Con Mọe Nó Kiếm Tiền Nhờ Luyện Đan


"Duyệt Duyệt, sao hôm nay ngươi lại tới vậy?"
Nguyễn Đình cũng tới xếp hàng khi vừa mở cửa giống thế, chợt thấy một bóng người quen thuộc trong xe ngựa cách đó không xa, nhất thời không nhịn được vui vẻ nói.
"Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng chứ." Lâm Duyệt Duyệt cũng rất vui vẻ khi gặp được bạn tốt của mình, vội vàng chạy tới: "Không phải hôm qua ngươi vừa mua ba hộp cao dưỡng nhan hay sao? Sao nhanh vậy đã dùng hết rồi?"
Nguyễn Đình nhìn xung quanh một chút, kéo Lâm Duyệt Duyệt đi vào trong một cái hẻm nhỏ, vén tóc mái của mình lên, mặt đầy sung sướng nói: "Ngươi nhìn cái này đi."
"Ồ!" Trong nháy mắt Lâm Duyệt Duyệt mở lớn hai mắt.
"Sao nào, hôm qua dùng gần nửa hộp, bôi khoảng bốn năm lần gì đó.

Ngươi nhìn vết sẹo này xem, đã nhạt đi rất nhiều rồi." Nguyễn Đình càng nói càng không nhịn được vui vẻ.
Đâu chỉ là nhạt đi nhiều, vốn là một vết sẹo lớn màu cực đậm, hôm nay nhìn dưới ánh mặt trời chỉ còn lại một vết mờ mờ.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy sự thay đổi trước sau của Nguyễn Đình, Lâm Duyệt Duyệt gần như cho rằng trí nhớ của mình có vấn đề.
"Còn ngươi thì sao? Sao mới sáng sớm đã tới rồi? Ta nhớ không phải hôm qua ngươi mua tận năm hộp hay sao?" Nguyễn Đình hạ thấp giọng hỏi.
Lâm Duyệt Duyệt vẫn còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc, một lúc lâu sau mới lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Không phải là cho mẹ ta với hai bá mẫu hay sao, hôm qua dùng thuốc cao thấy hiệu quả tốt quá, bắt ta đi sớm mua thêm mấy hộp nữa, rất sợ tới muộn không mua được nữa."
Bởi vì hôm qua về muộn, bản thân Lâm Duyệt Duyệt thật ra vẫn chưa kịp dùng thử.

Sáng nay nghe thấy trưởng bối nói đồ dễ xài thế này thế kia, còn tưởng rằng chỉ là cường điệu, hôm nay thấy sự thay đổi của Nguyễn Đình mới biết thứ này thật sự dùng tốt.
"Được rồi, mau đi nhanh lên một chút." Lâm Duyệt Duyệt mở miệng thúc giục: "Lúc nãy ta thấy người xếp hàng bên ngoài nhiều lắm, đợi lát nữa sợ rằng bán hết mất."
"Đúng đúng." Nguyễn Đình vội vàng gật đầu: "Hồi sáng lại thấy trong tiệm phát tờ tranh, bảo là hôm nay có hàng mới được bày bán, tên là cao nguyệt dung gì đó ấy.

Trên tờ tranh nói cũng có công hiệu dưỡng nhan như cao dưỡng nhan, thế thì ta nhất định phải mua thêm mấy hộp nữa về thử một lần."
Hai người lại vui vẻ, đan khí huyết kia nghe nói cũng rất lợi hại.

