Côn Luân Ma Chủ

Sở Hưu mặt không đổi sắc, lại tới Độc Cô Ấn thi triển, khoảnh khắc đó khí thế quanh người Sở Hưu như ngọn núi bất động, hơn nữa đặc tính nội lực của Đại Kim Cương Thần Lực cũng được y thi triển tới cực hạn, khiến cho quanh người Sở Hưu lóe lên một quầng sáng kim.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Càn Khôn Lăng Vân Thủ đánh xuống, cương khí phòng ngự do Độc Cô Ấn của Sở Hưu bố trí trực tiếp bị đánh nát, thân thể y bị ép xuống dưới đất, đánh bay hơn mười trượng.

Từ trong hố lớn nhảy ra, sắc mặt Sở Hưu tái nhợt nhưng không hề thụ thương.

Đương nhiên đây không phải chuyện vinh quang gì.

Đây là lần đầu tiên Sở Hưu chính diện đối mặt với võ giả cấp bậc tông sư võ đạo. Kết quả chỉ một chiêu đã kéo hết vốn liếng của Sở Hưu ra, có vậy mới đỡ được một chưởng này của đối phương, có thể thấy tông sư võ đạo, hay nói bản thân Nhiếp Nhân Long rốt cuộc mạnh tới nhường nào.

Bên phía Tụ Nghĩa Trang, Nhiếp Nhân Long vẻ mặt âm trầm đi tới, sau lưng hắn là Nhiếp Đông Lưu cùng vài cao thủ Tụ Nghĩa Trang.

Nhìn thi thể Hàn Phóng trên mặt đất, sắc mặt Nhiếp Nhân Long âm trầm như nước.

Thật ra trước nay Nhiếp Nhân Long luôn là kẻ không lộ vui buồn, nhưng lần này Tụ Nghĩa Trang bọn họ chịu thiệt thật sự quá lớn.

Mạnh Nguyên Long là huynh đệ kết nghĩa của hắn, còn là tổng quản khách khanh Tụ Nghĩa Trang.

Thực chất đối với thứ gọi là huynh đệ kết bái, Nhiếp. Nhân Long thật sự không quan tâm. Huynh đệ của hắn nhiều lắm, sống có, chết cũng có. Nhiếp Nhân Long chỉ để ý tới huynh đệ có thể mang tới lợi ích cho hắn chứ không phải huynh đệ cản đường hắn.

Mạnh Nguyên Long rõ ràng là người trước. Thực lực bản thân Mạnh Nguyên Long không yếu, quan trọng hơn Mạnh Nguyên Long là tổng quản khách khanh của Tụ Nghĩa Trang. Bao năm qua môn khách khách khanh của Tụ Nghĩa Trang đều được quản lý thỏa đáng, giờ Mạnh Nguyên Long chết rồi, thời gian ngắn sắp tới ai có thể thay thế vị trí này?

Còn Hàn Phóng cũng là cao thủ có danh tiếng hiếm có trong Tụ Nghĩa Trang bọn họ, không ngờ lân này cũng chết tại đây. Liên tục tổn thất hai đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, quả thật đã tổn thương tới gân cốt Tụ Nghĩa Trang.

Nhiếp Nhân Long nhìn Sở Hưu từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới phun ra một câu: “Sở Hưu, ngươi thật to gan!”

Thực lực cùng tâm tính con mình ra sao, Nhiếp Nhân Long đều biết rất rõ. Sở Hưu này có thể khiến Nhiếp Đông Lưu chịu thiệt nhiều lần như vậy, thậm chí áp chế Nhiếp Đông Lưu liên tục, ngay cả Nhiếp Nhân Long cũng không thể không thừa nhận, trong thế hệ trẻ tuổi trên giang hồ, Sở Hưu cũng là người nổi bật.

Trong lúc Nhiếp Nhân Long đánh giá Sở Hưu, Sở Hưu cũng không chút khách khí quan sát tông sư võ đạo. Nhiếp Nhân Long này.

Luận tướng mạo, Nhiếp Nhân Long nghiêm túc mạnh mẽ, mặc một bộ áo gấm màu vàng kim, dưới hàm để râu ngắn, bộ dáng quang minh lẫm liệt, đứng đó không nói gì cũng có thể thấy là tiền bối tông sư khí khái hào hùng.

Chỉ có điều bề ngoài không phải là thứ duy nhất để đánh giá con người, lý luận trong lòng ra sao thì tướng mạo như vậy có chỗ đáng tin, nhưng cũng nhiều chỗ không chuẩn.

Trên giang hồ này số hiệp khách chân chính như Sở Cuồng Ca rất ít, nhưng ngụy quân tử lại rất nhiều.

Nhiếp Nhân Long là một ngụy quân tử, một tên ngụy quân tử ngụy trang tới cực hạn, thậm chí thật sự coi mình là người hiệp nghĩa.

Ngày trước năm người tụ nghĩa tại Tụ Nghĩa Trang, nhưng giờ chỉ còn lại mình Nhiếp Nhân Long, thậm chí hậu duệ những người kia cũng không biết đi đâu, những thứ này quả thật không khỏi khiến người ta suy ngẫm lại.

Nhưng mấy năm gần đây Tụ Nghĩa Trang gây dựng được thanh danh cực lớn tại Bắc Yên, trợ giúp võ giả tán tu qua lại, không cầu hối báo. Tụ Nghĩa Trang thật sự giúp đỡ không ít người, nhưng trong bóng tối Nhiếp. Nhân Long làm những chuyện gì, mấy ai biết được?

