ngồi xuống, nhìn bánh chẻo trắng trắng trong chén, cầm lấy chiếc đũa, gắp một cái đặt trong chén Từ Nghệ Mỹ, "Con ăn được nhiều nhất là hai cái thôi".
Đây là bánh chẻo nhà làm, đương nhiên sẽ có điểm nhiều bột nhiều thịt, cô ngày thường cũng không thích ăn món này, hai cái gọi là phải cố ăn mới hết.
Từ Nghệ Mỹ nói: "Ăn xong trong nồi còn cơm đó, nếu con thích thì lấy ăn."
Thịnh Hoan cúi đầu ăn bánh trôi, nặng nề nói: "Con ăn không hết đâu."
"Đừng tiết kiệm tiền, ngày thường muốn ăn cái gì liền đi mua, phương diện này không nên tiết kiệm, đến lúc thân thể có vấn đề sẽ không tốt." Từ Nghệ Mỹ nói xong, tiếp tục nói: "Chị con trưa nay sẽ sang đây."
Thịnh Hoan "Vâng" một tiếng ngẩng đầu nói: "Mẹ, con mua vé sáng mai tới Thịnh Thành, mẹ có muốn đi với con không?"
Từ Nghệ Mỹ: "Không đi thăm ông ngoại sao?"
Thịnh Hoan nuốt nuốt nước miếng nói: "Vậy thì về chậm lại một ngày."
Từ Nghệ Mỹ: "Vậy con đi về trước, mẹ còn muốn ở đây thêm mấy ngày."
Thịnh Hoan buông đũa, đứng lên để kìm nén cảm xúc phức tạp, khó chịu, trăm vị tạp trần, nói: "Mẹ còn xem nơi này là nhà sao?"
Từ Nghệ Mỹ không trả lời.
Thịnh Hoan xoay người về phòng.
Giữa trưa Thịnh Huệ dẫn theo bao lớn bao nhỏ tới chúc tết, nhìn ra được tới, ca ca làm người kiên định thành thật, đối với chị cô khá tốt, ăn xong cơm trưa liền đi rồi.
Ngày kế, mọi người cùng đi thăm ông ngoại, nghỉ ngơi một đêm liền về.
Thịnh Hoan thẳng đến ga tàu hỏa, ngồi trên đoàn tàu trở về Thịnh Thành.
Một người ở một mình một phòng rất buồn, thế nên, cô liền nhắn tin cho Hứa Hạ, "Cậu sao rồi?"
"Alo?"
Đợi vài phút bên kia cũng chưa đáp lại, cô tin hẳn là Hứa Hạ không để điện thoại di động bên người, chuẩn bị đi ngủ, không ngờ di động kêu lên mấy tiếng.
"Tớ đã quỳ gối trước mặt mẹ tớ cầu xin, nhận mệnh."
"A Hoan, tớ lần đầu tiên chờ mong khai giảng đến thế này, nhớ bạn bè, thầy cô, yêu lớp học đến như vậy.
Mẹ tớ nói làm vậy là còn nhẹ nhàng, không biết lúc thi đại học còn như nào nữa!"
Thịnh Hoan: "Thời gian trôi thật nhanh, còn một tuần nữa liền bắt đầu học rồi."
Hứa Hạ: "Nhanh cái gì mà nhanh, sống một ngày còn hơn cả một năm đó *bĩu môi*"
Thịnh Hoan: "*^◎^*"
Hứa Hạ: "Tớ là con gái, đừng bán manh với tớ.
Không.
Có.
Tác.
Dụng."
Thịnh Hoan: "* trợn trắng mắt * * trợn trắng mắt * tớ đây là đang an ủi cậu đó!"
Hai người cứ như vậy nói chuyện hết một buổi trưa.
Khai giảng ngày đó, không có tuyết, nhưng gió lại lạnh thấu xương.
Thịnh Hoan lôi vali xuống lầu cùng Từ Nghệ Mỹ, sau đó một người đi học, một người đi làm.
Hứa Hạ sớm đã đến chờ trước cổng trường, đúng là trăm năm có một a.
Thịnh Hoan vội đi qua, thân thiết kéo cánh tay cô, kinh ngạc hỏi: "Cậu tới trường sớm như vậy ?"
Hứa Hạ khoa trương cười nói: "Hiện tại rốt cuộc cũng được xuất chuồng, còn muốn sớm hơn chút nữa đó, chủ yếu là nhớ cậu a." Dứt lời còn ôm cô một cái.
"Ai da nha, hôm nay miệng ngọt thế." Thịnh Hoan cười đem cô ôm chặt, trêu chọc.
