Thịnh Hoan sau khi nghiêm túc tỉnh lại, thì mỗi ngày đều học nhiều hơn, dù biên độ nấu cháo điện thoại với Phó Hiển có giảm, nhưng độ thân mật vẫn vậy.
―― Bất quá, nguyên đống trên là cô tự cho thôi.....
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã bước vào tháng 12, không khí chùng xuống.
Thịnh Hoan mặc áo lông vũ màu trắng nhanh chạy vào KTX cho ấm, vừa vào thì thấy Gì Tròn Tròn tắm rửa xong đi ra: "Cậu tắm nhanh thế à." Nói xong đem sách vở đặt sang một bên, hai tay cọ xát nhau, thở ra hơi lạnh.
Gì Tròn Tròn lau tóc nói: "Cậu cũng nhanh nhanh đi, tắm sớm có nước nóng tốt hơn".
Thịnh Hoan cười ngâm ngâm "ừ ừ" hai tiếng, sau đó cởi áo lông vũ, đi nhà vệ sinh.
Cô không gội đầu, nên rất nhanh liền xong, thấy Gì Tròn Tròn ăn mặc chỉnh tề đang ngồi trên bàn làm bài thi, thế nên Thịnh Hoan đi rón rén hết mức để không làm phiền tới cô.
Cô thở hắt ra, đi tới bên giường check điện thoại, có hai cuộc gọi nhỡ, đều là từ Phó Hiển.
Thịnh Hoan nhấp miệng nghĩ nghĩ, hắn không phải nói là thời gian gần đây nhà có việc, tạm thời không gọi điện cho cô sao.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là nên gọi cho hắn đi, trùng hợp thay, Phó Hiển gọi tới một lần nữa, hai người đúng là tâm linh tương thông.
Rốt cuộc hai ngày không gọi điện, cô vẫn là nhớ tới hắn, lúc đang làm bài tập cũng nghĩ vẩn vơ về hắn.
Cầm điện thoại trên tay, lòng vui mừng, "Alo" một tiếng
Phó Hiển giọng nói nhàn nhạt từ trong điện thoại phát ra, "Cậu đang làm gì?"
Thịnh Hoan cắn móng tay, chợt thấy Gì Tròn Tròn, nên đi vào trong WC, " Vừa mới tắm xong, nên không nghe điện thoại của cậu được"
Hắn ừ một tiếng, ngưng vài giây lại hỏi: "Học xong tiết tự học buổi tối liền về phòng ngủ?"
Thịnh Hoan hỏi lại, ngữ khí tương đối nhẹ nhàng, "Còn làm gì nữa?"
"Thật sự?"
"Nói dối cậu làm gì."
Lặng im mấy chục giây, Phó Hiển hít vào một hơi, ý vị không rõ mà nói: "Thịnh Hoan, cậu thật đúng là nói dối không nháy mắt a."
"Cái gì?" Thịnh Hoan kia nháy mắt cho rằng chính mình nghe lầm, liền hỏi lại một lần, tên điên này, nói gì thế không biết " Cậu nói lại cho rõ ràng, tớ làm gì"
"Tớ nói cái gì cậu còn không rõ ràng ư?"
"Tớ rõ ràng rồi hỏi cậu làm gì?"
Phó Hiển nén giận: "Thịnh Hoan, cmn coi tớ là kẻ ngốc sao?"
Nghe vậy, Thịnh Hoan khóe miệng thôi tươi cười, "rầm" một cái đóng cửa WC, sống mũi cay cay.
Giống như càng bên cạnh Phó Hiển, cô lại càng mỏng manh.
Phó Hiển biết cô khóc, bực bội nói, "Cậu khóc cái gì mà khóc, tớ gọi tới không phải là để nghe cậu khóc" Ngụ ý là muốn giải thích.
Thịnh Hoan không khóc, chỉ hơi sụt sịt mà thôi, cô còn kiên cường lắm nhá: "Cậu đừng ở trước mặt tớ một hống hai nháo, có chuyện gì nói cho rõ ràng, bằng không tớ không liên hệ với cậu nữa."
Mắt cô mới hoe hoe đỏ xác thực là vì hắn, vì hắn không thấy được trong quãng thời gian này cô đã nỗ lực cố gắng biết bao nhiêu vì kì trung khảo, cô sợ hắn không có cô sẽ buồn, thế nhưng mà sau hai hôm gọi điện tới lại dám mắng cô.
―― ủy khuất, ủy khuất cực kỳ.
Trong nháy mắt, cảm xúc mất khống chế đến triệt để.