Sở Hưu nheo mắt nhìn Nhiếp Nhân Long, lại nhìn Nhiếp Đông Lưu một chút, thản nhiên nói: “Không phải †a to gan mà có một số kẻ không muốn để ta sống yên ổn.

Nhiếp Đông Lưu, Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội ta đã cho ngươi cơ hội đánh bại ta, là chính ngươi không tự nắm được, lại tiếp tục giở trò tính kế nham hiểm.

Giao thủ chính diện ngươi không đánh nổi ta, lại càng không đánh nổi Lã huynh. Kẻ chỉ biết lén lút chơi mấy trò âm như tính toán như vậy, không thành nghiệp lớn nổi đâu.”

Nhiếp Đông Lưu đương nhiên không thất thố vì đôi câu mỉa mai đó của Sở Hưu, nghe vậy chỉ cuối cùng nói: “Sở Hưu, Tụ Nghĩa Trang ta lần này truy nã Lã Phụng Tiên là do quần chúng phẫn nộ, không liên quan tới ân oán cá nhân.

Người này phát điên, Lưu gia chiêu đãi hắn khách khí như vậy, hắn lại đi diệt cả nhà Lưu gia, chuyện này phát sinh ở Bắc Yên ta đương nhiên Tụ Nghĩa Trang không thể không quản rồi.”

Sở Hưu cười lạnh nói: “Lã huynh diệt cả nhà Lưu gia? Nực cười! Không có bằng chứng, chỉ bằng Tụ Nghĩa Trang các ngươi cũng dám há miệng nói vậy? Quan Trung Hình Đường ta am hiểu nhất là điều tra phá án, ngươi có dám để Quan Trung Hình Đường ta nhúng tay vào việc này không?”

Nhiếp Đông Lưu lạnh nhạt nói: “Đừng quên một việc, Quan Trung Hình

Đường ngươi chỉ phụ trách tra án chứ không phải thẩm phán. Lúc cần dùng các ngươi, Quan Trung Hình Đường các ngươi là bộ đầu giang hồ, không cần tới các ngươi thì các ngươi chẳng là cái thá gì cả. Chuyện của Bắc Yên, Quan Trung Hình các ngươi không có tư cách nhúng tay!”

Nhiếp Nhân Long ở bên cạnh khoát tay ngăn lại, thản nhiên nói: “Thôi đi Đông Lưu, không cần nhiều lời với bọn chúng, trực tiếp động thủ là được!”

Sở Hưu híp mắt nói: “Nhiếp trang chủ, ngươi đường đường là tông sư võ đạo, không ngờ lại công nhiên ra tay với võ giả tiểu bối như ta, như vậy có quá đáng quá không? Chẳng lẽ ngươi không sợ người đời nói ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ?

Còn nữa, ngươi dám động tới ta, không sợ Quan Trung Hình Đường chỉ trích ư?”

Nhiếp Nhân Long đứng chắp tay lạnh lùng nói: “Ỷ lớn hiếp nhỏ? Ta chỉ ra tay bắt tên cuồng đồ dám giết đệ tử Tụ Nghĩa Trang ta, ai dám nói ta ỷ lớn hiêp snhỏ?

Còn về Quan Trung Hình Đường, nếu Sở Cuồng Ca vẫn còn ta sẽ nể mặt Sở đại hiệp đôi chút, nhưng Quan Tư Vũ không xứng để ta nhún nhường như thế.

Nếu ngươi thành thật ở lại tại Quan Trung, đương nhiên không ai động được tới ngươi.

Nhưng giờ ngươi lại chủ động nhảy ra, còn dám giết người của Tụ Nghĩa Trang ta tại Bắc Yên, rõ ràng là đang tự tìm đường chết!

Hôm nay ta ra tay với ngươi, ta muốn xem xem rốt cuộc Quan Tư Vũ hắn có dám tới Tụ Nghĩa Trang ta đòi một câu trả lời hay không?”

Nhiếp Nhân Long xuất thân dân dã, dùng thời gian vài chục năm đã đặt vững giang sơn của Tụ Nghĩa Trang, vừa là nhờ thủ đoạn của hắn, vừa là dựa vào thực. lực của hắn.

Nếu đổi lại là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Thẩm Bão Trần, Độc Cô Ly, Nhiếp Đông Lưu có lẽ còn cố ky thể diện bọn họ không dám ra tay với Sở Hưu.

Nhưng giờ hắn chỉ đối mặt với một Quan Trung Hình Đường mà thôi. Nói câu không dễ nghe thì Quan Tư Vũ còn chưa có thế lớn đến mức Nhiếp Nhân Long phải nhượng bộ.

Lã Phụng Tiên đứng bên cạnh Sở Hưu, sắc mặt nghiêm nghị: “Sở huynh, có vẻ ta làm liên lụy tới ngươi rồi

Trước đó Lã Phụng Tiên cho người tới cầu viện Sở Hưu, hẳn vốn không ngờ cả vị tông sư võ đạo Nhiếp.

Nhân Long này cũng tới.

Nếu hắn biết chuyện này, với tính cách của Lã Phụng Tiên, thà rằng mình cố gắng chống đỡ cũng không cầu viện chỗ Sở Hưu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui