Tuần lễ thời trang xuân hè mỗi năm đều được diễn ra vào đầu tháng 9.
Một trong những thương hiệu mở màn đầu tiên của tuần lễ là Belluci, nhãn hiệu thời trang cao cấp nhất trong nước.
Chỉ những người nổi tiếng, biên tập viên thời trang, những người có sức ảnh hưởng trêи mạng xã hội,...mới được mời đến đây.
Hàn Nhiễm cũng là một trong những khách hàng VIP ít ỏi được nhận thư mời từ nhãn hiệu này.
Đây cũng là cơ hội để cô ta diện những bộ cánh đẹp đẽ xuất hiện trước ống kính của các tay săn ảnh.
Nét đẹp của Hàn Nhiễm vốn yêu kiều nổi bật nên cô ta không cần sợ mọi người không chú ý đến mình.
Cô ta biết rõ mình đẹp, còn ăn mặc rất thời thượng nên mỗi khi cô ta xuất hiện luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý.
Sau khi tạo dáng trước những tay săn ảnh, Hàn Nhiễm di chuyển vào trong hội trường diễn ra show diễn.
Hôm nay cô ta được vinh dự ngồi ở hàng ghế thứ hai ngay gần sàn catwalk cùng với những người nổi tiếng khác.
Đang trong lúc ngồi chờ show diễn bắt đầu, cô ta rút điện thoại ra chụp tự sướиɠ vài tấm.
"Lại gặp mặt rồi, Hàn tiểu thư."
Bỗng dưng một giọng nói thanh thoát vang lên.
Hàn Nhiễm nâng mắt lên, hạ điện thoại xuống thì phát hiện một cô gái với vẻ ngoài thanh tú bước tới.
Tuy cô ấy không đẹp sắc sảo như Hàn Nhiễm nhưng khí chất đài các của một thiên kim tiểu thư không thể nào che giấu.
Mái tóc đen dài như nhung làm tôn lên nét đẹp dịu dàng của cô.
"Đường tiểu thư, sao cô lại ở đây?"
Hàn Nhiễm ngạc nhiên đứng lên nhìn người đối diện.
Đường Hạ Du giơ tấm thiệp mời của mình ra.
"Tất nhiên là tôi được mời."
Đường Hạ Du vốn là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Đường Viễn.
Tập đoàn chuyên phân phối các mặt hàng xa xỉ phẩm và những thương hiệu thời trang cao cấp cho trong nước.
Đương nhiên gần như tất cả các show diễn thời trang cô đều được gửi thư mời, hơn nữa còn là thư mời VIP.
"Dạo này Hàn tiểu thư vẫn khoẻ chứ?"
Đường Hạ Du mỉm cười thăm hỏi cô ta.
Nghe thì có vẻ là một lời hỏi thăm thân thiện nhưng Hàn Nhiễm biết rõ đằng sau nụ cười kia là sự giễu cợt đối với mình.
Cô ta căm ghét ánh mắt của Đường Hạ Du mỗi khi nhìn mình.
"Cám ơn sự quan tâm của Đường tiểu thư, tôi rất khoẻ, tất cả là nhờ sự chăm sóc của Thần Duệ."
Cô ta cố tình nhấn mạnh tên của người đàn ông.
Nhưng người đối diện không có phản ứng gì, bên môi vẫn là nụ cười lịch sự.
Đường Hạ Du tiến sát đến trước mặt cô ta nhẹ giọng nói.
"Cứ thoải mái tận hưởng đi, vì nói cho cùng người sẽ tiến vào lễ đường cùng với anh ấy là tôi."
Hàn Nhiễm nghe thấy lời của cô liền cảm thấy tức cười.
"Sao cô nghĩ Liêu Thần Duệ sẽ đồng ý kết hôn cùng cô? Anh ấy không phải kiểu người cha mẹ đặt đâu thì sẽ ngồi đó đâu."
"Vậy cứ chờ thử xem nhé.
Nhưng mà, nói gì đi nữa, đừng nói là Hàn tiểu thư vẫn mong Thần Duệ sẽ kết hôn cùng mình đó nhé?"
Vẻ mặt của Đường Hạ Du không hề giấu đi vẻ khinh thường.
"Có chuyện gì mà không thể xảy ra?"
Hàn Nhiễm cao giọng hỏi lại.
Hạ Du đột nhiên che miệng bật cười một tiếng.
"Woa, tôi cứ tưởng cô hiểu rõ Thần Duệ lắm chứ."
Hàn Nhiễm nhíu mày nhìn cô.
"Một người tham vọng như anh ấy đương nhiên sẽ chọn một người vợ có ích cho sự nghiệp của mình.
Vậy thì Hàn tiểu thư nghĩ loại tiểu thư hạng hai như cô hay tôi sẽ giúp ích được cho anh ấy?"
Cô ngay lập tức lấy lại vẻ điềm đạm của mình, cười nói.
Hàn Nhiễm siết chặt nắm tay của mình, trong lòng âm thầm nổi lên cơn giận.
Cha của Hàn Nhiễm vốn giàu lên cách đây không lâu, trở thành một cổ đông trong tập đoàn Liêu thị.
So với gia thế của Đường Hạ Du, gia thế của cô ta cũng chỉ là tầm thường.
Chỉ là loại tiểu thư con nhà giàu hạng hai.
Nhìn bộ dạng đang kiềm chế cơn giận của Hàn Nhiễm, người đối diện càng tăng thêm phần kiêu ngạo.
"Vậy nhé, Hàn tiểu thư."
Đường Hạ Du cợt nhả chào một tiếng rồi di chuyển ra hàng ghế đầu ngay trước mặt Hàn Nhiễm ngồi xuống.
Ngay cả vị trí ngồi, Hạ Du cũng được đặc cách ngồi ở ghế VIP hơn cả cô ta.
Điều này càng khiến Hàn Nhiễm ngứa ngáy con mắt nhưng cô ta lại không thể làm gì.
Chỉ có thể im lặng, nuốt cục tức xuống.
**************
Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Liêu thị, Liêu Thần Duệ đang tập trung đọc văn kiện.
Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
Người đàn ông giọng uy lực nói.
Đôi mắt vẫn dán chặt vào văn kiện trong tay.
Trương Luân mở cửa ra, đi tới trước mặt hắn, đặt lên bàn một bao hồ sơ.
"Liêu tổng, David gửi cái này cho anh."
Liêu Thần Duệ bỏ văn kiện trêи tay xuống, mở bao hồ sơ ra, bên trong có rất nhiều tấm hình.
Hắn lôi sấp ảnh ra, chậm rãi xem từng tấm.
Càng xem ánh mắt hắn càng thêm tối.
Toàn bộ hình ảnh đều chụp Lục Ninh Thuần đang đi vào cùng một ngôi biệt thự.
"Theo như những gì David báo cáo, ngôi biệt thự này tên là Uyển Tước, chủ nhân của nó là Trình Bách Niên.
Anh ta là một nhà buôn tranh có tiếng trong giới nghệ thuật.
Mỗi tuần, Lục Ninh Thuần đều đến nhà anh ta một lần, mỗi lần như vậy đều ở lại hai ba tiếng mới trở về."
Trương Luân cẩn trọng báo cáo.
Anh ta theo Liêu Thần Duệ đã lâu nên cũng nhạy cảm nhận ra sự thay đổi trêи sắc mặt hắn.
Ngón tay thô ráp của Liêu Thần Duệ khẽ siết chặt lên gương mặt người con gái trong tấm ảnh.
"Tôi biết rồi, tôi muốn cậu điều tra thêm về tên đó cho tôi."
"Vâng, tôi sẽ làm ngay."
Cánh cửa vừa khép lại, để lại bên trong là một khoảng không gian tĩnh lặng u tối.
Cái đêm mà Ninh Thuần say rượu, sau khi hoan ái cuồng nhiệt cùng cô.
Điện thoại của Ninh Thuần trêи tủ đầu giường đột nhiên báo có tin nhắn làm hắn chú ý nhìn qua.
Tin nhắn hiện rõ lên màn hình khoá.
"Ngày mai cô vẫn đến chứ?"
Liêu Thần Duệ không biết vì sao lại quyết định cầm điện thoại của cô lên trượt màn hình qua.
Vì điện thoại cô không cài mật mã nên hắn rất dễ dàng mở ra.
Người gửi tin nhắn có tên là Trình Bách Niên.
Nhưng tin nhắn không phải thứ khiến hắn chú ý nhất mà là tấm hình nền của cô.
Tấm hình được chụp trong một khu vườn, phía xa xa là một người đàn ông tuấn mỹ với mái tóc nhuộm bạch kim đang đứng tỉa hoa.
Một người mà có thể khiến Ninh Thuần đặt cả hình nền, chắc hẳn rất quan trọng với cô.
Lúc đó đáy mắt Liêu Thần Duệ đã âm thầm nổi bão.
Hắn xoá tin nhắn của cô sau đó đặt điện thoại về chỗ cũ..