Con Mắt Tội Ác


Ninh Thư Nghị thở dài, để cho cha Vương Ngọc La có nhiều thời gian hơn để ổn định cảm xúc.

Hoắc Ngôn đứng sang một bên, im lặng nhìn ông lão đang khóc, trong mắt có chút cảm xúc khó hiểu.

Ninh Thư Nghị nghi ngờ có lẽ mình đã nhìn nhầm, nếu không, làm sao cô có thể cảm thấy trong mắt Hoắc Ngôn có chút...!ngưỡng mộ? Cô vô thức lắc đầu, nghĩ đến cảm giác của mình có chút quá đáng, thậm chí buồn cười! Làm sao có ai có thể nhìn một người cha đang khóc thương đứa con đã chết của mình mà tỏ ra ngưỡng mộ? Quá đáng thật! Cha của Vương Ngọc La đối mặt với con gái đã chết của mình ở đây, khó có thể bình tĩnh lại.

Không còn cách nào khác, Ninh Thư Nghị bảo Hoắc Ngôn ở lại đây đợi một lát, cô sẽ đi cùng cha Vương Ngọc La làm thủ tục chỗ bác sĩ pháp y, sau đó mới trở về đội.

Suy cho cùng, cứ bị kích thích liên tục như thế này sẽ không tốt cho ông ấy, không thể bình tĩnh lại và không thể giao tiếp được.

Đặc biệt, cô chú của Vương Ngọc La vẫn đang đợi trong văn phòng, vừa rồi cha của Vương Ngọc La cũng nói rằng họ giúp ông chăm sóc cuộc sống hàng ngày của con gái, vì vậy nếu muốn biết rõ hơn, có lẽ phải nói chuyện với họ...

 Khi trở lại văn phòng, tâm trạng của cha Vương Ngọc La vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, Ninh Thư Nghị dẫn ông và hai người đang đợi ở đó đến phòng tiếp khách, dì và chú của Vương Ngọc La nhìn thấy phản ứng của cha Vương Ngọc La khi ông trở về, bọn họ cũng có chút lo lắng.

Hiểu rõ người đã khuất chính là Vương Ngọc La, vẻ mặt nhất thời trở nên nặng nề.

  Ninh Thư Nghị cho cha Vương Ngọc La một thời gian để điều chỉnh trạng thái, sau đó hỏi: “Bác biết bao nhiêu về cuộc sống hàng ngày của Vương Ngọc La? Bác có thể kể cho cháu nghe được không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Mẹ của Ngọc La đã qua đời khi con bé còn nhỏ.


Sự nghiệp của tôi lúc đó mới bắt đầu, vừa phải kiếm tiền nuôi gia đình vừa nuôi con, tôi không thể phân thân ra được.

Về mặt tiền bạc, tôi cho con bé rất tự do thoải mái, nhưng ở những khía cạnh khác, tôi thực sự không thể dành thời gian cho nó quá nhiều.

Sau này khi con bé lớn lên, tôi rất muốn nói chuyện nhiều hơn với con bé, nhưng...!bây giờ tôi thực sự hối hận.

Sao lại xa cách với con bé như thế? Nó phớt lờ tôi, thì tôi phải càng kiên nhẫn quan tâm nó hơn chứ!”

“Anh ơi, đừng nói vậy, chuyện như thế này ai có thể ngờ được!” Cô của Vương Ngọc La thở dài một tiếng, an ủi người anh đang sụp đổ.

“Anh cố gắng lao đi làm không phải là để cho Ngọc La có thể sống một cuộc sống tốt hơn sao! Nếu không có anh làm việc chăm chỉ bên ngoài, bao năm qua đứa trẻ biết lấy gì ăn! Anh làm cha không dễ dàng gì, đừng nghĩ linh tinh nữa! Đứa trẻ Ngọc La này...!tính con bé không phải kiểu có thể thân thiết với người lớn tuổi! Anh nói rằng anh không có thời gian dành cho con bé, còn em thì luôn có mà! Thậm chí, em quan tâm chăm sóc đến Ngọc La còn nhiều hơn quan tâm con gái của mình, nên Vu Mộng Bồng từ nhỏ đến lớn đã vì chuyện này mà tranh cãi với em rất nhiều lần, nói rằng mẹ chỉ yêu quý em họ và đối xử với cô ấy tốt hơn cả con gái ruột.

Nhưng rồi sao? Không phải đứa trẻ này vẫn không thân thiết với em lắm sao? Nó chỉ là tính cách như vậy thôi.

Không phải là người lớn chúng ta không chăm sóc nó! Bao nhiêu năm rồi, không phải tất cả mọi việc anh đều chiều theo ý nó sao...”

  Cô Vương Ngọc La chưa kịp nói hết lời thì người chồng ngồi cạnh dùng đầu gối chạm vào chân bà ấy, như muốn nhắc nhở bà ấy nên chú ý lời nói của mình.

Cô của Vương Ngọc La lúc này mới nhận ra rằng dù trước đây cháu gái bà có tính khí thế nào thì ít nhất bây giờ cô ấy đã gặp chuyện không may, rõ ràng đây không phải thời điểm thích hợp để phán xét cháu gái mình.

Vì vậy bà cũng có chút mỉa mai ngậm miệng lại, không nói nữa.

  Ninh Thư Nghị ở bên cạnh nghe rõ ràng, có vẻ như Vương Ngọc La lớn lên trong một gia đình đơn thân, gia đình cho cô điều kiện sống đầy đủ sung túc, nhưng lại không dành cho cô nhiều sự quan tâm và chăm sóc, vì vậy, gia đình đối xử tốt với cô, nhưng về tình cảm thì bị chia cắt.

  “Ngày thường bác và Vương Ngọc La không sống cùng nhau sao?” Ninh Thư Nghị xác nhận với cha của Vương Ngọc La.

  “Chúng tôi ở cùng nhau, nhưng không gặp nhau mấy.” Cha Vương Ngọc La lắc đầu, “tôi đi sớm về muộn, con bé đêm ngủ muộn, sáng cũng không dậy được sớm.

Ngoài ra, mấy năm nay hai chúng tôi cũng không mấy vui vẻ vì một số chuyện, đứa trẻ này luôn vì tức giận nên đã lắp cửa an ninh ở cầu thang tầng hai để ngăn cản tôi lên lầu.

Sống chung một mái nhà, nhưng không khác gì không ở cùng nhau.”

“Còn bác thì sao?” Ninh Thư Nghị lại chuyển sự chú ý sang cô của Vương Ngọc La.

  Cô của Vương Ngọc La có vẻ hơi xấu hổ khi được hỏi trực tiếp, bà bình tĩnh nói: “Tôi thường lo những việc vặt vãnh trong sinh hoạt gia đình, tức là khi không có việc gì thì tôi xuống nhà giúp họ dọn dẹp, mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, làm ít đồ ăn cho cháu gái tôi và để trong tủ lạnh.

À, nếu con bé ở nhà, tôi bảo để cô lên lầu dọn phòng thì nó đồng ý, nhưng nếu con bé không có ở nhà, thì cũng sẽ không đưa chìa khóa cho tôi.

Tôi không được phép lên tầng của con bé để dọn dẹp.”

“Vậy bác có biết gì về sức khỏe của Vương Ngọc La không?”

  ”Sức khỏe của Ngọc La vẫn ổn!” Cô của Vương Ngọc La trả lời không do dự.

“Tháng trước con bé mới khám sức khoẻ, tôi đi lấy báo cáo cho con bé.

Mọi chỉ số đều rất tốt, không có vấn đề gì cả!”

  ”Cô ấy không bị bệnh tim bẩm sinh đúng không?”

  ”Không! Tuyệt đối không có chuyện đó, nếu không tôi sẽ không nghĩ là cảnh sát các cháu có nhầm lẫn.” Cha của Vương Ngọc La trả lời.

  ”Tình hình công việc của cô ấy thế nào? Cô ấy có phải chịu quá nhiều áp lực hay làm việc quá sức không?” Ninh Thư Nghị lại hỏi.


  Cô của Vương Ngọc La vội vàng xua tay: “chuyện đó thì lại càng không có! Cái này không cần hỏi anh trai tôi, tôi biết rõ nhất! Ngọc La tốt nghiệp đại học hơn 2 năm, bố con bé nói sẽ bố trí người sắp xếp công việc tốt cho nó, con gái mà, công việc an nhàn ổn định là tốt nhất.

Nhưng nó không làm, nhất quyết nói muốn dựa vào chính mình, không dựa vào cha, không nghe theo bố sắp xếp! Con bé đã nói rằng muốn tham gia kỳ thi cao học từ trước khi tốt nghiệp.

Đi thi hai lần rồi mà vẫn không thi đỗ.

Tôi cũng không thấy con bé nỗ lực gì cả.

Đêm thì chơi game, sáng thì ngủ nướng không chịu dậy.

Lớp học ôn thi cao học kéo dài hết môn này đến môn khác.

Ở nhà không có ai kì vọng con bé sẽ vượt qua kỳ thi, cũng không ai thúc ép hay gây áp lực cho con bé!”

  Nói xong, bà có chút bối rối, tựa như còn chưa hiểu rõ tình hình, liền quay đầu nhìn anh trai mình, thấp giọng hỏi: “Anh ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Ngọc La xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà con bé lại mất? Nãy giờ người ta hỏi có bị bệnh tim không, rồi lại hỏi có phải áp lực quá hay làm việc và học tập quá sức không, hỏi một hồi mà em mù mịt quá! Có phải đứa trẻ này nghĩ không thông mà làm chuyện ngốc nghếch gì không? ”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận