Chủ nhật được nghỉ, tôi lên kế hoạch đi chơi cùng nhóm bạn. Cũng chỉ có năm đứa đi, mấy đứa khác tranh thủ thời gian nghỉ đã về thăm nhà. Chúng tôi lượn một vòng quanh khu mua sắm. Tiền lương mới phát đã bị tôi nướng vào mấy cái áo đẹp đẹp trong cửa hàng. Lời nhất là bà mẹ yêu quý của tôi ột khoản tiền lớn để tân trang nhan sắc nữa chứ. Chỉ trong một buổi sáng, tất cả tiền trong người tôi đã bay đến mấy cửa hàng kia. Trưa về chẳng buồn ăn cơm, tôi lên thẳng trên lầu nằm ngủ. Đi cả buổi, chân tôi cũng đã mỏi nhừ. Đi làm lại chẳng được ngủ trưa, tôi ngủ say như chết đến tận năm giờ chiều mới dậy.
Vì trưa không ăn nên bụng đã đói meo. Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ dưới nhà, tôi liền chạy vọt xuống xông thẳng vào phòng bếp. Đúng như tôi dự đoán, cả một bàn đầy thức ăn, toàn những món ngon. Tôi cảm động nhìn mẹ đang loay hoay bên bếp, mắt rưng rưng. Mẹ à, biết con cả tuần vất vả nên đã chuẩn bị sao? Tôi nhón tay bốc một ít thức ăn đưa lên miệng. Ngon tuyệt.
“Này!”
Mẹ tôi đánh vào tay tôi một phát, lấy đũa sắp sắp lại đồ ăn trong đĩa.
“Sao lại ăn vụng hả? Không biết có khách sao?”
Thì ra là có khách, vậy mà tôi còn nghĩ mẹ làm cho tôi nữa chứ. Nuốt đi cục tức, tôi dè dặt hỏi:
“Ai vậy ạ?”
“Nhật Tuyền!”
A không phải chứ, giọng nói này tôi đã nghe suốt tuần nay, chẳng lẽ ám ảnh đến nỗi tự dưng vẫn nghe thấy. Tôi đập đập đầu mình. Mẹ tôi lại lên tiếng:
“Kìa, khách chào sao không trả lời?”
Tôi ngớ người nhìn theo hướng mẹ tôi. Trời ơi, Boss của tôi. Tên Phân Chim đáng ghét đang đứng đó mỉm cười. Mắt tôi có vấn đề sao? Sao hắn lại ở đây? Tôi chỉ vào hắn lắp bắp:
“Tổng… tổng giám đốc!”
Vừa lúc đó anh tôi đi xuống, nhường mày:
“Sao lại tỏ thái độ đó với khách? Em chào đi, đây là bạn anh!”
Hai chữ “bạn anh” nhảy múa loạn xạ trong đầu tôi. Có phải tôi ngủ nhiều quá nên mệt óc không? Nhưng cái nụ cười kiêu ngạo đó vẫn hiện hữu trước mặt tôi. Hắn nhìn chằm chằm vào người tôi, cười đầy nham hiểm. Tôi giật mình cúi xuống. Trời ơi, bộ váy rộng thùng thình ở nhà có in hình doreamon của tôi. Xấu hổ chết đi được, lại còn vì tôi mới ngủ dậy nên bị nhăn nhúm thảm hại nữa chứ. Tôi đỏ bừng mặt vội bỏ của chạy lấy người, một mạch lên thẳng phòng.
Huhu còn gì nữa là dáng vẻ thục nữ tôi cố tạo ra ở công ty. Ông anh tôi sao lại có người bạn như hắn chứ? Nghĩ lại lúc trước phỏng vấn hắn lại đi hỏi tên mẹ tôi, thì ra tôi được nhận cũng là nhờ gia đình. Tôi tiu nghỉu. Thật thất bại. Hôm trước anh tôi còn hỏi chuyện ở công ty, lại còn vẻ xót xa kia nữa. Thì ra là bạn, hèn chi sợ tôi nổi điên làm tổn thương tới hắn. Đúng là có bạn quên luôn em gái. Hắn không hành hạ tôi thì thôi tôi làm gì có gan mà đụng đến hắn. Không biết mấy lời tôi nói ra có bị ông anh tôi bán đứng không nữa.
Thay áo quần xong, tôi còn đang phân vân có nên xuống hay không thì mẹ tôi đã gọi. Mặc kệ, lúc ở công ty đã bị chèn ép rồi chẳng lẽ ở nhà cũng bị khuất phục. Nói gì thì đây cũng là nhà tôi, chẳng lẽ một người ngoài như hắn dám cả gan múa rìu qua mắt thợ. Vậy là tôi ung dung bước xuống nhà ngồi vào bàn ăn. Hắn cũng rất biết điều, tiếp chuyện từ tốn với mẹ tôi. Mà mẹ tôi cũng có vẻ thinh thích hắn, luôn miệng kêu Bảo Anh này, Bảo Anh nọ, lại còn luôn tay gắp thức ăn cho hắn khiến một kẻ đã không dám tùy tiện ăn nhanh trước mặt khách như tôi liên tục bị bỏ đói. Hắn quay sang nhìn tôi cười vẻ vô tội. Cái đầu nhà hắn, đây là đất nhà tôi đấy. Tôi không nể nang gì gắp ngay miếng sườn to nhất cho vào bát. Mẹ tôi nghiêm mặt còn ý cười trên môi hắn ngày càng rõ hơn. Mẹ tôi hỏi hắn:
“Cháu là cấp trên của con bé nhà cô hả?”
“Vâng ạ!”
Mẹ à, mẹ cũng thật là biết diễn kịch. Đã nhờ vả người ta bây giờ lại còn nói cái kiểu đó.
“Nó có làm gì khiến con phiền lòng không?”
Hừ, lại còn thế nữa. Tôi ngày ngày cơm bưng nước rót cho hắn, lại dùng tiền riêng mua cà phê, phục vụ còn chu đáo hơn cả mấy cô điều dưỡng ở bệnh viện. Như vậy còn có gì đáng chê nữa hay không?
Không phụ lòng tôi, hắn trả lời:
“Cô ấy làm việc rất tốt ạ, rất có phong thái, lại còn đảm đang nữa!”
Sao tôi nghe như hắn đang miêu tả vợ mình thế nhỉ? Cái gì mà đảm đang, nói cho lắm thì cũng là cần mẫn thôi. Đúng, là cần mẫn. Không ngờ tổng giám đốc cao quý như hắn cũng có lúc dùng sai từ. Tôi thở dài, nền giáo dục bây giờ đúng là quá sức tệ hại. Chưa kịp để tôi định thần, hắn lại nói thêm một câu:
“Ngoại trừ cái tội nói xấu sau lưng sếp thì mọi việc còn lại đều ổn ạ!”
Tôi sặc. Hoàn toàn bị lời nói của hắn làm cho nghẹn lại, ho sặc sụa. Hắn đã gây ra lỗi lại còn tỏ vẻ tốt bụng đưa ly nước cho tôi. Tôi uống lấy uống để, cảm giác rát trong cổ cũng dần dịu xuống. Tôi đưa ánh mắt nguy hiểm qua phía ông anh bốn mắt. Ông anh đầu heo của tôi đã cúi đầu ăn ăn từ lúc nào. Đúng là cái xã hội bất bình thường này, tôi chính thức bị anh ruột bán đứng. Tôi khóc thầm trong bụng, thợ như tôi quả thực quá yếu, bị hắn qua mặt lúc nào không hay.