Nhìn đứa con nhỏ nằm sấp trên giường, trên người một mảng đỏ ửng, đôi mắt ngấn nước Lương Đệ Hà Dương đau lòng lại khóc.
Nữ hầu khuyên giải:
- Người đừng khóc nữa, thân thể người còn đang yếu, nô tỳ sợ...
- Bổn cung biết, càng nghĩ càng thấy tủi thân, Thái tử không ưa bổn cung đã đành nhưng còn Diệp Đồng, nó tuổi còn nhỏ lại là con của Thái tử sao người lại nỡ xuống tay...
Nước mắt theo khóe mi chảy chảy xuống, đôi mắt Lương Đệ đỏ ửng vì thức chăm con, khóc không biết bao nhiêu lần.
Tuy là Lương đệ, thiếp của Thái tử nhưng Hà Dương cũng là vì ép buộc mới tiến cung, từ nhỏ thân thể ốm yếu, sau khi sinh Diệp Đồng, sức khỏe ngày càng đi xuống.
Vì đứa con nhỏ nên nàng chịu đựng sống tiếp nếu không nàng đã tự vẫn từ lâu rồi.
- Khụ...khụ...
Hà Dương che miệng ho khan, mở ra thì có vết máu, thị nữ bên cạnh lo lắng khoác tấm áo choàng lên:
- Lương Đệ hãy nghĩ cho tiểu Hoàng tử mà giữ gìn sức khỏe, người nên uống thuốc của Ngự y.
Từ chối bát thuốc mà thị nữ đưa cho, Hà Dương nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của đứa con trai:
- Chính vì lo cho hài tử nên bổn cung mới không yên lòng, bệnh tình của bổn cung tự bổn cung hiểu rõ. Chỉ e thời gian chẳng còn bao lâu...
- Người đừng nói thế, Thái tử nghe được sẽ không hay.
- Ngươi xem, đánh con mình ra nông nỗi này, chẳng qua xem lấy một lần, bổn cung cũng chẳng hi vọng gì.
- Thái Tử giá lâm.
Từ ngoài tiếng thái giám truyền đến, Hà Dương vội vã lau nước mắt nhờ sự giúp đỡ của thị nữ quỳ xuống hành lễ:
- Cung nghênh Thái tử.
- Bình thân!
Lướt qua hài tử nằm trên giường rồi đến Hà Dương, trong lòng hắn một tia chán nản.
Từ lúc nạp Hà Dương làm thiếp, hắn chỉ sủng hạnh vài lần vì sức khỏe vốn yếu ớt, hắn cũng chẳng muốn suốt ngày nhìn gương mặt sầu não ảm đạm, nên sau khi sinh hạ cho hắn tiểu hoàng tử hắn cũng chẳng màng đến.
Lần này hắn mang tiếng đến thăm nhưng cũng chỉ là do Phụ Hoàng chỉ trích hắn quá nhiều.
- Vết thương của Diệp Đồng sao rồi?
- Đã đỡ nhưng vẫn chưa thể ngồi dậy.
- Nàng đừng dùng gương mặt ấy nhìn ta, Diệp Đồng phạm tội nên phải trừng phạt, ta làm như vậy để người khác biết ta không bao che cho bất cứ ai.
- Thần thiếp hiểu, nhưng người ra tay quá nặng, chẳng lẽ người nể tình phụ tử?
- Tình phụ tử? Nếu nó ý thức được là con trai ta, thì đã không hành động như một đứa vô lễ như thế.
Hà Dương đôi mắt ngấn nước chỉ biết mím môi chịu đựng, Lam Phong thở dài tùy tiện dặn dò người hầu:
- Căn dặn thái y chữa trị cho tiểu Hoàng tử thật tốt, cả sức khỏe của Lương đệ.
Nói xong, hắn hừ một tiếng rồi bỏ đi. Hà Dương ngồi phịch xuống, khóc cũng không dám khóc to chỉ biết nín nhịn.
Tâm tình Lãnh Lam Phong trở nên không tốt, Tiểu quế tử cùng đám nô tài đi theo không dám ho he tiếng nào.
Căn bản hắn không muốn đến nơi này, đến rồi tính khí cũng theo đó mà xấu đi.
Đôi mày cau lại, ngước lên nhìn thoáng thấy bóng người bên vọng đình.
Cho đám nô tài lui xuống chỉ để tiểu quế tử ở lại hầu hạ, tiến bước đến vọng đình. Vừa đến hắn đã cất tiếng:
- Lưỡng vương gia thật biết hưởng thụ, vừa mới lên triều không bao lâu giờ đã ngồi đây thưởng thức cảnh đẹp.
Lưỡng Thái Cơ đặt cốc trà xuống, đứng dậy hành lễ:
- Thái tử giá lâm, bổn vương thật thất lễ.
- Vương gia đa lễ.
Lam Phong ngồi xuống phía đối diện, khẽ liếc qua nữ thị vệ bên cạnh Lưỡng Thái Cơ, một cao thủ nếu so với Mạnh Quân chắc chắn không thua kém.
Tiểu quế tử nhanh nhẹn rót trà cho hai người.
Làn khói nhạt nhòa bốc lên, Lưỡng Thái Cơ nhắm mắt tận hưởng hương vị trà:
- Qủa nhiên, trà Long tỉnh của Lãnh quốc là thiên hạ đệ nhất trà. Chỉ mới ngửi thôi đã khiến các ngũ quan của người uống thức tỉnh.
- Nếu như vương gia thích, ta sẽ cho người mang đến cho vương gia.
- Như vậy khi về Lưỡng quốc bổn vương sẽ không được thưởng thức nữa, thật đáng tiếc, đáng tiếc.
- Câu nói của vương gia vẫn còn có hàm ý, nói rõ để ta cùng ngài giải quyết được không?
Nhấp một ngụm trà, Lãnh Lam Phong không thích cách nói chuyện úp mở mà đi luôn vào vấn đề.
Khẽ cười, Lưỡng Thái Cơ có chút thích thú với tính cách thẳng thắn này của hắn. Y cũng nói thẳng:
- Không giấu diếm gì với điện hạ, thời gian bổn vương sang đây đã kéo dài, việc quân cấp bách, nếu Hoàng thượng quý quốc không quyết định nhanh e là sẽ bứt dây động rừng.
- Ta hiểu ý của vương gia, nhưng đây là chuyện trọng đại không thể quyết định trong ngày một ngày hai được.
- Bổn vương không có ý thúc dục Hoàng thượng, chỉ là muốn hỏi ý tứ của Thái tử.
- Hỏi ý tứ của ta? Ngài vẫn không hiểu sao? Ta chỉ là Thái tử, mọi việc là do Hoàng thượng quyết định.
- Thái tử khiêm tốn rồi, trong thiên hạ này ai mà không biết quyền hành đã sớm về tay điện hạ. Chuyện lên ngôi chỉ là sớm hay muộn thôi.
- Ta cũng nghe một số tin về vương gia. Nay cũng muốn hỏi cho rõ...
- Có phải là chuyện soán ngôi Hoàng thượng của nước bổn vương? Đúng, bổn vương đã có ý định ấy từ lâu. Nên mới mượn chuyện sứ giả để một mũi tên bắn trúng hai đích.
- Vương gia không sợ ta sẽ bẩm báo cho Hoàng thượng của quý quốc sao?
Lưỡng Thái Cơ bỗng nhiên ngửa mặt lên cười lớn, không để ý đến gương mặt không hài lòng của Lam Phong.
Thanh Ngưng đứng bên cạnh hắng giọng nhắc nhở:
- hèm! Chủ nhân!
Lúc này, Lưỡng Thái Cơ mới ngưng cười, nhưng vẫn không giấu được giọng cười trong lời nói:
- Thứ lỗi, bổn vương không có ý mạo phạm. Chỉ là nếu Thái tử làm điều đó thật, thì bổn vương coi như đã tin nhầm người.
- Tin?
Lãnh Lam Phong khẽ cười mỉm, đều là lợi dụng nhau mà vẫn có niềm tin tưởng sao?
Đúng là nực cười.
Lưỡng Thái Cơ nói tiếp:
- Nếu như quý quốc đồng ý liên minh, Lưỡng Thái Cơ ta chấp nhận mọi điều kiện đổi lại, khi đánh bại được Ngụy quốc, bổn vương muốn mượn uy phong của Lãnh quốc ủng hộ bổn vương lên ngôi.
- Ngài tự tin rằng trận này có thể thắng?
- Thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu không tự tin thì làm sao làm nên nghiệp lớn.
Lãnh Lam Phong im lặng không đáp lại, gương mặt điềm tĩnh, thâm trầm khó đoán.
Những lời y nói hoàn toàn giống với tâm tư của hắn, đúng là ý tưởng lớn gặp nhau.
Lưỡng Thái Cơ nâng cốc trà lên, khẽ quan sát qua làn khói, mong rằng mọi chuyện sẽ như y dự đoán.
Một lúc sau, đáp lại bằng nụ cười nhẹ, Lãnh Lam Phong đứng dậy cất bước đi để lại một câu:
- Ta sẽ bẩm báo lại với Phụ Hoàng mong vương gia kiên nhẫn chờ đợi.
Gương mặt Lưỡng Thái Cơ hiện rõ vui vẻ, vậy là y đã đoán đúng. Phải, giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.