Hứa Hạ chép chép miệng, gì cũng chưa nói, thu hồi ánh mắt cúi đầu kéo Thịnh Hoan đi về phía trước.
"Ái" Thịnh Hoan thiếu chút nữa không đuổi kịp, không cẩn thận lảo đảo, nghi hoặc mà nghiêng đầu nhìn thoáng qua, kết quả Chu Kỳ cùng Phó Hiển ở ngay sau lừng.
Cô bỗng chốc thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Cậu còn chưa hòa giải với Chu Kỳ sao? Đi nhanh như vậy, thật là."
Hứa Hạ đáp, "Nào có dễ dàng như vậy."
Cô "OK" một tiếng, không hỏi nhiều nữa.
――
Tháng ba vừa qua, sinh hoạt cũng theo đó mà phong phú hơn, ở phòng ký túc xá thật sự náo loạn.
Vừa học xong tiết tự học buổi tối, Thịnh Hoan liền về phòng, liền thấy cả bầy bu lại với nhau bát bát quái quái.
Hứa Hạ đang đắp mặt nạ, thần thái kinh ngạc, "Cậu rốt cuộc cũng từ bỏ được phòng học rồi hả?"
Thịnh Hoan đem tóc vén ra sau tai, cắn môi cười, "Không về KTX chẳng lẽ ngủ ngoài đường."
Hứa Hạ ngắt câu: "Tớ thấy cậu ngày nào cũng như vậy, ngay cả ăn cơm cũng phải đem sách ra đọc."
"Nghỉ đông có thời gian nhưng tớ chưa ôn tập, tháng sau có kì thi rồi, tớ cũng phải ôn bài chứ."
"Nhưng cậu cũng quá liều mạng rồi".
"Thôi thôi không nói nữa, tớ đi tắm rửa đây."
Sau khi tắt đèn, Hứa Hạ chui vào ổ chăn của Thịnh Hoan.
Thịnh Hoan giả vờ đẩy đẩy cô, "Cậu làm gì vậy hả? Lưu manh."
"Lạnh lắm a, làm lưu manh cũng nhất quyết ôm cậu ngủ." Hứa Hạ cọ người, cười hì hì nói: "Ai, A Hoan, tớ có chuyện cùng cậu nói."
Thịnh Hoan "Ừ" một chút, nhỏ giọng hỏi: "Cái gì?"
Hứa Hạ chớp chớp mắt, cười nói: "Ngày mai không phải thứ bảy ư, tớ nhớ cậu nói cuối tuần không về nhà mà, Chu Kỳ rủ tớ đi trượt tuyết, cậu đi chung cho vui."
Thịnh Hoan liền nói: "Không được, tớ phải ở lại trường ôn thi, Chu Kỳ kêu cậu đi cậu đi là được rồi, rủ tớ làm gì."
Hứa Hạ: "Trượt băng thôi, sao phải căng."
"Không đi." Thịnh Hoan quay đầu đi, hướng lên trên kéo kéo chăn, "Dù sao nhất định là không."
Hứa Hạ: "Nếu không hiểu chị đây có thể giảng lại cho cậu."
Thịnh Hoan ở trong tối trợn trắng mắt, "Không có hứng thú, không muốn nghe cậu giảng."
Hứa Hạ "Hừ" một tiếng, "Thịnh Hoan, cậu thật giả ngu đúng không."
Thịnh Hoan nhìn cô, vẻ mặt ngốc, "Giả ngu......!Tớ giả ngu?"
Hứa Hạ nâng tông giọng: "Tớ với cả Chu Kỳ còn chưa hòa giải đâu, dù gì hắn đã làm tớ đau khổ như vậy, phải làm chút chuyện gì đó mới công bằng, cậu đi chung chính là trợ thủ đắc lực của tớ đó, biết tầm quan trọng của cậu chưa nào?"
Nghe xong, Thịnh Hoan ngạo kiều mà hồi: "Không biết."
Hứa Hạ: "Cậu liền giúp giúp tớ đi A Hoan, tớ biết cậu tốt nhất, là người tốt nhất nhất nhất thế giới."
Thịnh Hoan nhăn mày, nhỏ giọng giải thích, "Không phải đâu Hạ Hạ, cậu cùng Chu Kỳ đi chung với nhau, tớ đi theo thành cái dạng gì a."
Hứa Hạ: "Nói, cậu có phải bạn tốt nhất của tớ không, là bạn tốt nhất nhất nhất thế giới không."
