Chợt thấy bụng hơi đau đau, tôi bảo Vân ở lại còn mình thì nhanh chóng tìm một cái WC để giải quyết vấn đề. Số tôi đúng là xui xẻo, mãi mà tôi vẫn chưa ra được khỏi cái toilet. Tôi nghĩ tới món chè đậu đỏ hôm qua mà lệ chảy hai hàng. Mẹ hại tôi rồi! Vốn dĩ hôm qua về nhà, mẹ nghe tôi nói là đi phỏng vấn liền nấu cho tôi một nồi chè đậu đỏ, ai ngờ bây giờ đại công chưa thành tôi đã bỏ chạy trước. Nhìn đồng hồ đã qua giờ, tôi thất tha thất thểu bước ra khỏi WC. Tôi đi đến chỗ con Vân đang ngồi, gương mặt nó sáng rạng, rõ là đã được nhận. Tôi ghen tỵ chết đi được. Nó thấy tôi liền chạy đến ân cần hỏi:
“Mày đi đâu nãy giờ thế?”
Tôi mặt mày bí xị:
“Tào Tháo rượt, mày được nhận chưa?”
Vân ngại ngùng gật đầu. Tôi chợt nghĩ đến sẽ được nó khao một chầu thì gương mặt ủ dột bổng nhiên tươi tắn hẳn lên. Tôi đứng thẳng người kéo tay nó.
“Đi về, hôm nay mày chủ xị, haha!”
Vân ái ngại nhìn tôi:
“Mày không sao đấy chứ, vừa nãy bọn họ kêu tên mày mà chẳng thấy đâu, lúc đó tao ở ngay sau cũng không đi tìm mày được!”
Tôi lắc lắc cái đầu, cười vui vẻ:
“Không sao, dù sao tao cũng không nghĩ mình được chọn! Vả lại còn bà mẹ lo cho tao ở nhà lo gì thất nghiệp. Ăn trước đã, bụng tao giờ không còn gì hết nè!”
Vân an tâm hơn, kéo tay tôi định đi ra cửa thì bỗng một giọng nói thanh thanh vang lên đằng sau:
“Cô Nhật Tuyền phải không ạ?”
Tôi quay đầu lại, lập cập gật đầu. Cô gái gọi tên tôi liền nở một nụ cười không thể nào đẹp hơn.
“Mời cô vào phỏng vấn!”
Tôi có nghe nhầm không? Sau khi cô gái kia nhắc lại lần nữa, tôi mới hoàn hồn. Vân nhìn tôi cười sung sướng. Công ty này đối xử thật tốt, một kẻ đi muộn như tôi cũng có cơ hội. Vân vỗ vỗ vai tôi ý bảo cố lên rồi đẩy tôi về phía trước. Tôi vội đi theo cô gái kia, cũng không để ý phòng tôi đi vào không phải phòng phỏng vấn của phòng tài vụ mà là phòng tuyển thư ký.
Tôi đi nhẹ hết sức có thể theo cô nhân viên kia vào phòng. Dù là một cao thủ karate nhưng tôi vốn dĩ chỉ là một con bé nhát gan sợ ma sợ quỷ. Vậy nên khi lần đầu tiên đi phỏng vấn, vẫn là có chút sợ hãi gì đó nói không nên lời. Tôi ngồi xuống chiếc ghế mà cô nhân viên kia chỉ rồi nở một nụ cười tươi nhất hết mức có thể với năm người đối diện lúc này. Nhưng nụ cười chưa kịp phát huy hết tần số của tôi thì đã vội tắt ngấm. Tôi nhận ra kẻ đang ngồi phía giữa kia. Là hắn. Chắc chắn là hắn, cái kẻ khiến tôi bị trúng phân chim. Tôi nhìn tấm biển đề trước mặt. Tổng giám đốc: Lê Bảo Anh. Cái kẻ chết tiệt kia là tổng giám đốc của công ty CM ư? Vậy lần trước hắn đến muộn buổi tọa đàm cũng là vì tôi sao? Tôi nín thở, không lẽ lần này hắn sẽ trả thù tôi cả vốn lẫn lãi? Sẽ sỉ nhục tôi rồi lạnh lùng quát: Cô không được chọn! Sau đó sẽ nói với các công ty khác không được nhận tôi. Đúng là xem phim Hàn quá nhiều khiến đầu óc tôi cũng bị tiêm nhiễm theo. Tôi run run. Má ơi sao lại để con gặp lại hắn lần nữa thế này? Tôi thầm than chẳng lẽ số tôi hôm nay đã tận. Hắn như đoán được suy nghĩ của tôi, khẽ nhếch môi mỉm cười. Giọng cất lên trầm ấm:
“Cô Nhật Tuyền!”
Nghe thấy tên mình tôi vội thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn:
“Vâng!”
“Mẹ cô là bà Phạm Thị Mai Hương?”
Kỳ lạ, sao lại hỏi tên mẹ tôi, chẳng phải trong sơ yếu lí lịch có nhắc tới đó sao? Mấy kẻ ngồi bên hắn cũng có vẻ khó hiểu. Thấy đôi mắt đang trông chờ của hắn, tôi vội vã gật đầu. Hắn nở một nụ cười hài lòng, nhìn tôi chăm chú. Tôi nuốt nước bọt, chẳng lẽ mẹ tôi cũng đắc tội với hắn? “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước.” Lần này tôi chết chắc. Mẹ ơi, mẹ hại con rồi!
Hắn hỏi thêm hai câu nữa, cũng không có gì đáng ngại cho lắm. Chủ yếu hỏi tôi có thể làm việc trung thành không quản ngày đêm hay không? Tôi cảm thấy kỳ lạ, phòng tài vụ chẳng phải năm giờ là tan làm sao? Sao lại có “đêm” ở đây? Nghĩ vậy nhưng tôi cũng quả quyết gật đầu:
“Tôi có thể tận hết sức cho công việc kể cả ngày lẫn đêm ạ!”
Nói xong tôi chợt hối hận. Sao tôi thấy hắn có vẻ như đang trêu đùa mình, tôi bực bội, không nhận thì nói trước đi nhé! Tôi giận mình nãy giờ còn ra sức diễn trò hề cho hắn, biết là không thể mà vẫn cứ lao đầu vào. Tôi cúi gằm mặt chờ đợi một câu: “Cô cứ về nhà trước đợi tin của chúng tôi!” Chờ cái con khỉ! Tôi biết đó chỉ là một câu từ chối lịch sự, bảo tôi về nhà đợi, đợi cho đến khi già chắc. Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, hắn cao giọng:
“Chúc mừng, cô đã được nhận!”
Tai tôi có phải nhét quá nhiều chè đậu nên bị lãng tai rồi không? Nhưng chợt nhớ mình mới giải quyết hết trong toilet, tôi sửng sốt nhìn hắn. Mấy vị ngồi hai bên cũng nghệt mặt ra y như tôi. Hắn thản nhiên đứng dậy bước đi. Năm phút sau, đến khi con Vân chạy vào tôi mới hoàn hồn. Tôi được nhận, tôi đã được nhận. Trời ơi, tôi còn không tin nỗi vội ôm lấy vai nó mà lắc.