Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Không phải chuyện của nhánh Ẩn Ma mà là chính ta có một số chuyện riêng cần ngươi giúp đỡ.”
Nói xong, Mai Khinh Liên thuật lại chuyện Kỳ Liên Trại cho Sở Hưu.
Cuối cùng Mai Khinh Liên nói: “Bàng Hổ là bạn cũ của ta, giờ hắn tới nhờ ta, ta không thể coi như không thấy.
Có điều ta ở đây không dễ thoát thân, chỉ có thể để ngươi đi chuyến này. Đối mặt với Tụ Nghĩa Trang, bọn Bàng Hổ thật ra không kém về mặt thực lực mà là đầu óc.
Để đám sơn tặc thổ phỉ suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết đi đối mặt với liên minh Tụ Nghĩa Trang, sớm muộn gì cũng bịng ta chơi chết. Để ngươi tới giúp bọn họ bố cục, có lẽ bọn họ sẽ gây dựng được cục diện khác.
Hơn nữa ta từng nghe nói ngươi với Tụ Nghĩa Trang cũng có thù oán không nhỏ. Lần này ra tay cũng tiện cho. ngươi giáo huấn người của Tụ Nghĩa Trang một chút. Sau khi trở về phần thưởng của ta cũng không ít đâu.”
Nghe Mai Khinh Liên nói xong, ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ kỳ dị.
Lúc trước y lừa dối Hàn Báo đi tìm Bàng Hổ thật ra chỉ là lợi dụng Hàn Báo mà thôi, không ngờ lại có ngày. mình tiếp tục tiếp xúc với Bàng Hổ. Thực tế Sở Hưu đã sắp quên bãng chuyện Bàng Hổ rồi.
Còn Kỳ Liên Trại phát triển như hiện tại cũng chênh lệch rất lớn so với cốt truyện gốc.
Trong cốt truyện gốc, Bàng Hổ dẫn theo Kỳ Liên Thiết Ky dưới trướng hắn nghỉ ngơi lấy sức trong rừng rậm Liêu Đông, sau khi thực lực đầy đủ mới rời núi cướp bóc ở vùng Liêu Đông Bắc Yên, gây nên phiền toái không nhỏ cho triều đình Bắc Yên. Cuối cùng triều đình Bắc Yên phải phát động một phần lực lượng rất lớn tới trấn áp.
Còn giờ không biết Bàng Hổ bị ảnh hưởng gì, ngược lại không hung hăng càn quấy như trong cốt truyện gốc, chỉ ngoan ngoãn ở lại trong rừng rậm Liêu Đông nghỉ ngơi lấy sức, từ từ phát triển thế lực, từng bước thành lập phân trại. Thậm chí bọn họ còn thông qua quan hệ với thập tam hoàng tử Hạng Xung, hòa giải với triều đình Bắc Yên.
Chỉ có điều, có lẽ là ông trời không muốn thủ hạ của Bàng Hổ sống tốt. Không ngờ Tụ Nghĩa Trang lại liên hợp với mười thế lực tấn công vào Liêu Đông, muốn diệt sạch Kỳ Liên Trại, đã sắp bức ép Bàng Hổ tới cực hạn.
Hơn nữa trong cốt truyện gốc, Sở Hưu căn bản không nhớ Tụ Nghĩa Trang còn từng xây dựng liên minh gì đó, xem ra giờ đã lệch đi nhiều so với cốt truyện gốc.
Sở Hưu suy nghĩ rồi trầm giọng nói: “Thánh nữ đại nhân, đây không phải chuyện tốt lành gì. Đúng là Tụ Nghĩa Trang có thù với ta, nhưng giờ trong Tụ
Nghĩa Trang có hai vị tông sư võ đạo, Kỳ Liên Trại còn bị đối phương chèn ép tới cực hạn. Một mình ta đi có làm gì được chứ? Muốn nghịch chuyển càn khôn khó càng thêm khó.”
Mai Khinh Liên trợn trắng mắt nói: “Nếu đơn giản thì †a tìm ngươi làm gì? Đừng tưởng đây là chuyện khổ sai, sau này lợi ích nhận được sẽ vượt qua tưởng tượng của ngươi.
Ngươi không biết tính cách của Bàng Hổ đấy thôi. Hắn rất ít khi cầu cạnh ai, cũng rất ghét nợ ân tình. Ngươi giúp hắn lần này, Bàng Hổ sẽ cảm thấy mình nợ ân tình ngươi cả đời. Chỉ cần ngươi không cố ý lừa hắn vào chỗ chết, tương lai nếu ngươi có chuyện cần Bàng Hổ xuất thủ, hắn sẽ tuyệt đối không chối từ.
Uy thế Kỳ Liên Thiết Ky cũng rất bất phàm, đây là thế lực từng đối chọi được với Trấn Quốc Ngũ Quân của Bắc Yên ngày trước, còn mạnh mẽ hơn tưởng tượng của ngươi nhiều.”
Sở Hưu thư giãn gân cốt đôi chút, ánh mắt lộ vẻ suy tư.
Giờ Sở Hưu đã không phải tiểu bối Ma đạơ' chỉ có thể nghe lệnh làm việc như ngày trước. Với thực lực và năng lực của Sở Hưu, y có thể cự tuyệt, cũng có tư cách bàn điều kiện, cho dù đối phương là vị thánh nữ m Ma Tông Mai Khinh Liên.
Cho nên giờ Sở Hưu chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc chuyện này có lợi ích lớn đến đâu với mình, có đáng xuất thủ hay không mà thôi.
Nói lại thì Sở Hưu rất có duyên với Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, dù sao lúc trước nhờ vào đám người Hàn Báo, Sở Hưu mới có thể thuận lợi đặt chân được tại Nhạc Bình Quận.
Cho nên giờ y cũng chẳng ngại giúp Hàn Báo một lần. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không lừa gạt y.
“Đúng rồi, thánh nữ đại nhân, giờ ta đang bị Quan Tư Vũ cấm túc cơ mà, ngươi bảo ta xuất thủ thế nào được đây? Chí ít cũng cũng phải bỏ lệnh cấm đã chứ?” Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điểm này.
Mai Khinh Liên nhíu mày nói: “Lần này bảo ngươi đi động não chứ không phải bảo ngươi động thủ, không nhất thiết phải dùng thân phận hiện tại của ngươi.
Hơn nữa lần này Bàng Hổ nhờ nhánh Ẩn Ma của ta xuất thủ, vừa hay ngươi dùng thân phận Ma đạo đi là được.”
Sở Hưu gật đầu: “Nếu vậy trong thời gian ta đi nếu bên Quan Tây có phiền toái gì nhờ thánh nữ đại nhân để ý đôi chút, đừng để đến lúc ta về lại thấy đang bị người ta ức hiếp.”
Mai Khinh Liên tùy ý vung tay lên nói: “Yên tâm, chuyện lần trước sẽ không phát sinh nữa đâu. Ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ cần An Bá Thông không phải thằng ngốc, sau khi thấy thái độ của Quan Tư Vũ hắn chắc chắn sẽ không gây chuyện nữa, hơn nữa Quan Tư Vũ sẽ không tha cho hắn lần thứ hai.”
Sở Hưu Giang Diệu nói: “Nếu đã vậy dẫn ta tới gặp Hàn Báo đi, dù sao đây cũng là người quen của ta.”
Mai Khinh Liên kinh ngạc: “Ngươi biết tên kia à?” Sở Hưu gật đầu nói: “Từng có chút quan hệ.”
Mai Khinh Liên ngược lại không biết nhiều chuyện trước đây của Sở Hưu, còn Sở Hưu đổi lại mặt nạ cùng một bộ áo đen sau đó theo Mai Khinh Liên tới gặp Hàn Báo.
Hàn Báo thấp thỏm chờ đợi mấy hôm, thấy Mai Khinh Liên dẫn theo một người thần bí mặc đồ đen đeo mặt nạ tới, trong lòng lập tức kích động hẳn lên.
Hàn Báo chưa từng tiếp xúc với người trong Ma đạo, thậm chí lúc trước hắn còn không phân biệt được khác. biệt giữa nhánh Minh Ma và Ẩn ma.
Có điều sau khi nghe Bàng Hổ giải thích cặn kế một lần, theo suy nghĩ của Hàn Báo, cao thủ nhánh Ẩn Ma chắc chắc giống như người trước mắt, có vẻ vô cùng thần bí nhưng thực lực cường đại, thân mang tuyệt kỹ.
Có điều khi Sở Hưu đi vào, Hàn Báo lại đột nhiên cảm giác thấy, có vẻ người trước mắt chỉ có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất?
Cho dù với Hàn Báo mà nói, Thiên Nhân Hợp Nhất cũng là cao thủ, nhưng với cảnh khốn khó của Kỳ Liên Trại bọn họ, có vẻ Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không tính là gì.
Hàn Báo thận trọng nói: “Thánh nữ đại nhân, vị này là người ngài gọi tới giúp Kỳ Liên Trại chúng ta?”
Mai Khinh Liên gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hàn Báo chần chừ nói; “Nhưng vị đại nhân này chỉ có Thiên Nhân Hợp Nhất thôi mà.”
Đôi mắt mỹ miều của Mai Khinh Liên trừng lên một cái nói: “Sao nào, ngươi còn coi thường người ta tìm tới cho ngươi?”
Hàn Báo vội vàng vẫy vẫy tay nói: “Không không không! Tại hạ không có ý này, tại hạ chỉ...”
Có điều Hàn Báo còn chưa nói xong đã bị Mai Khinh Liên ngắt lời.
“Bàng Hổ hiếm hoi lắm mới nhờ vả ta một lần, đương nhiên ta không làm việc qua loa rồi.
Vị này là Lâm Diệp, là tuấn kiệt đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của nhánh Ẩn Ma chúng ta.”
Hàn Báo nghe vậy sửng sốt, có vẻ đối phương không chỉ mới Thiên Nhân Hợp Nhất? Còn chỉ là võ giả tiểu bối?
Mai Khinh Liên thản nhiên nói: “Biết Trương Thừa Trinh không?”
Hàn Báo gật nhẹ đầu.
“Biết Tông Huyền không?”
Hàn Báo tiếp tục gật đầu.
“Biết Sở Hưu không?”
Lần này Hàn Báo gật đầu lia lịa, đương nhiên hắn biết Sở Hưu rồi.