Sau bữa ăn, mẹ bảo tôi dẫn hắn lên phòng lưu niệm của gia đình. Nói là phòng lưu niệm cũng hơi quá, nơi đây chủ yếu là phòng trưng bày mấy món quà mà bạn bè tặng, rồi mấy món đồ mẹ con tôi mua được khi đi du lịch. Tôi thích Nhật Bản nên cũng sưu tập mấy thứ của xứ sở hoa anh đào. Hắn nhìn quanh căn phòng một hồi, ngắm ngắm nghía nghía xung quanh. Tôi tự hào giới thiệu cho hắn vài thứ. Hắn gật gật đầu như là hiểu lắm. Đột nhiên hắn hỏi tôi:
“Em không có búp bê Nhật sao?”
Hử, tôi ngạc nhiên, sao hắn lại hỏi cái này?
Hắn liếm môi nói tiếp:
“Búp bê Nhật rất đặc sắc, một kẻ cuồng Nhật như em sao lại không có thứ đó?”
Tôi nghẹn, lần này không phải vì hắn mà vì nhớ lại một sự việc trong quá khứ. Giọng tôi rõ là đã lạnh đi mấy độ:
“Không có!”
Hắn sa sầm mặt:
“Sao lại không có?”
Tôi bực, gắt lên với hắn:
“Không có thì không có, anh hỏi nhiều làm gì?”
Giọng hắn còn lạnh hơn tôi:
“Em chắc chứ?”
Biểu tình này đúng là đáng sợ, chọc giận ai chứ không nên chọc giận boss. Tôi định thần lại, dẫu sao cũng là quá khứ rồi, với lại cái thời trẻ con ngây ngô đó ai nhớ làm gì, vậy nên đem mọi việc kể tuốt tuồn tuột cho hắn nghe.
Chuyện là hồi nhỏ, cái ông anh trúc mã của tôi đã từng hứa lúc tôi sinh nhật mười tuổi sẽ tặng tôi một con búp bê cô dâu Nhật. Tôi lúc đó cuồng đồ Nhật cũng vì anh. Vậy nên tôi rất háo hức chờ mong ngày đó mau đến. Ai ngờ mấy ngày trước đó, anh ấy đột ngột chuyển đi không thèm nói với tôi một lời, cũng không cho tôi món quà đã hứa đó. Lần đó là lần đầu tiên anh thất hứa với tôi. Tôi tức đến nỗi suốt ngày sinh nhật không thèm ra ngoài mặc mẹ năn nỉ đến đau miệng.
Kể xong như trút được gánh nặng, tôi thở hắt một hơi. Nhìn sang Phân Chim thấy hắn vẫn còn trầm mặc. Tôi cảm thấy kỳ lạ, không phải chứ, chuyện tôi kể cảm động đến vậy ư? Mãi lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên chỉ tay vào cái quạt đặt bên lu nước:
“Đây là của anh ta cho em?”
Tôi gật đầu, còn nhớ lúc đó anh vừa mới nhận được quà tặng của người bác, tôi đi sang thấy đẹp quá liền giở giọng xin xỏ. Lúc đầu anh còn tiếc nhưng thấy đôi mắt ầng ậng nước như sắp khóc của tôi thì lại xiêu lòng.
“Anh ta tên gì?”
“A, cái này…”
Tôi lắp bắp. Lúc nhỏ gọi tên ở nhà thành quen tôi có biết anh ấy tên là gì đâu.
Tôi gượng gạo:
“Tổng giám đốc, em không biết!”
Nghĩ đến việc hắn sẽ khinh bỉ nghĩ tôi là kẻ lừa đảo, tôi liền khẳng định thêm:
“Nhưng những điều em nói đều là thật!”
Hắn vươn tay xoa đầu tôi:
“Tôi tin em!”
“Tôi tin em!”… Ba chữ đó nhảy múa loạn xạ trong đầu tôi. Đúng là yêu nghiệt, tay hắn chắc chắn có tà khí khiến tôi như vậy, bị lạc vào mê cung, chạy mãi mà không thấy lối ra.
…
Cuối cùng thì ngày ra trường của chúng tôi cũng đến. Đời sinh viên đúng là tự do hơn học sinh nhiều. Vào hội trường, nghe hiệu trưởng, trưởng khoa nói một thôi một hồi, biểu dương mấy tấm gương đạt thành tích xuất sắc, nhận bằng tốt nghiệp rồi chụp ảnh, thế là xong. Lớp tôi hẹn nhau chủ nhật đến làm tiệc chia tay. Nghe lý do mà buồn não nề, ai cũng nhìn nhau buồn buồn. Tôi ngẫm lại, cuộc đời để ta gặp nhiều người rồi cũng lôi ta đi xa nhiều người. Thật phức tạp, cứ mãi mãi sống với nhau có phải tốt hay không? Ông anh hàng xóm của tôi cũng thế mà bây giờ bạn bè tôi cũng thế. Sang mặc bộ áo cử nhân rộng thùng thình chạy đến kéo tay tôi:
“Mày còn làm gì mà ngẩn ngơ ở đó,mau qua chụp ảnh đi!”
Tôi thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn chạy đến chỗ bọn bạn đang cười toe toét tạo dáng.