Tiếng còi vang lên, trận bóng bắt đầu, tôi không biết gì về bóng rổ, ngày thường cũng rất ít khi xem các trận bóng như thế này, cho nên chỉ tập trung xem hắn.
Càng nhìn chăm chú thì càng phát hiện đúng là chân của hắn đã bị thương, lúc chạy thì không nhìn thấy, nhưng dừng lại hai bước thì rất rõ ràng.
Chỉ là điều này không hề ảnh hưởng đến phong độ của hắn, mỗi lần chụp được bóng thì liền chạy qua người chúng tôi như một cơn gió, động tác ném bóng vào rổ cũng rất gọn gàng dứt khoát, không hề có sự ngớ ngẩn của các cậu trai thích ra vẻ chút nào.
Có một lần bóng bị ném ra sân, hắn đi đến nhặt, sau đó đứng ở trước mặt chúng tôi chuyền bóng vào trong.
Có thể là vì đứng quá gần vạch mép, huấn luyện viên phất tay ra hiệu bảo hắn lui về phía sau, hắn liền trực tiếp lùi hai bước, không nhìn ngó cẩn thận nên đã giẫm vào chân tôi.
Thực ra tôi cũng đang lui về phía sau, vào đúng lúc phát hiện hắn muốn đi lùi, thì cũng muốn tránh hắn, nhưng bước chân của hắn quá rộng, tôi chậm hơn hắn một chút cho nên mới bị giẫm phải.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi liền mở miệng xin lỗi.
Tôi trực tiếp được thế lên mặt: “Giẫm dơ đôi Nike của tôi rồi.”
Hắn trực tiếp giơ một chân ra: “Cho cô giẫm lại.”
Một đôi giày của hắn có thể mua được ba đôi giày của tôi, tôi không thể hạ chân xuống được, hơn nữa ở đây đông người như vậy, nếu tôi giẫm mạnh sẽ bị người ta đánh giá là lòng dạ hẹp hòi, giẫm nhẹ thì lại giống như đang tán tỉnh hắn.
Không ổn.
Hai cô gái bên cạnh đều đang liếc mắt nhìn tôi một cách đầy khinh thường.
Mẹ kiếp, vì sao tôi đã bị giẫm trúng mà còn bị liếc? Tôi không thể nghĩ ra được.
Trận bóng này bọn họ thắng một cách rất dễ dàng, sau khi chấm dứt, tiếp theo là cảnh tượng một đám nữ sinh như ong vỡ tổ chạy tới đưa nước, xin WeChat...
Tôi và những người bạn của mình chen chúc ra khỏi đám đông, đến cửa hàng tiện lợi mua nước uống, tôi còn đang đứng ở trước tủ mát, suy nghĩ một lúc lâu xem mình muốn uống gì, thì bỗng nhiên một bàn tay từ phía sau lưng tôi đưa tới, lấy ra hai lon Coca.
Tôi vội vàng xin lỗi rồi tránh ra, lúc quay đầu lại mới phát hiện là hắn.
“Mời cô uống.” Hắn đưa cho tôi một lon: “Xin lỗi vừa rồi đã giẫm lên giày của cô.”
Hắn xuất hiện quá đột ngột, khiến tôi có chút kinh ngạc mà thất thố, nhưng cánh tay đã vô thức đưa ra nhận lấy Coca.
“Xem thi đấu xong mà cũng không đưa nước cho crush của mình à?” Hắn lại hỏi.
Tôi lập tức bình tĩnh trở lại, nói: “Đông người quá, chen không lọt.”
“Vậy sao...” Hắn nhướng mày, sau đó lấy di động ra: “Tôi vừa mới nói với anh ta trong lớp tennis của chúng tôi có một cô bé yêu thầm anh ta, sau đó cũng chỉ vào cô cho anh ta biết, hỏi anh ta có thể cho cô xin WeChat không...”
Tôi tức khắc cứng đờ.