"Không liên hệ?" Phó Hiển nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ha hả, không liên hệ, Thịnh Hoan lão, tớ......!Tớ nói cho cậu, không có khả năng, đời này đều không thể."
Thịnh Hoan ồm ồm "a" một tiếng.
"A cái rắm." Phó Hiển kìm nén lại cảm xúc, đàng hoàng nói: "Tớ mới về trường, liền thấy cậu cùng thằng khác đang cười với nhau!?"
"Tớ thấy hắn cùng cậu có rất nhiều thứ giống nhau, đi học cùng nhau, đi thư viện cùng nhau, đã thế lại còn cười với nhau? Tớ tự mình lý giải, là cậu muốn hảo hảo học tập, cần có thểm thời gian , nhưng hắn là ai.....! phiền cậu giải thích một chút"
"Thằng nào?" Thịnh Hoan không nhớ được, một lát sau liền biết: "Đặng Lễ?"
Thịnh Hoan nhíu mày, "Cậu ta cũng là người thôi mà, cậu đừng buông lời xát mỏng."
"Hồi nãy tiết tự học buổi tối cậu ta có bưu phẩm, tớ ra xin bác bảo vệ giúp hắn, nghe nói dì cậu ta là giảng viên đại học, sách tham khảo có rất nhiều, nên tớ mới nhờ xin một bộ, đến khi đó trả tiền cho cậu ấy, nên đúng là mấy ngày nay tiếp xúc hơi gần, nhưng chủ yếu đều là vấn đề học tập cả thôi."
Cô dừng một chút, hơi tức giận mà tiếp tục nói: "Còn có, cậu vừa mới nói không biết cả hai có cái gì với nhau, tớ nói cho cậu biết, tớ và Đặng Lễ là thanh thanh bạch bạch, quang minh chính đại là bạn cùng lớp, thế thôi."
"Không những là bạn cùng lớp, mà còn là bạn bè, cậu ấy học hành chăm chỉ, rất có chí hướng, không có ăn chơi lêu lỏng."
Lời này Phó Hiển nghe xong liền không cao hứng, "Cậu có ý gì?"
"Không phải chỉ là thảo luận vấn đề học tập thôi sao? Tớ là bạn trai cậu, cậu là bạn gái tớ, về sau có thể tìm tớ."
Thịnh Hoan phản bác, "Không những thảo luận về vấn đề học tập, còn cùng làm bài tập, nâng cao thành tích cao khảo."
Phó Hiển a một tiếng, không cho là đúng, "Tớ cũng có thể giúp cậu, chỉ là toán lý hóa thôi mà, anh đây cân tất"
"Tại sao lại phải tìm cậu."
"Vì tớ là bạn trai cậu."
"Mẹ tớ còn ứ quản nghiêm như vậy." Thịnh Hoan tức giận: "Cậu giúp tớ, là muốn đòi tiền tớ ư?"
Phó Hiển đương nhiên mà nói: "Thằng nào điên mới lấy tiền của bạn gái."
Thịnh Hoan: "Kia chẳng phải là."
"Thêm nữa, đó không phải là tiền của cậu, là tiền của ba mẹ cậu."
Phó Hiển thanh âm lạnh như băng, "Cậu nói vòng vo suốt nửa ngày ý chỉ tớ hai bàn tay trắng, không học vấn không nghề nghiệp đúng không?"
"Tớ không có ý này".
Nước mắt trên mặt Thịnh Hoan đã có điểm khô, cô nói: "Tớ còn điều này muốn nói với cậu".
"Ước mơ với hiện thực hơn phân nửa là đối lập nhau, chỉ có thể cố gắng, cố gắng, cố gắng hơn nữa mới có thể mong biến ước mơ thành hiện thực.
Điều này sau này cậu sẽ hiểu".
"Tớ cũng là một người có lý tưởng, rất muốn hiện thực hóa ước mơ, cậu sinh ra ở một gia đình tốt như vậy, đương nhiên sẽ không hiểu được tớ......"
"Thịnh Hoan, cậu cmn nói thật nhiều." Dừng lại hai giây, Phó Hiển nói: "Cuộc sống của tớ, sẽ không tới lượt người khác hoa tay múa chân."
Thịnh Hoan ngẩn ra một chút, nuốt nuốt nước miếng, nói: "Tạm thời đừng liên hệ, tớ muốn nghỉ ngơi, cúp đây." Vừa dứt lời, cô liền cúp điện thoại.
Cô đáng nhẽ không nên nói, nhưng lời đến bên miệng liền cứ thế nói ra
―― nghĩ đến việc hắn chán ghét cô.
―― cô sẽ rất khổ sở.
Ngày ngày qua đi, cảm xúc Thịnh Hoan vẫn là đang xuống dốc, sẽ đôi lúc thơ thẩn một mình, phát ngốc.
Khi trở về KTX, việc đầu tiên làm lại là mở điện thoại lên xem có tin nhắn mới hay không.
Thất vọng theo thói quen.
Cô cũng không đi tìm hắn, gặp mặt lần nào cũng né tránh, đều nghĩ hảo hảo học tập.
Ngay cả khi thuyết phục bản thân như vậy, hiệu quả làm việc vẫn không cao, còn giảm xuống.
Thành tích đợt này phát ra, Thịnh Hoan rớt xuống vị trí thứ ba.
Mọi người đều sợ ngây người.
Cô từ trước đến nay lúc nào cũng giữ vững hạng nhất, cứ tưởng sẽ vẫn như thế tới lúc thi đại học.
Thịnh Hoan trở về ký túc xá liền lập tức ngã lên trên giường.
Khóc chính mình không biết cố gắng, khóc chính mình tự cho là đúng, khóc chính mình lạc đường.
Ngày kế bị chủ nhiệm lớp tìm nói chuyện.
Thịnh Hoan cúi người 45 độ trước GVCN, nhịn cảm xúc xuống, nhưng cuối cùng vẫn bật lên nức nở: "Em xin lỗi thầy".
Chủ nhiệm lớp Tạ Đông cũng không ổn định cảm xúc lắm, "Ai" một tiếng, "Thịnh Hoan a."
Thịnh Hoan thẳng lưng, cắn môi không khóc, lấy tay quệt nước mắt, nghiến răng.
Tạ Đông hỏi: "Có phải có đề nào khó em không giải được không?"
Cô lắc đầu.
"Gặp gì khó khăn cứ tìm thầy, thầy sẽ giúp em."
Thịnh Hoan lúc này mới mở miệng nói chuyện, giọng mũi yếu ớt, "Không có ạ."
Tạ Đông liền nói, "Thịnh Hoan a, em lần này tụt hạng, là mất đi một cơ hội quý báu, quả là đáng tiếc, đáng tiếc a!!"
"Trường học đang đề cử em được tuyển thẳng vào đại học, kiểm tra lần này không chỉ đơn thuần kiểm tra năng lực của các em, mà còn lấy thành tích để thí điểm nữa.
Em không được thông qua rồi."
Thịnh Hoan rốt cuộc nhịn không được liền khóc, cô khóc không to, cũng không rống lên, nước mắt cứ như vậy rơi xuống một cách lặng lẽ.
Tuyển thẳng vào đại học là mục tiêu cuối cùng của cô, ấy vậy mà lại bỏ lỡ.
Tạ Đông đưa tờ giấy cho cô, nhẹ giọng hỏi: "Em với Phó Hiển......đang hẹn hò đúng không?"
Thịnh Hoan ngạc nhiên, "Thầy......"
Nhìn phản ứng của cô, Tạ Đông liền hiểu, "Em thật là, tại sao có thể làm cái việc ngốc nghếch này, lúc đầu thầy còn không tin."
"Vẫn luôn thấy em nỗ lực học tập, không ngờ em lại đổ đốn thế này, sao thế hả Thịnh Hoan?"
Thịnh Hoan khom lưng, "Thầy, em rất xin lỗi."
Tạ Đông nói: "Em phải xin lỗi chính bản thân mình." Thấy cô không nói lời nào, ông lại nói tiếp, "Phó Hiển là dạng người gì chẳng lẽ em còn không biết rõ? Gia cảnh tốt, tính tình kiêu ngạo, khác xa so với hoàn cảnh của em.
Ví thử hai đứa có thể vượt hết sóng to bão lớn nắm tay nhau, liệu gia đình cậu ta có đồng ý? Em nỗ lực trong xã hội mười năm, hai mươi năm, nhưng có lẽ lại chẳng trở thành con dâu lý tưởng của nhà Phó Hiển.
Hắn đối tốt với em bây giờ, nhưng 10 năm, 20 năm nữa thì sao? Em có thể vỗ ngực đảm bảo không?"
"Thầy nói như thế này có thể là khó nghe, cũng có thể khó hiểu, nhưng đều là thật lòng khuyên bảo, em không chậm trễ chính mình mới là cái thực tế."
Cuối cùng, Tạ Đông chốt lại: "Em hiện tại còn đang học cao trung, còn dưới sự kiểm soát của thầy, mong em có thể cùng Phó Hiển phân rõ giới hạn.
Đợi đến khi em lên đại học rồi, thì thầy không quản nữa, được không?"
Thịnh Hoan không có một tia do dự, ngoan ngoãn gật đầu.
Một lúc sau, cô ra khỏi văn phòng, hành lang đã sớm vắng tanh, ánh dương ấm áp lúc đầu đông vẫn chói mắt như cũ.
Cuối tuần, chị Thịnh Huệ gọi cô về nhà.
Từ thứ hai đến thứ sáu, Thịnh Hoan chẳng vận động nhiều, càng kiệm lời, ở phòng học ngoại trừ đi vệ sinh thì đều ngồi yên một chỗ.
Đôi lúc cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Phó Hiển, nhưng làm thế nào được bây giờ?
Cuối tuần Thịnh Hoan về nhà, Thịnh Huệ đã ở đó từ trước, mang thai sáu tháng, bụng cũng có chút to.
Từ Nghệ Mỹ cũng ở nhà, không đi làm.
Tựa hồ không khí có chút ngưng trọng, không nhẹ nhàng như ngày xưa nữa, cô đặt cặp sách xuống, nói chuyện với mọi người.
Sau đó, cả ba đều khóc.
Thịnh Hoan hoàn toàn mất bình tĩnh, nhà cô khó khăn, từ nhỏ mẹ đã dặn cô phải học tập thật tốt, thì mới có thể thoát nghèo.
Cô vốn hiểu chuyện, nên hoàn toàn nghe theo lời mẹ, ai ngờ cuối cùng lại như thế này.
Bởi vì yêu đương chậm trễ học tập, mất suất tuyển thẳng.
Nhất thời không tiếp thu được cũng là bình thường.
Sau đó cô mở điện thoại lên, phát hiện có rất nhiều tin nhắn mới cùng cuộc gọi nhỡ, nhưng Thịnh Hoan không có tâm trạng để xem, cô nhắn cho Phó Hiển, "Chúng ta đừng liên hệ nữa." Cô đóng di động, đem giao cho Từ Nghệ Mỹ: "Mẹ, sau này con sẽ không liên hệ với cậu ấy nữa".
"Con sẽ không suy sụp, dù không được tuyển thẳng nhưng vẫn có thể đậu đại học".
Từ Nghệ Mỹ do dự một lát, vẫn là gật đầu.
Thịnh Huệ yên lặng nhìn cô, cùng cô nói rất nhiều lời giống như Tạ Đông.
Thịnh Hoan nhớ kĩ.
Thịnh Hoan nghỉ chơi Phó Hiển, hắn cũng chưa từng tìm cô lần nào..
Từ đợt lần trước tới đợt lần này, cô đều cố gắng, cố gắng hết mình, đứng nhất rồi cũng không lơ là.
Chủ nhiệm lớp Tạ Đông lại tìm cô, lần này cái gì cũng chưa nói, nhìn cô vui mừng cười cười.
Thịnh Hoan được quan tâm như vậy, cũng cười cười theo.
Không biết khi nào, cô nhớ không rõ hoặc là căn bản không có chú ý, Phó Hiển rốt cuộc không có tới trường học.
Có lẽ cô đã quên hắn, hoặc đem hắn tạc vào nơi sâu nhất trong trái tim.
Đêm trước, cô ngồi chống cằm nơi bàn học, giống như mọi góc phòng đều có bóng dáng của Phó Hiển, nhớ hắn chọc chọc cô, đùa giỡn với cô, còn đem cái giọng ăn vạ ra mà nói chuyện.
Hôm nay, cô thả tóc, nhớ rằng hắn từng nói: "Cậu thả tóc xuống thật đẹp mắt".
Thịnh Hoan đi tới kí túc xá, cũng nhịn không được mà nhớ tới hắn, nhớ cái lúc cô gục đầu trên vai hắn khóc lặng lẽ, nhớ tới giọng hắn trầm ấm an ủi cô.
Cô đi ngang qua sân bóng rổ, khóe miệng cũng bất giác hiện lên độ cung, hắn từng ở nơi này mồ hôi đầm đìa, ánh mắt sáng lấp lánh hướng về phía cô.
Còn có, bầu trời đêm hôm nào, bọn họ ngồi trên hàng ghế, cô nhất định phải ngồi sau lưng hắn, nghịch dại hôn hắn, một khắc kia, hắn bao dung, hắn sủng ái, cô đều khắc sâu tâm khảm.
.