Con Mọe Nó Kiếm Tiền Nhờ Luyện Đan


Đường Tô Mộc đợi ở trong phòng một lúc, sau khi xác định Nhị hoàng tử đã ngủ say thì cẩn thận dém chăn cho đối phương, sau đó mới lui ra khỏi phòng.
"Chuyện này, sao có thể? Ngài nói Điện hạ đã ngủ say?" Thấy Đường Tô Mộc đi ra từ trong phòng ngủ của Nhị hoàng tử nhanh như thế, Ngụy công công nhất thời không nhịn được kinh ngạc nói.

"Đúng vậy." Đường Tô Mộc gật đầu, thuận tiện đưa hết hương an thần còn dư lại cho Ngụy công công: "Hương liệu này do chính tay ta làm, có công hiệu an thần dễ ngủ, mỗi ngày ngươi đốt khoảng bốn đến năm viên cho Điện hạ, nếu như không đủ dùng thì tới chỗ của ta lấy."
"Vâng." Sau khi Ngụy công công nhận lấy hương thì làm thế nào cũng không nhìn ra viên hương chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay này rốt cuộc được chế thành từ thứ gì mới có thể có công hiệu thần kỳ như vậy.

Phải biết hương an thần cũng được, hương liệu bình thường cũng được, chỉ cần tìm được hương liệu có thể giúp ngủ yên thì Ngụy công công gần như đều đã thử qua, kết quả đều không được như ý.

Bình thường khi Nhị hoàng tử nhức đầu khó nhịn thì ít nhất phải qua ba, bốn ngày mới có khởi sắc, cộng thêm mấy ngày không có cách nào ngả lưng đều là chuyện bình thường.

Đừng nói tới ngủ say, chỉ là chợp mắt nghỉ một lúc thôi cũng đã khó khăn...!
Nhưng mà ngủ là được rồi, chỉ cần có thể ngủ thì đau đầu chắc chắn sẽ mau chóng tốt lên.

Trong lòng Ngụy công công tràn đầy sự an ủi, ánh mắt nhìn về phía Đường Tô Mộc nhất thời càng hiện lên sự ôn hòa: "Lão nô xin cảm ơn Đường công tử tại đây...!Đúng rồi, bây giờ đã sắp tới giờ trưa rồi, chi bằng Đường công tử ở lại trong phủ dùng cơm trưa rồi hẵng về."
"Không cần phiền vậy đâu, ở nhà có người chờ cơm ta rồi.

Hơn nữa bây giờ vẫn còn sớm, ta vẫn nên trở về rồi ăn thôi." Đường Tô Mộc vội vàng lắc đầu, y cũng không dám đợi tới sau khi Nhị hoàng tử tỉnh lại mới đi, đến lúc đó không những không đi được còn gặp phiền toái.

Ngụy công công thấy vậy cũng không cố giữ lại nữa, trái lại gật đầu nói: "Cũng được, Đường công tử dẫn theo trẻ con, ở bên ngoài lâu quá quả thật cũng không tiện.

Vậy đi, xin Đường công tử chờ một lát, lão nô gọi xe ngựa trong phủ đến, cố gắng đưa Đường công tử về nhà trước xế trưa."
"Chờ một chút." Đường Tô Mộc vừa định đồng ý thì bỗng nhiên nghĩ tới chuyện khác: "Đúng rồi, ông đã đi theo bên cạnh Điện hạ từ rất sớm, có biết sinh thần của Điện hạ là vào lúc nào không?"
Ngụy công công sửng sốt một chút: "Đây là, chính Điện hạ nói cho ngài?"
Đường Tô Mộc nói như đương nhiên: "Đúng thế, không phải hắn tự nói cho ta thì sao ta lại biết được.

Sao thế, không thể nói à?"
"Cũng không phải không thể nói." Vẻ mặt Ngụy công công càng lộ sự rối rắm.

Bởi vì nguyên nhân bên trong phức tạp, chuyện có liên quan tới sinh thần của Nhị hoàng tử đã biến thành cấm kỵ ở toàn bộ trong và ngoài cung.

Cũng bởi vì chuyện này mà từ nhỏ tới lớn Nhị hoàng tử chưa từng được trải qua một lần sinh thần đàng hoàng, số ít người ở bên cạnh biết chuyện này vẫn luôn giữ kín như bưng.

Có thể khiến Điện hạ thẳng thắn chuyện sinh thần cho biết thì có thể thấy địa vị của Đường công tử Đường Tô Mộc ở trong lòng Điện hạ nhà ông đúng là khác với người ngoài.

Ngụy công công lấy lại bình tĩnh: "Cũng không phải không thể nói...!Mà là hai ngày sau chính là sinh thần thực sự của Điện hạ rồi.

Nếu Đường công tử muốn chuẩn bị từ bây giờ, chỉ sợ là không kịp nữa."
Hai ngày sau.

Lúc đó thì đúng là có chút vội.

Nhưng mà nếu đã đồng ý rồi thì Đường Tô Mộc cũng không muốn đổi ý, gật đầu dứt khoát nói: "Yên tâm, mặc dù không phải là thứ gì quá quý giá nhưng ta sẽ chuẩn bị thật chu đáo."
Không biết có phải ngủ đủ rồi hay không mà trên cả đường về bé con đều rất có tinh thần, cứ luôn bi ba bi bô kêu loạn, cũng không biết đang vui vẻ chuyện gì.

Chẳng còn cách nào khác, sau khi về đến nhà Đường Tô Mộc chỉ có thể giao bé con cho Trình Quyên Nhi trông giúp, còn mình thì dịch chuyển vào nông trại, định trồng hết tất cả thứ cần thiết trước giờ cơm trưa, như vậy cũng có thể tiết kiệm thêm một chút thời gian.

Cơm trưa là hoành thánh do chính tay Trình Quyên Nhi gói, mặc dù nhân bánh không nhiều nhưng vỏ ngoài mềm mại trơn bóng, nước súp thơm ngon, Đường Tô Mộc ăn khoảng ba chén mới dừng lại.

Ăn xong lại ngủ một giấc ngủ trưa ngon lành, sau khi tỉnh dậy thì các loại thảo dược trên nông trại gần như cũng đến thời điểm thu hoạch hết rồi.

Thu hoạch thảo dược đã lớn, chia ra thành các loại đan dược cần luyện, lại lấy một phần trong đó để bắt đầu sản xuất sâu hơn.

Nhất là hương an thần, bởi vì hôm nay đã dùng thử ở chỗ Nhị hoàng tử, hiệu quả thật sự rất tốt, Đường Tô Mộc liền làm nhiều thêm một chút, bỏ mười viên hương vào chung một cái túi, định giá mỗi một túi hai lượng bạc, sau đó trực tiếp để vào bên trong cửa tiệm đan dược.

Viên hương này rất hút người mua, nếu như có thể tiêu thụ thuận lợi thì chẳng cần bàn đến lợi nhuận sau này.

Cho nên bây giờ Đường Tô Mộc cũng không keo kiệt, phí thêm hai mươi đồng tiền vàng lên quảng cáo kinh doanh của hàng hóa, nhất định phải khiến hương an thần mới bày bán được tiêu thụ rộng rãi trong thành Đại Minh.

Sau lại lo mấy điếm viên trong tiệm không giúp hết được, Đường Tô Mộc lại thuê thêm một điếm viên hơi lớn tuổi, vì có mái tóc hoa râm nên dứt khoát gọi là lão Hạc.

Vậy thì cộng thêm Dương chưởng quỹ, hai điếm viên là A Viên và A Thanh thì bây giờ cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường cũng coi như gom được bốn mạng người già trẻ đủ cả.

Đường Tô Mộc bận rộn đến choáng váng, sau khi đã hoàn thành cơ bản những việc quan trọng trong nông trại thì sắc trời bên ngoài đã gần tới hoàng hôn.

Mới vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Trình Quyên Nhi với vẻ mặt căng thẳng nhìn ra ngoài cửa, có vẻ muốn nói lại thôi.

"Sao thế?" Đường Tô Mộc kỳ quái hỏi.

Thầm nghĩ không biết có phải lại là Ngụy công công của Vương phủ tìm tới hay không, xế trưa khi y về Nhị hoàng tử vẫn đang ngủ say trong điện, tình trạng thân thể cũng coi như ổn định, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề nhanh như vậy mới đúng.

"Là những người tới hồi sáng sớm đó.

Ta đã nói lúc công tử đang bận việc không cho phép người ngoài vào nhà quấy rầy, người dẫn đầu lại nói muốn chờ ở bên ngoài, đợi lúc nào công tử ra thì nhận đồ, bọn họ mới được trở về phục mệnh." Vẻ mặt Trình Quyên Nhi đầy phức tạp nói.

Chờ ở bên ngoài thì cũng chẳng sao, nhưng mà những người này thanh thế rất lớn, chẳng biết che giấu chút nào.

Đợi ở bên ngoài khoảng hơn một giờ thì phỏng chừng lần này người của cả thôn đều biết quan hệ của Đường Tô Mộc với Vương phủ bên kia không bình thường.

Hơn nữa lai lịch của Đường Tô Mộc vốn đặc biệt, sau mấy ngày nữa bị người ta bàn tán thì không biết còn phát triển thành chuyện như thế nào nữa.

"Không sao, bị người ta bàn tán cũng chẳng mất miếng thịt nào, bọn họ nói gì sau lưng thì cứ mặc xác họ đi." Đường Tô Mộc không để ý chút nào nói, trực tiếp mở cửa sân nghênh đón.

Lúc này người tới cũng không phải là Ngụy công công, mà là Thị vệ thống lĩnh Tôn Dã của phủ Tấn vương, trên mặt không hề mang vẻ không kiên nhẫn, trái lại là mười phần cung kính gật đầu nói: "Ra mắt Đường công tử, Điện hạ lệnh cho hạ quan mang một vài thứ tới đây, mời Đường công tử xem qua."
Lại tặng đồ?
Đường Tô Mộc không thể hiểu nổi, không phải chưa tới hai ngày nữa là sinh thần của Nhị hoàng tử hay sao? Hắn không yên ổn ngồi chờ nhận quà mà trái lại còn đưa gì cho mình thế?
"Dâng rương lên." Tôn Dã vung tay lên với phía sau, không lâu sau thì có bốn tên lính mang hai cái rương gỗ đỏ tới.

Mở rương ra, Đường Tô Mộc nháy mắt liền bị đồ vật bên trong chói mù mắt.

"Chỗ này tổng cộng có năm trăm lượng hoàng kim, mời Đường công tử kiểm tra lại một chút." Vẻ mặt Tôn Dã bình tĩnh: "Điện hạ nói khi trước Đường công tử có đề cập tới, bởi vì trong túi hơi ngại nên không có cách chọn lễ vật thích hợp cho ngài ấy, hôm nay có những hoàng kim này, Đường công tử hẳn là không cần phải đắn đo về việc này nữa, có thể an tâm chuẩn bị quà sinh thần cho Điện hạ vào hai ngày sau."
Đường Tô Mộc: "..."
Được rồi.

Người này cũng suy nghĩ chu đáo quá, lúc ấy y chỉ thuận miệng nói một câu lại có thể bị đối phương ghi nhớ, thậm chí sau đó còn cố ý đưa vàng tới.

Nhưng mà nói thế nào thì.

Bây giờ quả thật y rất thiếu tiền, năm trăm lượng hoàng kim có thể đổi thành một nghìn năm trăm đồng tiền vàng trong nông trại.

Có số tiền này thì có thể có nhiều sự lựa chọn hơn.

Tiễn Tôn thống lĩnh đi, Đường Tô Mộc lại dịch chuyển vào nông trại lần nữa, đổi hết hoàng kim thành đồng tiền vàng, sau đó bước vào cửa hàng nông trại, mua luôn hộ cụ tu chân cao cấp muốn mua trước đó – Vô tướng phù du.

"Vô tướng phù du (tàn thứ phẩm), hộ cụ tu chân dạng bán sinh vật, năm trăm đồng tiền vàng/cái, trước khi chịu công kích trí mạng có thể tự chạy, trong ba mươi giây bắn ngược tất cả công kích, sau đó cần mười ngày để nguội xuống, xin hỏi có muốn mua không, có hoặc không?"
Bởi vì cửa hàng đã cung cấp chức năng nâng cấp, Đường Tô Mộc suy nghĩ một chút, tốn thêm một nghìn hai trăm đồng tiền vàng bắt đầu nâng cấp, sau đó lại tốn thêm một trăm đồng tiền vàng trang bị cho hộ cụ.

Hộ cụ sau khi nâng cấp ước chừng tăng thêm gấp mấy lần về mặt chức năng, vì thế cũng xảy ra nhiều thay đổi.

"Vô tướng phù du (hoàn mỹ phẩm), hộ cụ tu chân dạng bán sinh vật, năm trăm đồng tiền vàng/cái, trước khi chịu công kích trí mạng có thể tự chạy, trong ba mươi giây bắn ngược tất cả công kích, thêm tính năng làm choáng, sau đó cần năm ngày để nguội xuống, xin hỏi có muốn nâng cấp hay không, có hoặc không?"
"Có." Đường Tô Mộc hơi đau lòng nói.

Mặc dù rất đắt.

Nhưng mà mang theo tiện lợi, vô địch mười phút, thêm tính năng làm choáng, còn có thể sử dụng nhiều lần.

Mặc dù thời gian làm nguội khá dài nhưng ít nhất không biến mất hoàn toàn sau khi dùng xong.

Nói đi nói lại thì hộ cụ tu chân "Vô tướng phù du" này cũng coi như là vật có giá trị.

Đường Tô Mộc cực kỳ yêu thích nhìn vật trong tay, sau đó cẩn thận đặt vào hộp gỗ trong kho hàng nông trại.

...!Hy vọng Nhị hoàng tử có thể hài lòng với quà sinh thần này mà mình chuẩn bị.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui