Côn Luân Ma Chủ

Tiêu Bạch Vũ mặc một bộ đồ trắng đứng trong đám người xung quanh thái tử. Ngay khi hắn vừa mở miệng, đám người chuẩn bị xuất thủ lập tức dừng lại.

Bọn họ đều biết địa vị của Tiêu Bạch Vũ tại Đông Tề, lời nói của người này còn có trọng lượng hơn cả thái tử.

Lữ Long Cơ sắc mặt trầm xuống, cau mày nói: “Tiêu đại nhân, ta biết việc nghênh đón Đàm Uyên đại sư không nên thấy máu, nhưng hôm nay ta đâu có định giết Sở Hưu. Ta chỉ muốn giáo huấn hắn một chút thôi mà.”

Nếu điện hạ nhất quyết muốn động thủ lão phu cũng không ngăn cản. Có điều chuyện hôm nay lão phu sẽ bẩm báo y nguyên lên bệ hạ.”

Nghe xong những lời này, Lữ Long Cơ lập tức ỉu xìu.

Địa vị của Tiêu Bạch Vũ tại Đông Tề vẫn luôn bất phàm. Chính vì vậy hắn không chọn phe trong chuyện kế thừa hoàng vị. Cho dù lần này nhị hoàng tử lợi dụng ân tình nhờ Tiêu Bạch Vũ giúp hắn một lần, nhưng chỉ là giúp đỡ chứ không liên quan gì tới việc chọn phe trong hoàng tộc.

Cho nên hoàng đế Đông Tề Lữ Hạo Xương mới hết sức tín nhiệm Tiêu Bạch Vũ. Nếu Tiêu Bạch Vũ nói xấu thái tử một câu trước mặt hoàng đế Lữ Hạo Xương, vậy còn có tác dụng hơn người khác nói cả trăm câu.

Lữ Long Cơ hung tợn trừng mắt với Sở Hưu một hồi rồi trực tiếp mang người quay đi.

Có Tiêu Bạch Vũ ra mặt bảo vệ Sở Hưu, hắn cũng không dám vì chuyện này mà đắc tội với Tiêu Bạch Vũ, như vậy cái được không bù nổi cái mấtt.

Sau khi thái tử đi khỏi, Sở Hưu chắp tay với Tiêu Bạch Vũ nói: “Đa tạ đại tế tửu đã ra tay giúp đỡ.”

'Tiêu Bạch Vũ nhìn Sở Hưu, lắc đầu nói: “Không cần cám ơn, trả ân tình mà thôi.

Tiêu Bạch Vũ nhìn Sở Hưu một hồi không biết phải nói gì, đây là lân đầu tiên hắn thấy một người trẻ tuổi có sát tính nặng như vậy.

Người như Sở Hưu mà còn có thể đi thẳng tới bây giờ mà không bị người ta giết chết dọc đường, phóng mắt ra cả giang hồ cũng có thể coi là kỳ tích.

Đương nhiên lúc này Sở Hưu nhìn Tiêu Bạch Vũ cũng cảm thấy quái dị, bởi vì hắn phát hiện vị đại tế tửu Tắc Hạ này có vẻ nợ ân tình khắp nơi.

Lần trước hắn cứu Yến Đình Đình chính là vì hắn nợ ân tình của Yến Hoài Nam.

Còn lần này hắn giúp mình là vì nợ ân tình của tông sư võ đạo bên nhị hoàng tử.

Nợ ân tình là khó trả nhất. Tỷ như Tiêu Bạch Vũ hiện tại, chỉ cần có người mở miệng, trừ phi hắn không biết xấu hổ không nhận nợ, nếu không nhất định phải trả.

Cho nên trên giang hồ Sở Hưu rất ít khi nợ ân tình, phần lớn thời điểm là hắn để người khác nợ ân tình của mình.

Tiêu Bạch Vũ thở dài nói: “Ta nghe chuyện ở Lạc gia rồi, Phi Hồng giờ ra sao?”

Lạc Phi Hồng không chỉ là người của Ngô Quận Lạc. gia mà còn là đệ tử của Tắc Hạ Học Cung, thậm chí có thể nói là một trong những đệ tử xuất sắc nhất Tắc Hạ Học Cung trong thời gian Tiêu Bạch Vũ chấp chưởng.

Mặc dù Lạc Phi Hồng là nữ tử nhưng Tiêu Bạch Vũ biết, chỉ cần cho Lạc Phi Hồng thời gian, tương lai chắc chắn nàng sẽ trưởng thành tới mức khiến người người kinh sợ.

Chỉ tiếc đám người Lạc gia không có ánh mắt như Tiêu Bạch Vũ, cũng chẳng chịu tin ánh mắt của Tiêu Bạch Vũ, thà lấy Lạc Phi Hồng ra thông qua đổi lại lợi ích cũng không muốn toàn lực bồi dưỡng Lạc Phi Hồng đặt cược tương lai.

'Tiêu Bạch Vũ cũng có lòng tới cứu Lạc Phi Hồng, đáng tiếc hắn là đại tế tửu của Tắc Hạ Học Cung, nhất cử nhất động của hắn đều đại biểu cho Tắc Hạ Học Cung, còn Tắc Hạ Học Cung lại thuộc về triều đình.

Ngô Quận Lạc gia dù sao cũng là Cửu Đại Thế Gia, một bên là giang hồ, một bên là triêu đình, Tiêu Bạch Vũ tự tiện ra mặt sẽ rất nhạy cảm.

Cho nên Tiêu Bạch Vũ định đợi tới khi Lạc Phi Hồng được gả vào Doanh Thị mới mở miệng bảo người của Doanh thị thả Lạc Phi Hồng ra. Hắn cũng có chút giao tình với Thương Thủy Doanh Thị, nào ngờ Lạc Phi Hồng lại chọn đúng ngày tỷ võ kén rể tát thẳng vào mặt Lạc gia, cùng đám người Sở Hưu giết ra ngoài. Chuyện này khiến hắn hết sức bất ngờ.

Biết Lạc Phi Hồng đã không còn nguy hiểm, Tiêu Bạch Vũ cũng thở dài một hơi nói: “Có lẽ đây mới là kết cục tốt nhất cho Lạc Phi Hồng. Lạc gia trói buộc nó quá nhiều, Phi Hồng lúc này mới thật sự là Phi Hồng.”

Sau khi nói xong Tiêu Bạch Vũ cũng trở lại bên phía triều đình. Dù sao lần này hắn tới là đại diện cho triều đình, không tiện ở lại quá lâu bên cạnh Sở Hưu.

Phương Thất Thiếu lại gần nói: “Ngươi quen Tiêu Bạch Vũ của Tắc Hạ Học Cung à? Người này cũng rất có tài, tông chủ Kiếm Vương Thành ta nói, một mình Tiêu Bạch Vũ ngang với một tông môn.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, hắn hiểu ý tông chủ Kiếm Vương Thành. Có một số người chỉ biết tu luyện mà không biết dạy bảo. Muốn dạy dỗ đệ tử cũng cần có kỹ thuật, rõ ràng kỹ thuật của Tiêu Bạch Vũ trong phương diện này rất tốt.

Có điều Phương Thất Thiếu nói xong lại kiêu ngạo ngửa đầu lên nói: “Có điều muốn dạy bảo đệ tử cũng phải xem là ai. Thiên tài chân chính không cần dạy dỗ, như ta đây này, nếu cố gắng mà có tác dụng thì còn cần thiên tài làm gì?”

Sở Hưu liếc mắt nhìn Phương Thất Thiếu, kẻ này kiếm đạo thiên thành, thậm chí tới mức Tứ Đại Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành cũng không thể dạy được, quả thật là thiên tài.

Đương nhiên với cái miệng của Phương Thất Thiếu, nếu hẳn không phải thiên tài, chắc chắn Kiếm Vương Thành đã trục xuất tên lắm mồm này ra khỏi cửa từ lâu rồi.

Đúng lúc này, Phương Thất Thiếu bỗng lộ vẻ nghiêm nghị, hắn chọc chọc Sở Hưu nói: “Sở huynh, có kẻ không dễ trêu tới, có lẽ ngươi lại gặp xui rồi.

Trước đó ta còn có chút cảm tình với hòa thượng, có điều sau khi gặp tên này ta rất căm ghét đám trọc đầu.”

Sở Hưu nhìn theo ánh mắt Phương Thất Thiếu. Chỉ thấy phía xa có một nhóm người đang tới, mặc dù chỉ mười mấy người nhưng những nơi họ đi qua, hòa thượng Phật tông đều cúi đầu hành lễ.

Thật ra phải nói là hai nhóm người, trong số những người đó chỉ có một là còn trẻ tuổi, những người khác đều là lão hòa thượng mặc một bộ áo thiền màu xám rộng rãi, không có cà sa, có vẻ khá thoải mái.

Những hòa thượng này tuổi tác đều không lớn, thực. lực cũng không yếu, trong đó yếu nhất cũng là Thiên Nhân Hợp Nhất, hai người dẫn đầu còn là tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan.

Những hòa thượng này là người của Nam Phật Tông - Tu Bồ Đề Thiền Viện. So với Đại Quang Minh Tự, Tu Bồ Đề Thiền Viện có vẻ kín tiếng hơn nhiều.

Đại Quang Minh Tự luyện thể, Tu Bồ Đề Thiền Viện tu pháp, cho nên yêu cầu của Tu Bồ Đề Thiền Viện đối với đệ tử càng thêm nghiêm ngặt. Chỉ khi tạo nghệ Phật pháp đạt tới cảnh giới cực kỳ cao tham mới xem như đệ tử chính thức của Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Cho nên bao năm như vậy, khi nhân số Tu Bồ Đề Thiền Viện nhiều nhất cũng không vượt qua ngàn người, nhưng không một ai là hạng tầm thường.

Lần này Tu Bồ Đề Thiền Viện phái hai vị cao thủ tông sư võ đạo tới đây nghênh đón Đàm Uyên đại sư, cũng coi như cấp đủ thể diện.

Còn bên phía Đại Quang Minh Tự mặc dù chỉ có một người tới nhưng phân lượng của hắn lại chẳng hề kém cạnh so với mười người của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Bởi vì người tới chính là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ này. của Đại Quang Minh Tự, được coi là tuấn kiệt ngàn năm mới gặp một lần của Đại Quang Minh Tự, hạng hai Long Hổ Bảng, Minh Vương - Tông Huyền.!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui