Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Tôi càng sai lầm hơn khi nghĩ hắn sẽ dẫn tôi tới một nhà hàng cao cấp sang trọng. Bốn chữ “mỳ quảng kính mời” khiến tôi khóc không ra nước mắt. Tổng giám đốc, anh suốt ngày đều ăn món cao lương mỹ vị sao hôm nay đến phiên mời em thì lại đổi khẩu vị thế? Hắn bỏ qua vẻ mặt đau khổ của tôi, bước thẳng vào quán. Ông chủ niềm nở chạy ra hỏi bọn tôi muốn ăn gì, tôi dẹp đi cảm giác bực bội, trước tiên là phải no bụng cái đã. Quán ăn này nhìn cũng không tệ, tuy không đông nghịt nhưng cũng không ít khách. Ngoài chúng tôi ra còn mấy người nữa, có một gia đình ngồi đối diện với chúng tôi. Cô con gái của bọn họ xem chừng mới học cấp ba, liên tục nhìn về phía Phân Chim. Tôi cảm thán, đúng là trên đời này không thiếu những kẻ mê trai. Nhóm chúng tôi một nửa bộc lộ thú tính, liên tục cập nhật tin tức trai đẹp, một nửa còn lại thích nghe chuyện từ mấy đứa kia. Haiz. Nhưng mà mê tới mức bạo dạn như em gái này tôi đúng là mới thấy lần đầu. Em gái bước tới chỗ Phân Chim ngồi, giọng e thẹn:
“Xin lỗi, em có thể chụp chung với anh một tấm ảnh được không ạ?”
Phân Chim ngẩng đầu lên nhìn em gái kia, tia nhìn xẹt qua chưa đầy ba giây đã bình tĩnh trả lời:
“Xin lỗi bà xã tôi tính vốn rất hay ghen tuông, tôi e là không thể!”
“Hử?” Tôi đứng hình toàn tập còn em gái kia có vẻ kinh ngạc.
“Chị ấy là vợ anh?”
Sao lại có chuyện gì liên quan đến tôi ở đây? Tôi nhìn hắn thì gặp ngay ánh mắt trừng lên đầy uy hiếp. Tôi ngậm ngùi hiểu ra mình lại bị đem làm khiên chắn. Thôi, vì sự nghiệp lâu dài, tôi lấy ngay một bộ mặt tươi tắn nhất có thể trả lời em gái kia:
“Đúng vậy, haha!”- Phân Chim nhìn tôi mỉm cười hài lòng. Nghĩ lại thấy mình bị lợi dụng tôi tức bồi thêm một câu- “À em có mua lăn khử mùi cho anh rồi, mùi của anh kinh chết đi được, lần trước em còn thấy một con gián chết ngay trên giường mình, chắc nó không chạy kịp, haha!”
Nghe xong lời này của tôi, em gái kia lập tức chạy về sà vào vòng tay cha mẹ còn mặt của tổng giám đốc đen sì sì như một cục than. Tôi hả hê cầm giấy lau đũa không thèm nhìn ánh mắt giận dữ của hắn.
Hai bát mỳ bưng lên, tôi vui vẻ ngửi mùi hương. Thơm quá. Đúng là thức ăn ngon. Chưa kịp đụng đũa thì ông chủ quán đã nói một câu:
“Hai người là vợ chồng mới cưới phải không? Chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé!”
Lần này đến phiên mặt tôi xám lại còn tổng giám đốc thì cứ hớn hở, mỉm cười tươi rói. Tôi nghĩ thầm: “Sao hôm nay gặp nhiều người lắm chuyện thế không biết?”
Món ăn ở quán này đúng là không tệ, tôi ghi nhớ địa chỉ định lúc nào chủ nhật đưa mẹ đến đây ăn một lần. Mẹ con tôi giống nhau, đều thích ăn ngon. Cuộc sống là phải hưởng thụ. Tôi nhớ mẹ đã từng nói như thế.
Trên đường về, tôi nghĩ tới lần nói chuyện với Vân, không nhịn được quay sang hỏi hắn:
“Tổng giám đốc, sao anh lại tuyển em thế ạ?”
Hắn chau mày nhìn tôi:
“Vì cô có năng lực!”
Hử, tôi có nghe nhầm không? Nghe lời khen của hắn tôi nức mũi, lại hỏi tiếp:
“Vậy sao lại cho em làm thư ký ạ? Chẳng phải em xin vào phòng tài vụ sao?”
Tôi vốn dĩ nghĩ rằng câu trả lời của hắn sẽ là: “Vì tôi thấy cô là một nhân tài hợp với một công việc cao cấp hơn nhân viên tài vụ nên mới cho cô làm thư ký bên cạnh tôi.”
Nhưng hắn không chịu cho tôi một giây sung sướng. Câu trả lời như tạt nước lạnh vào mặt tôi:
“Cô mà làm nhân viên tài vụ, tôi e công ty sẽ bị thâm hụt vốn!”
Tổng giám đốc, có cần anh nói thẳng ruột ngựa vậy không? Sao anh cứ mãi công kích tôi thế? Tôi chưa kịp lấy lại tinh thần thì hắn đã nói tiếp một câu:
“Cô có học karate phải không? Thuê cô làm thư ký lại kiêm luôn bảo vệ, chẳng phải một công đôi việc hay sao?”
Tôi sụp đổ toàn tập. Đồ tư sản đáng ghét, chỉ biết chăm chăm cho lợi ích của mình. Gương mặt bí xị, tôi nhìn ra ngoài cửa kính, không thèm nói với hắn thêm một câu nào nữa.
“Đến rồi!”
Tôi lơ mơ tỉnh dậy. Không biết trên xe đã ngủ gục từ bao giờ. Nhìn ra cửa xe thấy đã đến nhà, tôi vội lấy túi xách lập cập đi xuống. Tên Phân Chim này đúng là thần thông quảng đại, chẳng cần tôi nói cũng biết địa chỉ tôi ở đâu. Tôi bước ra thì thấy hắn cũng đã ra theo từ lúc nào. Tôi máy móc nói:
“Cảm ơn anh đã đưa em về!”
Hắn nhướng mày:
“Không định mời tôi vào nhà sao?”
Kỳ quái, sao hắn lại đòi vào nhà cấp dưới như tôi kia chứ? Nghĩ lại nếu bây giờ để hắn vào, mẹ tôi lại mơ tưởng gì đó thì khổ. Để an tâm cho cuộc sống sau này, tôi quyết định từ chối. Giọng tôi mềm mỏng:
“Haha giờ cũng đã muộn lắm rồi! Tổng giám đốc anh về sớm đi không thì nguy hiểm lắm!”
Nói ra rồi tôi mới biết mình ngu đến nhường nào. Bây giờ chỉ mới có tám giờ mà tôi lại bảo muộn, chẳng phải tỏ ý rõ ràng là muốn đuổi khách hay sao? Mặt hắn xụ xuống tỏ vẻ thất vọng. Tôi dụi mắt có phải mình nhìn nhầm hay không? Nhưng sau đó tôi biết mắt mình chắc chắn có vấn đề. Gương mặt hắn vẫn thản nhiên như cũ, nhún vai bước lên xe. Tôi thở phào một hơi, quay người đi vào nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui