Con Mẹ Nó, Ta Bị Hãm Hại

Ba ngày trời mưa liên tục, không khí cũng trở nên âm u. Cũng không biết trời mưa bên ngoài đã nhỏ dần đi từ lúc nào, chỉ còn rơi vài giọt thưa thớt, nhưng vẫn làm cho người ta khi nhìn thấy vẫn có cảm giác không tốt.

Ta chán ghét loại thời tiết âm u này, nó làm cho tâm tình vốn không tốt mấy ngày nay của ta càng tệ hơn.

Trước nay chưa từng có cảm giác thất bại, mà ngay cả lúc cấp 2, thời gian ta bị hãm hại liên tục cũng chưa từng có qua cảm giác này.

Con mẹ nó, ta rốt cuộc là làm sao vậy?

Chẳng phải là bị một tên đàn ông cưỡng gian mà chưa thành sao. Chẳng phải không có thực hiện được, vẫn chưa hài lòng.

Hay là muốn giống như phụ nữ bị cường bạo lấy can đảm đứng ra giữa tòa án mà tố cáo, ta đây chỉ là bị cưỡng gian chưa thành thì phải tố cáo cái gì.

Không muốn giống như một ông già nhốt mình trong phòng mà suy nghĩ lung tung, ta cứ như vậy đi ra khỏi cửa chính.

Hơi lạnh cùng mưa bụi rơi vào trên tóc, trên mặt, trên vai ta, thấm qua lớp áo, chậm rãi thấm vào bên trong, hơi lạnh đi vào tận trong xương cốt.

Rất lạnh, cùng cảm giác lúc đó hoàn toàn bất đồng, cảm giác nóng như nham thạch muốn đem cả thân thể tan chảy ra, một chút cũng không chừa.

Mẹ kiếp, vì cái gì…

Vì cái gì chính mình không quên được. Ba ngày, suốt ba ngày. Mỗi ngày chỉ cần khép mắt lại, thì hình ảnh ngày đó cứ hiện lên trong đầu. Thật sự là không thể chịu nổi, những hình ảnh của bộ phim kia cũng không ngừng xoay quanh trong đầu ta, không chịu mất đi.

Không phải gần đây ta đều chán ghét thậm chí còn căm hận hắn ta hay sao, cứ luôn hãm hại chính mình, bị chính mình coi là kẻ thù. Theo lý thuyết sau chuyện ta bị hắn đối xử như vậy, hẳn là hận không thể ngay lập tức  giết chết đối phương. Mà chuyện khuất nhục như vậy cũng sẽ bị coi là chuyện cấm kỵ, vĩnh viễn không bao giờ nhớ tới mới đúng.

Nhưng mà con mẹ nó hiện tại ta đang làm cái gì? Dưâm sao?

Giống như một thiếu nữ không biết gì, ngọt ngào nhớ lại chuyện mình vừa thể nghiệm?

Thực con mẹ nó.

Mặt ta đột nhiên tái hẳn đi.

Chẳng lẽ…

Chính mình trên thực tế chính là một tên đồng tính luyến ái, trong tiềm thức đã có loại khuynh hướng này mà chính mình không biết?

Ta tiện tay giữ chặt lấy một người trên đường đi ngang qua, đem cái người đang hoảng sợ kia túm đến trước mặt, mặt đối mặt, mũi đối mũi, miệng đối miệng. Vừa nghĩ tới cùng với hắn, một người đàn ông hôn môi, ân ái, đã cảm thấy dịch từ trong bụng xông thẳng lên tới cổ họng, đối với người nọ chính là một hồi nôn khan.

Vung tay rời đi, đầu ta cứ vẫn suy nghĩ không ngừng.

Con mẹ nó, ta rõ ràng đối với đàn ông không có hứng thú.

Chờ một chút…đối với đàn ông không có gì, nhưng ngàn vạn lần cũng đừng làm ảnh hưởng cảm giác của ta đối với phụ nữ. Ta ôm mặt mà gào lên.

Không có, ít nhất ta nhìn đến người con gái bên cạnh kia vẫn có cảm giác. Mày liễu, mặt trái xoan, mắt phượng hẹp dài, còn đôi môi anh đào đỏ mọng, trời lạnh như vậy mà còn rất mọng nước, cũng không biết khi cắn lên hương vị như thế nào?

“Đường Thể Kiệt?”. Mà ngay cảâm thanh gọi tên của ta cũng rất ngọt ngào ôn nhu, rất có hương vị mê người, nếu như con gái trong phim có loại thanh âm này, mình nhất định sẽ có cảm giác.

“Đường Thể Kiệt, cậu làm sao vậy?”

Ân? Ta nhẹ giật mình. Mẹ kiếp, ta vừa mới làm cái gìđây, đối với một cô gái xa lạ mà nảy sinh dục vọng?

“A…a, là cậu, sao cậu lại ở chổ này?”. Trách không được vừa nhìn thì cảm giác cóđiểm quen mắt, thì ra là Trầm Tiểu Doanh, lần trước đã từng gặp tại buổi gặp mặt bạn bè.

Trầm Tiểu Doanh đối với ta cười, nói: “Uhm, vừa rồi tôi gặp cậu trên đường đi, trời mưa mà cũng không mở dù, cho nên liền muốn cho cậu dùng chung một cái ô, nhưng mà nhìn thấy cậu dường nhưđang suy nghĩ cái gìđó, tôi gọi cậu vài tiếng cũng không thấy phản ứng?”

Nghe vậy ta mới chúý tới hai người chúng ta, trong lúc ta còn đang suy nghĩ  thì có một cái ô màu lam che tới, áo khoác của đối phương còn bị mưa làm cho ướt một mảng lớn, ta cảm thấy thật sự có lỗi mà sờ sờđầu, nói: “Thực xin lỗi, tôi mới vừa suy nghĩ vài chuyện, không chúý tới, hại cậu đều bịướt”.

Đối phương cười nói không có chuyện gì.

Ta chú ý tới tay trái cầm ô của cô có chút mất tự nhiên, liền nhanh tay cầm lấy: “Thật là xấu hổ quá, để cho một cô gái như cậu cầm dù che cho tôi, hay là cậu lại dựa gần bên tôi đi, như vậy sẽ không bị mưa làm ướt nữa.”

Sau đó ta thấy cô hướng ta lộ ra nụ cười rất ôn nhu, tuy bình thường côấy cũng rất hay cười, nhưng dường như nó cũng chỉ là hình thức bên ngoài, cùng với hiện tại là hoàn toàn bất đồng, nụ cười này chứa đầy ý tứ vui vẻ, giống như lần trước khi ta nói muốn đưa cô về thì cô cũng nở nụ cười như vậy.

“Đúng rồi, cậu vừa rồi suy nghĩ chuyện gì, nghĩđến xuất thần như vậy?”. Cô mang ngữ khí tò mò hỏi.

Tay ta run lên, mặt không tự chủđược mà dần chuyển đen.

Chằng lẽ muốn ta nói cho cô biết, ta vừa rồi đang suy nghĩ rốt cuộc là mình có phải đồng tính luyến ái hay không, còn có…còn có chính làý niệm không tốt với cô… ta nghĩ nếu ta nói ra một trong hai vấn đề trên kia, đều sẽ bịđối phương coi là biến thái. Chỉ có điều ta không bao giờ mở miệng, nếu như cô biết đến mấy lời này, tuyệt đối sẽ không chỉ tặng ta mấy cái tát đơn giản.

“A, thực xin lỗi, tôi vôý hỏi đến chuyện riêng tư của cậu”. Ta không nói lời nào, làm cho đối phương hiểu lầm là mình không nên hỏi mấy chuyện này, ta vội vàng nói xin lỗi.

“Không phải, tôi không có suy nghĩ cái gì cả, chỉ cóđiều tâm tình có chút bực bội mà thôi.” Lời này cũng xem như là nói thật, ta nghĩ như vậy.

“Đúng rồi, một mình cậu đi đâu vậy, mua đồ sao?”. Ta có chút buồn bực, cho dù đi dạo phố hẳn là phải có bạn trai đi cùng côấy mới đúng.

“A, em trai của tôi hôm nay đúng lúc có việc, ở nhà chờđợi có chút nhàm chán, cho nên tôi nghĩ ra ngoài đi dạo chơi”.

“Nhàm chán sao…vậy cậu hiện tại có muốn đi nơi nào không?”

“Không có, làm sao vậy?”

“Vậy cậu có muốn tôi đi cùng hay không?”.

“Được”.

Đúng lúc ta cũng không có việc gìđể làm, định đến chỗ kia để giải tỏa nỗi buồn, vậy mang theo côđi xem luôn.

“Cậu nói nơi tốt chính là nơi này?”

“Đúng vậy, làm sao, cậu không vui sao?”

“Cũng không phải, chỉ là từ trước tới giờ tôi chưa từng tới những nơi như thế này, nên có chút khẩn trương”.

“Như vậy sao, đừng lo, cậu coi như là theo giúp tôi, chúng ta đi vào thôi.”

Không gian trong này có chút hơi u ám, máy điện tử phát ra âm nhạc, áp-phích dán đầy khắp nơi, tiếng lạch cạch từ những máy trò chơi phát ra bốn phía, lúc này trong sảnh chắc đãđầy người chơi rồi đi.

Ta cùng Trầm Tiểu Doanh sóng vai đi vào cửa, sau đó ta đi đến bên quầy.

Ông chủ bên trong vừa nhìn thấy ta là người quen, lập tức cùng ta chảo hỏi: “A, là tiểu tử ngươi sao, lâu rồi không thấy cậu tới nha, hôm nay sao mà rảnh rổi đến chơi vậy?”

“Đúng vậy, không có biện pháp.” Ta cười cười.

“A, tôi còn tưởng tên tiểu tử như cậu thế nào màđổi tính rồi, Thì ra…đây là bạn gái cậu?” . Ông chủ nháy mắt hướng về phía ta cười mờám.

Xem ra là hiểu lầm rồi, ta khoát tay áo: “Không phải, là bạn của tôi.” Sau đó ta duỗi ra một tay nói: “Cho tôi 50 cái”.

“Tiểu tử ngươi thật tinh ranh, nghĩ nói sang chuyện khác sao.”Ông chủ cười vài tiếng quái dị, nói: “Hay là giống như trước đây, lấy cậu 1 cái là 1 đồng tiền, xem tôi có nghĩa khí không.”

“Biết mà,  tôi thật sự biết rất rõông chủ là một người rất tốt nha.” Ta lấy ra 50 đồng đưa cho hắn.

Cầm 50 thẻ trò chơi, ta cùng Trầm Tiểu Doanh đi vào phía bên trong.

Thừa lúc này ta xoay đầu hướng Trầm Tiểu Doanh mà giải thích: “Người vừa rồi làông chủ nơi này, bởi vì trước kia tôi thường xuyên đến cho nên rất quen thuộc.” Lại chỉ chỉ mấy thẻ trò chơi trên tay: “Cái này nha, vốn là 2 đồng tiền 1 cái, tôi lại mua 1 đồng 1 cái, trước tiên cứ mua 50 cái, chơi không đủ chúng ta lại mua thêm.”

“Uh, cậu cảm thấy tốt làđược rồi.” Cô cười gật gật đầu.

Ta phát hiện Trầm Tiểu Doanh là một cô gái có tính tình rất tốt, luôn cười, không giống ta, động một chút lại phát giận.

Nói thật ta rất không am hiểu việc ở chung một chỗ với người ôn nhu, hiền lành như vậy, nguyên do có thể là ta rất ít có cơ hội cùng với loại người này kết giao, đương nhiên với tên ngụy quân tử họ Quân kia là ngoại lệ. Nhưng mà Trầm Tiểu Doanh cho ta cảm giác cũng không tệ lắm, sẽ không làm cho ta không thoải mái. Nhưng lúc nói chuyện cùng cô ta không dám nói ra lời thô tục, thanh âm cũng không giống như bình thường nói lớn tiếng.

“Cậu muốn chơi cái gì?” Ta hỏi cô.

“Tôi cũng không biết chơi những cái này, tùy cậu làđược rồi”.

“Như vậy sao, vậy chúng ta cứ xem qua trước một chút được không, nếu cậu thích cái nào thì nói với tôi, chúng ta cùng chơi.”

“uh”

Vì vậy hai người chúng ta vừa đi vừa ngừng, mỗi một chỗđều đứng lại xem, mỗi một cái ta đều giải thích chơi như thế nào, có mấy thứ cô không rõ ta lại làm mẫu cho cô xem. Trong lúc này lại đi đến máy trò chơi mà ta hay chơi trước kia, cực kì quen thuộc, đương nhiên về mặt kỹ thuật  thì không phản đối. Nhưng mà cô nhìn nhìn lại cảm thấy trò chơi này không thích hợp với nữ sinh, ta cũng chỉ buồn cười nói cứ nhìn thử xem.

Thật vất vả mới thấy cô có hứng thú cùng ta xem một trò, ta xem xét, dĩ nhiên là ez 2dancer, khiêu vũ, cùng một loại.

Ta nhướn lông mày lên, hỏi: “Cậu muốn chơi cái này?”

“Không phải, chỉ là nhìn bọn họ chơi cảm thấy thật thú vị, cóđiều nhìn thấy hình như là rất khó chơi”. Cô lắc đầu nói.

“Không đâu, cũng khá dễ.” Ta phát hiện cô nhìn chằm chằm vào người đang nhảy mà không chuyển mắt, nói: “Cậu cứ tin lời tôi đi, tôi đi nhảy thử cho cậu xem.”

“Cậu cũng biết nhảy?” Cô ngước đầu nhìn ta.

Ta có thểđem nét mặt của cô mà giải thích thành ngạc nhiên không? Ta làm mưa làm gió trong tiệm trò chơi này nhiều năm, đã hạ vô sốđịch thủ, một cái trò chơi nhảy đơn giản này  như thế nào có thể làm khóđược ta.

“Được rồi, cậu chờ bọn họ nhảy xong, tôi nhảy cho cậu xem.”

Chờ mấy người kia nhảy xong hết, ta đứng lên, sau đó ngăn lại một người muốn lên nhảy một chỗ với ta, đem thẻ trò chơi bỏ vào, dùng chân đạp đạp, chọn nhạc, phát hiện có rất nhiều bài hát mình chưa từng chơi. Nghĩ cũng đúng thôi, thời gian trước kia ta chơi đùa là năm ta học cao trung, hiện tại cũng đã qua hai năm, có ca khúc mới thì cũng không có gì kì quái cả.

Vì vậy nhanh chóng chọn lấy một bài quen thuộc.

Sau đó khởi động tay chân một chút, lúc âm nhạc vang lên, cứ như vậy thuần thục theo nhịp mà vung tay, giẫm vào bản, xoay thân. Trước kia từng có một thời gian ngắn chế một bộ hoa văn đẹp mắt, động tác đẹp mắt, lúc nhảy lên cũng không cố sức. Lúc ca khúc kết thúc ta cũng chỉ mất đi một chút mồ hôi, nghe được xung quanh truyền đến tiếng la hét, hiệu quả hẳn cũng không tệ lắm.

Ta trở về chỗ Trầm Tiểu Doanh, cười hỏi: “Thế nào, so với mấy người trước hẳn là nhảy tốt hơn đúng không?”

“Tốt hơn nhiều lắm, tôi cũng không biết cậu lại nhảy tốt như vậy.”

“Vậy cậu có vì như vậy mà yêu tôi?”. Ta nhíu mày, nói giỡn.

“Uh”, Cô đỏ mặt nói ra, sau đó lại bỏ thêm một câu: “Rất đẹp trai.”

Ta ngẩn ngơ.

Câu nói vừa rồi của ta hoàn toàn là nói giỡn, ta thề.

Trước kia thường xuyên nghe nói nếu như nhảy tốt thì rất được phái nữ hoan nghênh, cho dù ngươi lớn lên bộ dạng không tốt lắm, nhưng nữ sinh khi nhìn ngươi nhảy sẽ cảm thấy ngươi đặc biệt đẹp trai. Ta lúc ấy không có nghĩ nhiều như vậy, ai biết hôm nay lại trùng hợp để cho ta gặp phải?

Cứ duy trì tình trạng im lặng không nói chuyện, khả năng vừa rồi là do nhảy cho nên tiếng tim trong ***g ngực đập với tần suất có chút không bình thường.

Cô sẽ không phải vì nguyên nhân này mà yêu mến ta hơn đi. Ông trời ơi, nghiệp chướng nha.

“Nghe được tiếng hét, biết là tiểu tử cậu đang chơi, mỗi lần cậu nhảy là kéo theo một đám nữ sinh hét lên.”Ông chủ tiệm trò chơi từ trong một đám người đi tới, đối với ta nói.

“A, không có đâu.” Đầu óc còn đang mơ hồ, nghe thấy mấy lời nói kia thì nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Có thể là cảm thấy không khí giữa ta và Trầm Tiểu Doanh có chút xấu hổ, ông chủ trêu chọc: “Bạn gái cậu ghen tị sao?”

“Ông chủđừng nói lung tung, cô ấy không phải bạn gái của tôi.” Ta bối rối giải thích.

“Lừa gạt ai hả? Này, cô gái nhỏ, cô nói cô không phải là bạn gái của tên tiểu tử này.”

“Uy, ông chủ…”. Ta nghĩ muốn ngăn cản lời nói của ông chủ, ai ngờ…

Trầm Tiểu Doanh nhìn nhìn ông chủ, lại quay đầu nhìn chằm chằm ta, làm cho lòng ta rối loạn một hồi, sau đó mĩm cười nói: “Tôi yêu mến cậu ấy!”.

*** chương sau có xôi thịt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui