Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi [protagonistoftheworld.wordpress.com]
"Trần An, xin lỗi."
- ---
Trần An không còn mất ngủ nữa, ngược lại còn ngủ rất ngon.
Hôm nay anh sẽ ra ngoài, mẹ anh đã biết anh về thành phố C nên muốn cùng nhau ăn trưa.
"Lại đây." - Mẹ Trần An mặc một chiếc áo khoác loại tốt màu yến mạch, dù cho trời đang rất lạnh, bà vẫn để lộ đôi chân, không thể không công nhận quả thật bà rất đẹp.
"Con với bạn trai chia tay rồi à." - Trần Nhã Như hờ hững nói như khẳng định, rồi đẩy một ly trà đến trước mặt anh: "Không thì con cũng không về thành phố C."
"Vâng." - Trần An yếu ớt thừa nhận.
Trần Nhã Như vẫn luôn tinh ý như thế, chỉ một chút thôi cũng đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác, một kiểu người luôn hiểu lòng người, nhưng đôi khi sở trường này lại khiến người ta chán ghét.
Ví dụ như ngay bây giờ đây bà đã có chút làm cho người khác khó chịu.
Chuyện anh và Triệu Tây Duy chia tay, anh không muốn người khác nhắc đến, nhất là Trần Nhã Như, hai chữ chia tay kia nghe rất chói tai.
"Vậy thì tốt, vậy thì con không cần làm cái công việc phiên dịch tốn thời gian đó nữa." - Trần Nhã Như vừa tạo cái nhìn khách quan vừa làm như tri kỷ giúp anh phân tích con đường sự nghiệp sau này: "Con có thể mở một phòng làm việc, Tạ Tùng Thành còn có một bãi đất mặt tiền cũng không tệ trong công viên văn hoá kìa."
"Cảm ơn, con sẽ cân nhắc." - Trần An nói xong liền lấy cớ có việc đi trước.
Nói chuyện phiếm với Trần Nhã Như khiến anh có cảm giác ngột ngạt.
Bà như thể sẽ an bài tốt hết mọi chuyện nhưng lại chẳng bao giờ hỏi ý kiến của anh, ở điểm này bà và Triệu Tây Duy rất giống nhau.
Trần Nhã Như là chủ sở hữu của một công ty được xem là lớn nhất thành phố C, còn Tạ Tùng Thành là cha của anh, công ty cũng không nhỏ hơn là bao.
Sau khi đi, Trần An ghé qua siêu thị một chuyến.
Trong nhà không có gì cả, cái nào anh cũng cần phải mua, từ dao cạo râu cho đến máy hút bụi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ mua một ký cánh gà cùng một chai nước ngọt 1,25 lít, chuẩn bị cho bữa tối ăn gà rán.
"Luộc sôi cánh gà rồi vớt ra..." - Trần An một tay cầm điện thoại đọc cách làm gà rán tại nhà một tay cầm thìa khuấy nồi.
Từ bước luộc cánh gà cho đến khi dọn ra đĩa rồi bị vứt vào thùng rác, tất thảy hết 53 phút.
Trần An cảm thấy có chút bất lực, thậm chí còn cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Việc duy nhất anh biết làm chính là vẽ tranh, nhưng lại làm phiên dịch viên hết hai năm; món anh thích ăn nhất chính là gà rán, nhưng lại không biết làm.
Bữa trưa chưa ăn no, thế là Trần An mở điện thoại gọi thức ăn ở bên ngoài.
Anh nhìn lại mấy cái cánh gà còn sót lại, do dự một hồi rồi cũng bỏ chúng và nước ngọt vào tủ lạnh.
Nơi bán cách nhà anh tận 2,3km, nhân viên giao hàng mang đến đây hết 45 phút, Trần An định 40 phút nữa sẽ đi ra cổng, vì khu này không cho nhân viên mang đồ ăn vào.
Nhưng rồi nửa tiếng sau anh lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Là Triệu Tây Duy.
Hắn vẫn mặc chiếc áo sơ-mi hôm qua, tay cầm gói đồ ăn anh đã đặt, cúi đầu đứng trước cửa chờ anh mở.
Trần An nhìn qua mắt mèo trên cửa, cảm thấy Triệu Tây Duy như một chú vật nuôi bị chủ nhân đuổi ra khỏi nhà, tội nghiệp chờ anh tha thứ.
Anh mãi mãi cũng không thể nhìn được cảnh khổ sở của Triệu Tây Duy, bèn không để hắn chờ mà mở cửa cho hắn vào.
"Anh đứng ở cổng nghe thấy nhân viên giao hàng định gọi điện thoại cho em, đúng lúc muốn gặp em nên mới mang tới đây." - Triệu Tây Duy nghiêm túc giải thích, giọng điệu có chút ngập ngừng.
Trong lòng Trần An như bị một vật nhọn chọc trúng, hơi nhói đau.
"Anh một mực không muốn đi?" - Trần An nhíu mày, Triệu Tây Duy nhìn như cả đêm qua không ngủ.
"Ừ, anh không có nơi nào để đi." - Triệu Tây Duy chầm chậm tiến đến bên cạnh Trần An: "An An, anh ở trong xe chờ cả một đêm."
Lý trí của Trần An bỗng quay trở lại, đưa tay ngăn cản động tác của hắn: "Ăn cơm trước đi."
Anh không biết Triệu Tây Duy không đi, nhưng đã gọi rất nhiều món cho nên hai người ăn cũng đủ, có khi còn thừa, bởi vì hắn không thích súp nấm.
"Anh không thích súp nấm." - Quả nhiên, Triệu Tây Duy ăn một muỗng cơm, bất mãn lên tiếng.
Trần An tiếp tục ăn không thể ý đến hắn, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Vậy anh muốn ăn gì để em đặt thêm?"
Triệu Tây Duy nói: "Thôi bỏ đi, đồ ăn bên ngoài không nên ăn." - Sau đó ăn thêm một ngụm cơm, đưa hết cà chua cùng trứng rán vào trong miệng.
Hai người ăn cơm xong xuôi, Triệu Tây Duy dọn dẹp như thường lệ.
Hắn bỏ hộp cơm vào lại túi nhựa rồi ném vào sọt rác trong phòng bếp.
"An An." - Trần An nghe thấy Triệu Tây Duy trong phòng bếp gọi anh, thế là bỏ sách trong tay xuống đi qua.
"Sao vậy?"
"Em muốn ăn gà rán hả?" - Triệu Tây Duy chỉ vào trong thùng rác có thể miễn cưỡng nhìn ra cánh gà hỏng: "Nhưng em làm không được mà sao lại không đặt món nó."
Triệu Tây Duy vẫn cứ tự tin: "Là tại anh không ở đây, còn em thì không quen món người khác làm."
"Trần An, em không thể rời xa anh." - Khoé miệng Triệu Tây Duy nhanh chóng cong lên, ngữ khí có chút đắc ý.
Trần An bị chọc giận đến nỗi phá lên cười, nhịn không được nặng lời: "Trên đời không phải chỉ có mình anh biết làm gà rán."
"Nhưng em chỉ muốn ăn món anh làm, em yêu anh mà." - Triệu Tây Duy không lộ ra vẻ mặt lo lắng, mà là như đang muốn chứng minh điều gì đó, nắm chặt cánh tay Trần An không cho anh đi: "Em thà không ăn cũng không đặt thức ăn bên ngoài."
"Anh ăn no rồi thì đi đi." - Trần An không chịu được cái thái độ tự cho mình là đúng của hắn, mặc dù hắn có nói đúng đi chăng nữa.
"Anh không có nơi để đi, Vương Lâm không đặt trước vé máy bay cho anh." - Triệu Tây Duy bĩu môi, ra khỏi phòng bếp, trở lại ngồi lên ghế sofa, tự mình quyết định: "Đêm nay anh ngủ trên ghế sofa, ngày mai đi ngay."
Trần An thầm đồng ý hành động của hắn, gật đầu nói tuỳ anh rồi đi vào phòng ngủ.
Nửa ngày sau cũng chưa thấy ra ngoài.
Triệu Tây Duy bị nhốt trong phòng khách nằm ngửa trên ghế sofa.
Hắn tuyệt vọng nghĩ rằng Trần An thật sự đã không cần hắn, hắn không còn cảm giác Trần An yêu hắn nữa, xưa giờ anh chưa bao giờ đối xử với hắn như vậy.
Hắn không biết vì sao Trần An lại muốn chia tay, thế là cẩn thận nhớ lại cụ thể lý do của cuộc cãi vã ngày đó.
Hôm ấy Triệu Tây Duy vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến, đối phương còn rất vô liêm sỉ yêu cầu hắn nhường lại một phần trăm cổ phần.
Vì thế nên hắn phải tốn rất nhiều nước bọt, cảm thấy rất mệt mỏi.
Họp xong, Triệu Tây Duy ra khỏi phòng sách.
Trần An đang cuộn người ngồi trên ghế dựa bằng gỗ, hắn đi qua hôn anh một cái.
Mọi chuyện cho đến đây đều vô cùng tốt đẹp, vấn đề hẳn là nằm ở cuộc gọi đến của Trần An.
Triệu Tây Duy nhìn thoáng qua thông báo trên điện thoại, học trưởng Vương Hạo.
Sau khi Trần An tốt nghiệp, vị tiền bối này vẫn một mực giữ liên lạc với anh.
Năm đó Trần An về nước, đối phương liền muốn bọn họ đi uống với nhau.
Khi Trần An chuẩn bị nghe, hắn vờ như vô tình chạm vào nút tắt rồi lập tức luôn miệng thanh minh trước khi anh hỏi tới.
Hắn có chút chột dạ nói với Trần An: "Đối phương sẽ gọi lại mà."
Trần An lập tức bực bội, bởi vì mỗi khi Vương Hạo gọi đến tám chín phần mười đều sẽ bị hắn ngăn cản.
Thậm chí còn dõng dạc trả lời rằng từ nay về sau hắn sẽ là người bắt máy.
Trần An cất điện thoại: "Là anh không tin tưởng em hay là anh cho rằng em không được phép có những phép xã giao thông thường?"
"Anh ta ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta..." - Triệu Tây Duy muốn thuyết phục Trần An, chỉ là vừa nói đến đây đã bị anh ngắt ngang.
Trần An nói: "Anh luôn luôn như vậy."
"Đúng vậy." - Triệu Tây Duy ôm lấy Trần An, dùng giọng điệu nhẹ nhàng giảng cho anh nghe: "Nhưng những điều anh nói đều đúng cả, cho nên là sau này em không được phép liên lạc với anh ta nữa."
Sau đó Trần An liền tức giận, dùng lực mạnh đẩy hắn ra.
Trần An hiếm khi lớn giọng, thậm chí còn gọi cả họ tên của hắn: "Triệu Tây Duy, anh nói cái gì cũng là đúng, tại sao các người từng người từng người một đều cảm thấy có thể khống chế tôi vậy hả, yêu cầu cái gì cũng muốn tôi nghe theo, tôi chịu đủ rồi!"
Triệu Tây Duy không ngờ Trần An sẽ kích động như vậy.
Hắn không biết anh có thể liên tưởng đến đâu, nhưng hắn không hề nghĩ như thế.
Hắn muốn nói với Trần An rằng không phải đâu, rằng hắn chỉ là đang ghen mà thôi, nhưng Trần An chưa nghe hắn giải thích đã trở về phòng.
Sau đó Triệu Tây Duy nhận được cuộc gọi đến của Vương Lâm, một hạng mục xảy ra vấn đề, phải tạm thời đi công tác gấp.
Triệu Tây Duy đến trước cửa phòng ngủ nói với Trần An hắn sẽ đi công tác, anh không để ý đến anh.
Vương Lâm đã mang đầy đủ mọi thứ cần thiết đứng dưới lầu chờ, hắn chỉ có thể đi trước.
Sau đó khi trở về, Trần An đã dọn đi rồi.
Triệu Tây Duy nhắm mắt nghĩ ngợi.
Hắn cảm thấy Trần An chia tay với hắn chắc là bởi hắn không cho anh nhận cuộc gọi của Vương Hạo.
Đang chuẩn bị nghĩ ra nguyên nhân khác, Triệu Tây Duy đã nghe tiếng Trần An bước ra khỏi phòng ngủ.
Trần An ôm một tấm chăn ra cho hắn, không đưa trực tiếp mà chỉ vắt lên sofa rồi lại quay về phòng ngủ.
"Trần An, xin lỗi." - Triệu Tây Duy từ phía sau gọi Trần An, âm thanh trong đêm nên có vẻ hơi lớn, chiếc đèn điều khiển bằng giọng nói dưới bàn trà sáng lên.
"Anh không nên can thiệp vào chuyện kết bạn của em." - Vẻ mặt của Triệu Tây Duy rất đau khổ, giống như không biết rõ rằng mình sai ở chỗ nào, nhưng chỉ bởi muốn quay lại với Trần An nên không thể không tìm biện pháp xin lỗi.
Trần An xoay người, bình tĩnh nhìn hắn, mãi cho đến khi đèn tắt đi mới mở miệng, âm thanh rất nhẹ, như là sợ khiến chiếc đèn kia phát sáng lần nữa: "Nhưng anh lại không quản tốt chính mình, còn dẫn người khác đi dạo phố."
Lông mày Triệu Tây Duy nhíu lại, hắn cảm thấy Trần An đang vu khống mình nên nhanh chóng phủ nhận: "Anh không có."
"Em nhìn thấy rồi." - m thanh của Trần An vẫn không lớn nhưng từng chữ một lại rất rõ ràng: "Ở thành phố B, anh mặc một chiếc áo sơ-mi kẻ sọc, còn cô ta thì mặc áo khoác màu trắng gạo."
Triệu Tây Duy khựng lại mấy giây, hắn nghĩ hắn biết đại khái được lý do tại sao Trần An quyết tâm chia tay với mình đến vậy.
Triệu Tây Duy có chút buồn cười, cảm giác rằng sau khi Trần An biết được sự thật chắc anh sẽ không thể xuống nước được.
Nhưng mà hắn lại không muốn chia tay với Trần An, thế là bất lương nói: "Đó là mẹ kế của anh, anh không có đi dạo phố với bà, chỉ là đón bà giúp cha."
Trần An đáp à, không biểu tình gì, gật đầu, rồi xoay người trở về phòng ngủ.
- ---
Trần Nhã Như 陈雅茹
- - Nhã 雅: thanh nhã, tao nhã
- - Như 茹: rau cỏ, rễ quấn
Tạ Tùng Thành 谢松成
- - Tùng 松: cây tùng
- - Thành 成: hoàn thành
Vương Hạo 王浩
- - Hạo 浩: to lớn, đồ sộ.