”Hầy, được thôi!” Triệu Đại Bảo tính tình có chút dễ dãi, nghe Ninh Thư Nghị nói vậy, theo bản năng đáp lại, tốc độ dưới chân cũng tăng lên một chút, nhưng rất nhanh anh liền nhận ra có gì đó không đúng lắm: “Không đúng! Thưởng phạt phân minh là ý gì cơ?”
Ninh Thư Nghị xua tay, không muốn giải thích quá nhiều về vấn đề này: “Trừ phi anh cũng muốn nhờ anh ta giúp rèn luyện thể chất, nếu không thì không cần phải hỏi kỹ như vậy...“
Nghe vậy, Triệu Đại Bảo sáng suốt không hỏi nữa.
Mặc dù chiều cao của anh chỉ dưới mức trung bình trong lực lượng cảnh sát nhưng anh chưa bao giờ bị cản trở trong bài kiểm tra thể lực, đặc biệt anh còn chạy rất nhanh.
Tìm người giúp rèn luyện thể chất ư? Còn lâu anh mới làm thế.
Hai người bước nhanh xuống lầu, nhìn thấy một bóng người đứng thẳng ở cửa, tư thế ngay thẳng, tuy mặc thường phục nhưng vẫn có vẻ nghiêm trang khó hiểu.
Ninh Thư Nghị vẫy tay với người đàn ông, chỉ về hướng bãi đỗ xe bên cạnh: “Hoắc Ngôn, chiếc SUV màu trắng thứ tư ở hàng thứ hai.”
Hoắc Ngôn nhìn về hướng ngón tay của cô, bình tĩnh gật đầu rồi quay người lại.
Anh sải bước về phía một chiếc ô tô trong bãi đậu xe mà không hề có ý định đợi hai người phía sau.
Triệu Đại Bảo nhanh chóng lấy chìa khóa, mở khóa xe từ xa, khi hai người bước ra xe, Hoắc Ngôn đã ngồi ở ghế sau.
Không có gì ngạc nhiên, Ninh Thư Nghị ngồi vào ghế phụ, Triệu Đại Bảo lái xe, trên đường đi, anh không khỏi tò mò liếc nhìn đồng nghiệp mới ngồi ở hàng ghế sau từ gương chiếu hậu, Hoắc Ngôn suốt thời gian đó không lên tiếng.
Cả quá trình anh ấy chỉ ngồi đó, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ xe với vẻ mặt vô cảm.
Lần này, hiện trường họ tới là một rạp chiếu phim tư nhân nổi tiếng trên mạng ở thành phố W.
Quy mô không lớn nhưng vì chất lượng chiếu phim tốt, lại thường chiếu một số bộ phim văn học hoặc phim kinh dị chưa được giới thiệu bởi các rạp lớn nên được giới trẻ đón nhận rộng rãi.
Trước đó, Ninh Thư Nghị đã hẹn với những người bạn thân cũng làm việc trong đội cảnh sát hình sự lựa thời gian rảnh, và lựa một bộ phim mà họ quan tâm để đến góp vui, check in một chút.
Không ngờ rảnh đâu chưa thấy, vậy mà lần đầu cô đến đây lại là tới hiện trường án mạng.
Rạp chiếu phim tư nhân này nằm trong một khu thương mại sầm uất của thành phố W, ẩn mình trong một trung tâm mua sắm lớn.
Triệu Đại Bảo lái xe thẳng đến cửa phía sau trung tâm mua sắm.
Ở đó có thang máy để đi lên lầu rất tiện lợi và không dễ thu hút những ánh mắt không cần thiết.
Rạp chiếu phim tư nhân nằm ở tầng chín của khu mua sắm, người vừa bước ra khỏi thang máy, người quản lý rạp chiếu phim đã đợi ở đó với vẻ mặt buồn bã, khi biết được Ninh Thư Nghị và những người khác là cảnh sát hình sự đã đến hiện trường, anh ta không khỏi than thở kể khổ với họ.
“Ai mà ngờ chúng tôi mở rạp chiếu phim lại gặp phải chuyện như vậy! Đang yên đang lành phim chiếu xong, khán giả rời đi, cô lao công của chúng tôi đi vào dọn dẹp.
Vừa nhìn thấy ở hàng ghế sau còn một người, tưởng cô ấy ngủ quên nên đến đánh thức, nhưng không ngờ nhìn kỹ lại thì thấy người ta chết rồi! ”
Người quản lý lo lắng đến mức không biết phải làm sao, vò đầu bứt tai: “Hai cô lao công bị doạ sợ suýt chết, vừa chạy ra ngoài vừa la hét.
Náo loạn đến mức khiến tất cả những khách hàng xem phim ở phòng bên cạnh chưa kịp vào đã bị doạ chạy mất rồi!”
“Trong phòng chiếu có camera giám sát không?” Ninh Thư Nghị hỏi anh ta.
Nếu là rạp chiếu phim lớn thì không cần phải hỏi câu này, nhưng đối với rạp chiếu phim tư nhân cỡ này thì vẫn cần phải xác nhận.
”Có! Các phòng đều có! Đều là loại có chức năng nhìn đêm, các cô có thể tùy ý điều chỉnh! Nếu có việc gì cần phối hợp, chúng tôi luôn sẵn sàng phục vụ điều tra!” Người quản lý vội vàng đáp.
“Tôi bây giờ chỉ mong các cô điều tra xong, tra ra người chết vì nguyên nhân khác, không liên quan gì đến chúng tôi, nếu không việc kinh doanh của chúng tôi thật sự sẽ tiêu tùng mất!” Loại chuyện này không ai có thể bảo đảm.
Ninh Thư Nghị và Triệu Đại Bảo không nói chuyện, Hoắc Ngôn lại càng im lặng là vàng.
Người quản lý vừa đi vừa lẩm bẩm, dẫn họ đến phòng chiếu nơi xảy ra án mạng.
Đối với người quản lý rạp chiếu phim, thay vì đau buồn vì cái chết của một người xa lạ, anh ta đúng thực là có lý do để quan tâm đến bát cơm và công việc tương lai của mình hơn.
Ninh Thư Nghị cũng tìm ra được một số manh mối từ những lời phàn nàn của anh ta.
Xem qua, hiện trường lần này nhất định rất sạch sẽ, nhìn thoáng qua không có dấu vết giết người, cũng không có máu me kinh khủng, hoàn toàn giống như một cái chết tự nhiên, hoặc một tai nạn ngoài ý muốn.
Nếu không, người quản lý có thể đã không có sức để mà phàn nàn rồi, mà sẽ quá sợ hãi để có thể lo lắng về việc làm ăn trong tương lai.
Khi họ đến phòng chiếu, đúng như cô đoán, mọi thứ trong phòng vẫn diễn ra bình thường, ngoại trừ trên chiếc ghế đơn ở góc hàng cuối cùng, một thi thể nữ đang lặng lẽ ngồi ở đó.
Ninh Thư Nghị quay đầu nhìn Hoắc Ngôn ở phía sau, vẻ mặt Hoắc Ngôn có chút căng thẳng, cô rất chắc chắn người này tuyệt đối không phải loại người khi nhìn thấy xác chết sẽ căng thẳng sợ hãi.
Anh ta là xạ thủ, nhất định có tố chất tâm lý rất vững.
Có lẽ là vì vừa mới đến, đối mặt với môi trường làm việc mới nên vị xạ thủ này không tránh khỏi có chút xấu hổ, tỏ ra không còn bình tĩnh và vững vàng như khi mới gặp.
Phòng chiếu này có thể chứa khoảng ba mươi người, trước khi vào đã nghe người quản lý nói rằng bộ phim được chiếu là bộ phim kinh dị mới nhất của nước T, được đánh giá cao trên mạng nên rất nổi tiếng.
Phòng chiếu ba mươi ghế mà chỉ có năm, sáu ghế trống.
Trùng hợp thay, vị trí ghế ngồi của tử thi góc độ có hơi lệch, các ghế bên cạnh đều trống, nếu không thì cũng sẽ không đến mức đến tận lúc nhân viên dọn vệ sinh vào dọn dẹp mới phát hiện ra.
Ninh Thư Nghị quan sát cách một hàng ghế phía trước để không ảnh hưởng đến công tác pháp y.
Nạn nhân nhìn khoảng 25-26 tuổi, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài màu hạt dẻ lúc này nhìn có chút lộn xộn, trên mặt còn có dấu vết trang điểm, còn có rất nhiều phấn mắt, kẻ mắt và mascara.
Duy nhất trên môi không có tô son, đôi môi của cô giống hệt khuôn mặt, nhợt nhạt trắng bệch.
Cô gái nghiêng người trên ghế, tư thế có chút quái dị, trông có vẻ như hiện tượng sau khi bị co giật, một chiếc túi da hàng hiệu đắt tiền rơi xuống dưới chân, mỹ phẩm, điện thoại di động, chìa khoá rơi vãi trên sàn cùng với bỏng ngô.
Người tới hiện trường là bác sĩ pháp y Trương, một bác sĩ pháp y giàu kinh nghiệm, anh ta đang tiến hành khám nghiệm sơ bộ tử thi, khi quay lại thì thấy người đến là Ninh Thư Nghị, anh mỉm cười: “Này, là Tiểu Ninh đến chạy hiện trường đấy à! Vậy tôi phải kiểm tra cô một chút, cô nhìn ra những gì rồi?”
Bác sĩ pháp y Trương luôn đặc biệt yêu thích Ninh Thư Nghị - người có kiến thức sâu rộng, khi nhìn thấy cô, anh giống như sư phụ dẫn dắt đệ tử của mình vậy, luôn muốn đặt câu hỏi, Ninh Thư Nghị cũng đã quen rồi.
Vừa hay bác sĩ Trương đã lên tiếng, cô cũng muốn hỏi về những nghi ngờ trong đầu mình.
”Bác sĩ Trương, tư thế này của nạn nhân, rõ ràng là trước khi chết cô ấy đã bị co giật, không phải opisthotonus (chú thích của người dịch: tư thế lưng và cổ bị cong bất thường về phía sau do sự co thắt cơ).
Có thể loại trừ do hạt mã tiền (chú thích của người dịch: một loại thực vật có tác dụng kích thích hệ thần kinh, dùng quá liều có thể gây co giật và tử vong)...!Tôi vừa nãy quan sát thấy bỏng ngô vương vãi trên mặt đất vẫn còn nguyên nên nghĩ có thể cô ấy bị bệnh động kinh, đột nhiên lên cơn co giật khi đang xem phim? Trong miệng vô tình có thức ăn vào khiến khí quản bị nghẹn, khiến cô ấy bị ngạt thở.
Nhưng giả thuyết này cũng không đúng.
Những người chết vì ngạt thở có đôi môi và khuôn mặt xanh xao, tím tái.
Không thể là khuôn mặt tái nhợt này ...!Còn lại thì tôi thực sự vẫn chưa nhìn ra được gì, trước mắt có thể phán đoán nguyên nhân tử vong không? “
Bác sĩ pháp y Trương mỉm cười gật đầu : “Cô đã loại trừ khá đúng.
Theo phán đoán sơ bộ của tôi, tổng hợp các đặc điểm triệu chứng trên tử thi, nguyên nhân tử vong có thể là đột tử do tim.”
Ninh Thư Nghị sửng sốt: “Chẳng lẽ người này bị doạ sợ chết khi đang xem phim sao?”