“Anh ta nói có thể.” Hắn giơ mã QR cho tôi xem: “Cô lấy không?”
Trường hợp này thật là xấu hổ.
Trên thực tế tôi không hề muốn add người này, thêm vào thì phải nói chuyện với nhau thế nào? Nhưng đôi mắt sáng lấp lánh của hắn nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng … rất khó từ chối.
Cuối cùng tôi miễn cưỡng quét mã WeChat kia.
Trên đường quay về ký túc xá, add friend thành công, Lâm Văn còn gửi một icon đến trước.
Ngay cả mặt mũi anh ta như thế nào tôi cũng không biết.
Kết bạn xong, xem trên tường nhà anh ta, ba ngày mới có thể thấy được một tấm ảnh, là chụp cùng đồng đội.
Mẹ kiếp, căn bản tôi không biết ai là ai cả.
Bạn cùng phòng A nói: “Quá tuyệt vời! Mày đã thành công có hai crush.”
Huhu, thực chua xót.
Tôi gửi lại một icon cười thẹn thùng cho Lâm Văn, còn khen anh ta tối nay chơi bóng trông rất đẹp trai.
Anh ta nói cảm ơn, còn nói túi đồ ăn vặt lần trước tôi đưa anh ta đã nhận được, anh ta cũng mua cho tôi một ít snack, dự định lúc học tennis sẽ đưa cho tôi.
Nhiệt tình như vậy, tức khắc khiến cho tôi có chút lo lắng rằng anh ta đã thích tôi, nếu anh ta muốn thật sự làm bạn trai của tôi thì phải làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Ngày thứ hai học tennis, quả nhiên tên kia cầm theo một túi snack đưa cho tôi, bạn cùng phòng A của tôi không biết tình hình, còn ở bên cạnh nhìn ngó, cười cười.
Hắn vô cùng bình tĩnh: “Anh ta bảo tôi đưa cho cô.”
Tôi nhận lấy túi snack kia, cảm thấy cực kỳ nặng nề.
Lúc tan học tôi gửi tin nhắn cho Lâm Văn, nói cảm ơn túi snack của anh ta, anh ta trả lời bằng một icon, lại hỏi tôi hôm nay học tennis thế nào.
Tôi cúi đầu gửi tin nhắn cho anh ta, suýt chút nữa đã bị một chiếc xe đạp chạy ngược chiều đụng phải.
“Nói chuyện vui đến vậy à?” Cô bạn cùng phòng A trêu chọc tôi: “Có định dứt khoát theo đuổi Lâm Văn không?”
Đúng là hai hôm nay tần suất nói chuyện của tôi và Lâm Văn có hơi cao, cũng đúng là rất vui vẻ, hơn nữa có thể là bởi vì anh ta biết tôi "crush" mình, cho nên bầu không khí lúc nói chuyện luôn có chút mờ ám.
May mắn là tôi nhanh trí, toàn bộ mọi thứ đều có thể khéo léo hóa giải.
“Tao không quen biết anh ta! Hơn nữa từ đầu đây chỉ là một sự hiểu lầm.”
“Mày không nói thì ai mà biết là hiểu lầm chứ, hơn nữa cho dù là hiểu lầm thì cũng là một sự hiểu lầm tốt đẹp.” Bạn cùng phòng A nói: “Hay là mày đã thật sự thích anh chàng tennis đẹp trai kia?”
Tôi chậm chạp không phủ nhận, bạn cùng phòng A liền khuyên tôi: “Nếu thực sự mày có ý với người ta thì mau giải thích rõ ràng với Lâm Văn đi, nếu không cứ tiếp tục như vậy, với cả hai người đều không tốt.”
“Tao biết rồi, tao sẽ giải thích.” Tôi đưa điện thoại cho nó xem: “Vừa rồi tao đã nói muốn hẹn anh ta ra ngoài uống nước, muốn giáp mặt giải thích với anh ta, anh ta lại nói tối nay có tiết.”