Thịnh Hoan bất đắc dĩ mà nói: "Là là là, nhưng mà trong chuyện này khác, quả thực không giống nhau."
"Là bạn tốt sẽ đi ." Hứa Hạ dứt lời, bổ sung nói: "Nói thêm nữa, cậu ngày ngày sống chung với sách, lão sư còn nói phải hoạt động thân thể mới tốt lên được."
"Đi đi đi, nhất định phải đi."
Thịnh Hoan bĩu bĩu môi, "Ai, ngày mai rồi nói sau, tớ muốn đi ngủ, tiếp tục tình trạng cậu bắt ép, tớ khiếu nại, chắc tới sáng luôn quá."
Hứa Hạ lúc này mới sột sột soạt soạt mà nằm yên.
Hôm sau.
Thịnh Hoan ngủ tự nhiên liền tỉnh, một ngày bị Hứa Hạ quần cho mệt rã rời, cuối cùng phải đáp ứng tối đi trượt tuyết chung.
Sắc trời từ từ ám xuống dưới, Hứa Hạ ở trong WC sửa soạn, đi ra liền cướp lấy sách trong tay Thịnh Hoan, "Đừng đọc nữa, chúng ta phải đi rồi."
Thịnh Hoan tấm tắc hai tiếng, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, "Không phải còn quá sớm sao? Chưa tới 6 giờ nữa, bạn học Hứa ạ."
Hứa Hạ thúc giục nói: "Trên đường đi tốn bao nhiêu thời gian cậu không tính à, còn nữa, tối chúng ta 10 rưỡi phải về rồi, nhanh nhanh nhanh nhanh."
Thịnh Hoan quả thực phải phục, đứng lên tay đặt trên vai Hứa Hạ, "Phục cậu rồi, đi thôi a."
"Cậu không thay quần áo ư."
"Không thay, có đi hay không?"
"Đi đi đi."
Bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, đèn nê ông chợt lóe chợt lóe, hai bên đường đã lên đèn, người đi đường vội vàng.
Chỗ trượt băng cách đó không xa, đại khái mất khoảng hai mươi phút.
Vừa vào cửa người liền đặc biệt nhiều, đèn flash chói mắt, âm nhạc rất lớn, rock 'n roll các kiểu, Thịnh Hoan tiến đến bên cạnh Hứa Hạ nói: "Nơi này thật nhiều người a."
Hứa Hạ đáp: "Đúng vậy, lúc nào cũng thế mà."
Lên lầu hai, Thịnh Hoan liếc mắt một cái liền nhìn đến Chu Kỳ cùng Phó Hiển đứng ở chỗ tủ giày, lười nhác dựa trên tường.
Cô quải quải Hứa Hạ cánh tay, lặng lẽ chỉ chỉ phía trước, "A ha."
Hứa Hạ theo tay Thịnh Hoan xem qua , vừa lúc thấy Chu Kỳ cùng Phó Hiển hai người đi tới, vội vàng quàng tay Thịnh Hoan.
Chu Kỳ đi tới nhấp môi cười, duỗi tay lắc lắc, trong ánh mắt tất cả đều là Hứa Hạ, ngữ khí rất là ôn hòa, "Cậu tới rồi a."
Hứa Hạ cái gì cũng chưa nói, gật gật đầu.
Thịnh Hoan nhìn thấy hai người thế này, cắn môi cười cười, đẩy đẩy cánh tay Hứa Hạ, che miệng ho khan vài tiếng, "Cậu không phải la hét muốn đi trượt băng sao? Còn không mau đi."
"Muốn a, đi chúng ta đi cùng nhau." Hứa Hạ thực mau liền di dời được sự ngượng ngùng, lôi kéo Thịnh Hoan đi phía trước.
Vài người thay đổi giày trượt băng, Thịnh Hoan trước nay chưa từng tới mấy chỗ như thế này, lúc đầu Hứa Hạ còn nắm tay cô, đỡ cho cô đứng vững, giải thích làm thế nào để giữ thăng bằng này nọ.
Không biết từ khi nào, Hứa Hạ đã không thấy tăm hơi, ở sân trượt băng lướt đi như một cơn gió, cùng Chu Kỳ phối hợp.
Thịnh Hoan xoay người không thấy được Hứa Hạ, ngược lại nhìn thấy Phó Hiển.
Hắn trượt thật sự rất đẹp, lúc trượt khắp nơi đều tỏa ra soái khí, trong mắt mang theo ánh sáng, khóe môi hơi hơi giơ lên, búng tay một cái, cười hỏi: "Cậu không trượt a?".