Mặc dù tạm thời trong nhà chưa có người nào bị bệnh, nhưng đề phòng cũng chẳng sai, còn có cao nguyệt dung mới ra đó nữa, cũng phải mua thêm một chút giống vậy.

tới lúc đó cho dù mình không cần thì cầm ra ngoài tặng người ta cũng được.
"Duyệt Duyệt, chuyện này..." Vừa bước vào trong tiệm, Nguyễn Đình liền không nhịn được dừng bước, xoa xoa mắt mình.
Lâm Duyệt Duyệt trừng hai mắt, cũng tràn đầy sự không thể tin nổi trong lòng.
Chuyện này...
Không phải là các nàng đi nhầm chỗ rồi chứ?
Bên ngoài rõ ràng đang là buổi sáng, mà trong tiệm vẫn dừng lại ở buổi đêm như cũ, giữa không trung có một vầng trăng tròn tỏa ra ánh sáng dịu dàng, trên kệ thuốc đầy sao trôi lơ lửng, như ẩn như hiện, giống hệt cảnh tiên.
Cảnh tiên...
Lâm Duyệt Duyệt nhớ tới khi còn nhỏ mình từng đọc một quyển du ký, nói rằng có một vị lão giả từ quan về quê cũ, một đêm nào đó uống rượu với người khác, khi về nhà thì lạc đường, vô tình lạc vào trong chốn tiên.

Cảnh tượng miêu tả trong cuốn sách kia đúng lúc giống y hệt cảnh trước mắt.
Khi hai người còn đang ngây ngẩn đứng tại chỗ không biết phải phản ứng thế nào thì một thanh niên mặc áo xanh đi tới.
"Chào mừng hai vị ghé thăm tiệm nhỏ.

Hôm qua tiệm nhỏ vừa sửa sang lại một chút để ăn mừng, tất cả các hàng hóa hôm nay đều được giảm mười phần trăm, không phân biệt chủng loại...!Hai vị cô nương muốn tự xem hay là để ta giới thiệu sơ lược một chút?"
Lâm Duyệt Duyệt và bạn tốt đều ngây ngẩn gật đầu, đợi khi hai người đi ra thì trong tay đã xách một đống đồ lớn.
(Nghe có quen không quý dị:>)
Nguyễn Đình có chút mơ hồ: "Không đúng, có phải chúng ta mua hơi nhiều hay không? Cái khác thì không sao nhưng mà mua đan giải độc làm gì?"
Lâm Duyệt Duyệt cũng là vẻ mặt khó hiểu như thế, chỗ này đúng là đáng sợ, cứ như sau khi đi vào thì tất cả mọi thứ đều không lấy tiền vậy.

Cộng thêm đan giải độc vốn không dùng được và đan dưỡng nhan với đan nguyệt dung đắt muốn chết, tổng cộng hai người các nàng mua hết khoảng năm trăm lượng bạc.
"Không, không sao, cùng lắm thì mấy tháng tới tiết kiệm một chút, những thứ này kiểu gì cũng có lúc đùng đến." Lâm Duyệt Duyệt cưỡng ép tự an ủi mình.
Nguyễn Đình: "..." Được rồi.
Bởi vì không có ai quấy rầy, gần như Đường Tô Mộc ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, sau khi dậy thì ăn cháo và bánh bao Trình Quyên Nhi dậy sớm làm.
Cháo nóng tỏa hương thơm ngát, bánh bao vỏ mỏng nhân nhiều, sau khi ăn xong cả người cũng ấm lên.

Đường Tô Mộc vươn vai, quyết định hôm nay phải đi luyện đan sớm một chút, tránh cho phải chịu đựng tới tận đêm khuya như hôm qua.
Đáng tiếc kế hoạch không như ý, vừa mới vào nông trại không bao lâu thì nghe thấy giọng của Trình Quyên Nhi.
"Công tử, bên ngoài có một ông lão tự xưng là Tổng quản của phủ Tấn vương, nói có chuyện gấp muốn tìm người."
Bởi vì Đường Tô Mộc cần dịch chuyển tới nông trại để luyện đan nên đã nói trước với Trình Quyên Nhi rằng ban ngày không được tùy tiện tới phòng tìm y, cho dù thật sự có chuyện gấp cũng phải gõ cửa trước.
Tổng quản của Vương phủ, Ngụy công công đó?
Đường Tô Mộc ngạc nhiên một chút, vội bỏ hạt giống thảo dược trong tay xuống, dịch chuyển từ nông trại ra ngoài.

Quả nhiên vừa đẩy cửa phòng ra liền thấy Ngụy công công dẫn theo hai tên thị vệ chờ ở cách đó không xa.
"Công tử, chuyện này..." Mặt Trình Quyên Nhi đầy kinh hoàng, những người này tới từ Vương phủ đó.

Nàng lớn tới như vậy rồi, đừng nói là quan viên triều đình, chỉ là nha dịch bình thường cũng chưa gặp mấy người.
"Không sao." Đường Tô Mộc trấn an cười một cái: "Ngươi về trông đứa bé trước đi, không cần lo lắng bên này."
Trình Quyên Nhi chưa hết hoảng hồn gật đầu, không dám nói nữa, xoay người chạy về phòng.
"Ngụy tổng quản hôm nay bỗng tới thăm hàn xá, không biết có chuyện gì phải làm?" Thu xếp Trình Quyên Nhi xong, Đường Tô Mộc quay sang nói với mấy người bên đó.
"Quấy rầy Đường công tử rồi." Có vẻ như Ngụy công công cực kỳ vội, dứt khoát bỏ qua chào hỏi mà mở miệng nói luôn: "Hôm qua Điện hạ bỗng thấy nhức đầu, suốt đêm không chợp mắt, tới sáng nay thì càng đau đầu nghiêm trọng hơn, mời Đường công tử qua xem thử một chút."
"Hả?" Đường Tô Mộc không giải thích được: "Ta cũng không phải đại phu, Nhị điện hạ nhức đầu tìm ta thì có ích lợi gì?"
Đường công tử không cần khiêm tốn.

Cửa tiệm đan dược mà nhà ngài mở kia gần như ở trong thành Đại Minh hôm nay không ai không biết không ai không hiểu, cứu không biết bao nhiêu mạng người, sao lại không trị hết chứng nhức đầu cỏn con được." Ngụy công công nói.
Chứng nhức đầu gì chứ?
Đường Tô Mộc cảm thấy mình cũng muốn đau đầu theo.
"Không phải, đúng là cửa tiệm đan dược đó là do ta mở không sai, nhưng ta chỉ biết luyện đan chứ nào biết xem bệnh.

Chắc là trong phủ Tấn vương cũng có thái y nhỉ, kêu bọn họ tới chữa bệnh cho Nhị điện hạ không phải tốt hơn sao?"
Ngụy công công thở dài: "Đúng thế, bình thường khi Nhị điện hạ bị đau dầu đều là do Chu thái y giúp chữa trị.

Nhưng hôm nay nhà Chu thái y bỗng có việc gấp, phải đến cuối tháng mới về được, các đại phu khác quả thực Điện hạ không tin tưởng được, lão nô cũng chẳng còn cách nào khác."
(Lươn Kỳ Ninh và Trạch công công mới đúng:>)
Ông không còn cách nào khác.

Ngôn Tình Sủng
Ta thì có cách chắc?
Đường Tô Mộc đếm, trong tay mình hiện giờ chỉ có bốn loại đan dược: đan khí huyết, đan giải độc, đan dưỡng nhan và đan nguyệt dung, loại nào cũng không giống như có thể chữa nhức đầu cho Nhị hoàng tử.
Không đợi Đường Tô Mộc mở miệng từ chối, Ngụy công công nhìn y một cái, vẻ mặt mang chút thương cảm: "Bệnh đau đầu của Điện hạ nhắc tới vẫn có chút liên quan tới Đường công tử đó."
Đường Tô Mộc: "Hở?"
"Chắc Đường công tử còn nhớ ba năm trước, vào ngày sinh nhật của Nhị hoàng tử, ngài nhờ người đưa cho Điện hạ một món quà, bên dưới cất giấu một con rối đầy châm trên người, sau đó cố ý dẫn Hoàng thượng tới phát hiện ra, lấy thứ này vu oan Điện hạ âm thần sử dụng thuật yếm thắng."
Yếm thắng còn có tên là yểm trấn, là một loại vu thuật nguyền rủa người mình ghét.

Bởi vì chuyện của tiền triều, đương kim Thánh thượng giận nhất chính là những vu thuật có thể hại người này, nhất là trong chốn hậu cung, một khi có ai tự ý sử dụng, tất sẽ bị phạt nặng.
(Không biết cái thuật này bên Việt gọi là gì nên toi để nguyên nha:>)
Hình...!Hình như có nhớ một xíu.
Mặt Đường Tô Mộc kiểu 囧.
"Aizz, thôi Đường công tử vẫn là quên đi." Ngụy công công lắc đầu một cái: "Khoảng thời gian đó vốn Điện hạ có chút bất hòa với Hoàng thượng, biết rõ mình bị oan uổng nhưng vẫn cố nén tức giận xuống.

Sau chuyện này Hoàng thượng tức giận, phạt Điện hạ quỳ suốt đêm bên ngoài cung."
"Ngày ấy tuyết rơi nhiều, Điện hạ tính cách quật cường, cứ luôn không chịu nhượng bộ, khi trở về chẳng được bao lâu thì đổ bệnh.

Sau đó liền bị bệnh nhức đầu, cứ cách một khoảng thời gian lại phát tác một lần, uống rất nhiều thuốc cũng không thấy khá hơn."
"Được rồi, được rồi." Đường Tô Mộc nghe mà cảm thấy rất muốn quỳ xuống lạy đối phương: "Ông chờ ở đây một chút, ta đi lấy hòm thuốc trong phòng, đợi ta sửa soạn xong sẽ tới Vương phủ với ông."
Nói xong không đợi đối phương phản ứng, xoay người khóa cửa phòng lại rồi dịch chuyển tới nông trại.
Để tránh đối phương bỗng nhiên đi vào phát hiện điều không đúng, trước tiên Đường Tô Mộc đi vào bên trong cửa hàng nông trại, nhanh chóng điền hàng hóa mục tiêu của mình vào.
...!Vật phẩm trị đau đầu không độc, không có tác dụng phụ, giá cả phải chăng.
"Ting ting, chấp nhận hàng hóa, hạt giống hoa an thần, mỗi gói mười đồng tiền vàng, có thể luyện chế đan an thần, thả lỏng cơ thể, hiệu quả an thần dễ ngủ."
Mỗi gói hạt giống có mười viên, cũng chính là mỗi viên hạt giống trị giá một đồng tiền vàng, trông như hạt giống cây khí huyết vậy, chắc là cũng không khác nhau lắm.
Không do dự nữa, Đường Tô Mộc vội vào nông trại trồng hạt giống, đợi mười phút sau mọc ra ba bụi hoa an thần đem luyện thành đan an thần, lại tới trong phòng sản xuất nông trại đặt một viên đan an thần vào luyện chế thành một trăm vòng hương an thần.
Tới khi Đường Tô Mộc vội vàng sửa soạn xong hết mọi thứ thỏa đáng rồi ra ngoài, ước chừng đã qua hai khắc đồng hồ.
(Mỗi khắc bằng 15p nha quý dị:>)
"Xin lỗi, đồ đạc hơi nhiều nên tốn chút thời gian." Đường Tô Mộc lau mồ hôi trên trán nói.
Nhìn một bọc đồ nhỏ Đường Tô Mộc cầm trong tay, Ngụy công công: "...!Không sao, mời Đường công tử theo lão nô lên xe."
- -------------------
Míe, mai toi kiểm tra Hóa học kỳ á quý dị:> Không biết gì hết.-.

tối thi online thử nữa, chưa ôn Toán luôn:(.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui