Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu

Nơi duy nhất chứa đựng tất cả…
***
-Tôi phát hiện ra rằng tôi chẳng hiểu gì về bà cả, Hương ạ.
Minh Châu cầm lon coca lên tu một hơi, sau đó nhón miếng xoài cho vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt và phán một câu chẳng hề liên quan đến câu chuyện của cả bọn.
Thảo và Đức trố mắt nhìn cô nàng rồi lại quay sang Hương nhún vai.
Cô mỉm cười, cũng ột miếng xoài vào miệng, hỏi lại.
-Là sao?
-Còn sao nữa?
Minh Châu chán nản bỏ lon coca xuống mặt bàn, chỉ ngón trỏ về phía Thảo.
-Bà này tính tình quá nhút nhát, cái gì cũng giữ trong lòng nhưng lại chẳng biết nói dối, nghĩ cái gì thì hiện hết lên trên mặt. Vì thế chẳng cần bà ấy kể lể tôi cũng đoán được vài phần.
Rồi lại chỉ về phía Đức đang cắm cúi ăn mì, Minh Châu nói tiếp.
-Lão này thì là khác phái, hiểu chuyện, biết lựa chọn, thẳng thắn. Nên nếu tôi thắc mắc thì lão ấy sẽ không ậm ừ mà nói luôn.
-Vậy còn tôi? – Hương khẽ cười, thích thú nhìn Minh Châu.
-Bà ấy hả? Bà cứ tưởng tượng là chúng ta phải đi qua một con sông. Có một cây cầu bắc qua nhưng nó lại nhỏ và nhìn nguy hiểm. Bọn tôi sẽ có người chọn tiếp tục đi, người lựa chọn tìm kiếm phương tiện khác, nhưng chắc chắn là tụi tôi sẽ đi qua. Còn bà, đi hay ở lại, tôi tuyệt đối không thể đoán ra.
-Tôi như thế sao?
-Bà thử hỏi Thảo và Đức xem?
Hương đưa mắt nhìn hai người còn lại và nhanh chóng nhận được những cái gật đầu. Quay lại phía Minh Châu, cô vừa cười vừa cố nói.
-Sao tự dưng lại lôi tôi ra để phân tích? Chẳng lẽ môn hình sự có cái gì liên quan đến tâm lí tội phạm à?
-Cái đó thuộc về môn tội phạm học và tâm lí tội phạm. Chẳng có học hành gì ở đây cả. Biết vì sao tôi lại bảo bà thế không?
-Không thì mới phải hỏi chứ?
-Là Trần Vũ Phong!
Nụ cười trên môi cô héo đi khá nhiều. Những ngón tay xương xương theo phản xạ siết chặt ly nước.
-Hai người giao thừa ở bên cạnh nhau, vậy mà chẳng đi đến đâu hết.
-Đi đến cái gì?
-Thái độ của Vũ Phong thế nào? – Đức nói chen vào, dường như đã cảm nhận được sự thay đổi ở cô – Đơn giản hay phức tạp?
-Chẳng thế nào cả - cô lắc đầu – chúng tôi chỉ đón giao thừa cùng nhau, sáng hôm sau tôi về nhà, anh ấy ở lại với cô Hoài. Thế thôi.
-Tôi đến tức hộc máu vì bà mất – Minh Châu cáu tiết đập bàn rồi nhận ra những cái nhìn thắc mắc xung quanh, vội vàng cười trừ, hạ giọng – Bà định cứ thế à? Mập mờ hay lắm sao?
-Minh Châu nói đúng đó – Thảo góp lời – Tôi cũng nghĩ cứ thế này chẳng tốt đâu.
-Vậy – cô nghiêng người, mím môi – mấy người định bảo tôi làm gì đây?
-Rõ ràng! Làm ơn, chỉ hai từ thôi! Rõ ràng! – Minh Châu rên rỉ - Khó lắm sao?
-Ừ! Khó lắm!
-Bà! Thôi, thôi! Bỏ đi. Coi như tôi thừa hơi đi nhiều chuyện. Tôi lên lớp đây. Ngồi đây chắc tí nữa đi cấp cứu vì tức quá.
-Chờ tôi – Đức cũng đứng dậy – Tôi cùng lớp với bà mà. Thảo ở lại với Hương nhé.
Minh Châu liếc nhìn cô một cái rồi xoay người bỏ đi. Đức loay hoay thu dọn mấy cuốn vở, vội vàng chạy theo.
Bàn ăn lúc này chỉ còn cô với Thảo. Cô thấy Thảo đang cười nhẹ nhìn mình chăm chú.
-Tính Minh Châu bà còn lạ gì? Không giận đấy chứ?
-Không! Chỉ cảm thấy có lỗi. Tôi làm mọi người vất vả quá.
-Nói gì thế! Bạn bè mà.
-Ừ.
Thảo im lặng uống nước, thỉnh thoảng lại ngó xung quanh. Căng tin vào giờ học bao giờ cũng thưa thớt và bớt ồn ào hơn hẳn.
Chọc chọc mấy viên đá, cô uống thêm một ngụm nước, ngẩng lên.
-Sao bà không hỏi gì? Tôi thừa biết Đức đã bảo bà làm gì.
-Tôi không thích ép buộc bất cứ ai. Bà lại càng không. Minh Châu đã nói rồi, và tôi cũng thấy đúng. Bà là kiểu người hay làm ngược lại những gì người khác muốn bà làm, ép bà cũng chỉ khiến bà cứng đầu cứng cổ hơn thôi.
Hương bật cười. Thảo luôn vậy, dịu dàng và nhỏ nhẹ. Trong ba người bạn, Thảo là người duy nhất chưa bao giờ hỏi cô những câu hỏi mà biết chắc cô sẽ tránh né. Minh Châu và Đức vốn thẳng tính, nghĩ sao nói vậy nên dù có nhận được kết quả là 0 vẫn cố chấp hỏi bằng được. Còn Thảo thì chỉ bên cạnh đến khi người đó tự mình nói ra. Không thể so sánh ai tốt hơn ai, ai hiểu cô hơn, ai quan tâm cô hơn. Họ ở bên cô theo cách riêng của mình, bảo vệ cô bằng khả năng của bản thân. Chỉ là chính cô cự tuyệt mà thôi.
-Tôi…
-Hả?
-Tôi chẳng biết thế nào nữa. – cô thở dài.
-Bà biết không, tôi học môn tâm lí đại cương. Thầy dạy tôi có nói một câu, theo tôi thì đúng đến 99,9%.
-Câu gì?
-Chẳng có gì là đúng như ta dự tính, sắp xếp. Cứ mặc mọi chuyện thuận theo tự nhiên là hay nhất.
-Đúng thật đấy.
-Ừ. Nên đừng suy nghĩ quá nhiều, gò bó bản thân làm gì.
-Tôi hiểu.
-Tuần sau mẹ bà chuyển đến à?
-Ừ. Hôm đó là chủ nhật, nhờ mọi người đến phụ giúp nhé.
-Không cần bà nhờ vả tụi tôi cũng đến. Chỉ là…
-Sao?
-Anh Tuấn Anh và anh Bình nhờ tôi hỏi bà là họ có thể đến được không? Bà hiểu chứ? Chị Hà…
-Tôi cũng muốn họ có cơ hội. Nhưng sao hai anh ấy không trực tiếp hỏi tôi?
-Bà đi học buổi đực buổi cái, điện thoại luôn trong tình trạng thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được thì hỏi thế nào?
-Quên mất điện thoại của tôi dạo này dở chứng lắm. Chắc phải thay cái khác.
-Vậy thì mau mau mua cái mới đi. Lắm lúc muốn liên lạc với bà mà ức chế không chịu được.
-Tôi biết rồi mà.
-Một… hai … ba… Ok!
Giữa đống đồ đạc bừa bộn, Hương tựa lưng vào chiếc tủ quần áo, thở hồng hộc. Bên cạnh là Thảo mặt đỏ gay, Minh Châu mồ hôi nhễ nhại.
-Mệt… thật… đấy… - Minh Châu hổn hển nói.
-Ừ - Hương đáp lại – Mấy tên kia đâu rồi?
-Đi mua ốc vít gì rồi. Anh Bình nói nhà bà cần kiểm tra lại hệ thống điện. – Thảo trả lời.
-Ừ… Lâu rồi không thuê người đến kiểm tra, chỉ quét dọn thôi. – Cô đáp, đứng thẳng người dậy – tôi đi mua ít nước, hai bà cứ nghỉ đi đã.
-Được đấy. – Minh Châu nhoẻn cười, ngồi phịch xuống nền nhà.
Cầm ví, mở cửa bước ra thì đôi chân cô khựng ngay lại. Ngoài cổng có chiếc xe máy quen quen, thấp thoáng bóng người bên cạnh.
Hít một hơi thật sâu, cô bước tiếp.
Cổng mở ra, cô ngước lên nhìn.
-Sao anh biết nhà tôi?
-Bình nói cho tôi biết – Vũ Phong xách hai bịch nước ngọt cùng một túi hoa quả, len giữa cô và bức tường, đi vào.
Cô chạy theo sau, vặn hỏi.
-Anh tới đây làm gì?
-Em dọn nhà, là bạn, tôi nghĩ mình nên đến giúp.
-Không cần đâu. Cũng xong xuôi rồi.
-Này! Em cầm lấy.
Đưa cho cô túi hoa quả, Vũ Phong thản nhiên bước vào nhà, mỉm cười gật đầu với Thảo và Minh Châu. Cô trợn mắt nhìn hai đứa bạn cũng cười tươi đáp lại không chút kinh ngạc hay thắc mắc nào.
Bọn họ…
Thông đồng với nhau?
-Bình nói đèn ở tầng hai có vấn đề, tôi lên xem thế nào. Mấy em cứ uống nước đi nhé.
Nói rồi Vũ Phong cởi áo khoác, xắn tay áo phông ở trong lên trên khủy tay, nhanh chóng đi lên tầng hai.
Cô cứ trố mắt nhìn theo bóng dáng anh đến khi hoàn toàn biến mất sau bức tường mới quay sang phía Thảo và Minh Châu.
-Mấy người – cô nghiến chặt răng, trừng trừng nhìn – Giỏi thật đấy!
-Hì hì… Không phải tôi nhé! – Minh Châu cười cười, lùi lại ba bước.
-Cũng … cũng không phải tôi… - Thảo cũng chối đây đẩy.
-Vậy là ai hả? – Cô mím chặt môi.
Minh Châu không trả lời mà đưa tay chỉ về phía cô.
-Bà muốn chết hả? – cô tức điên người quát lên.
-Không…là phía sau…
Cô theo phản xạ, quay người lại. Lông mày vốn nhíu chặt giờ càng gần nhau hơn.
-Chị?
-Sao thế?
Thu Hà đặt hai va li xuống, quệt mồ hôi trên trán, không nhìn cô mà lại hướng về phía Minh Châu.
-Anh Phong đến rồi ạ!
Đưa mắt lườm Minh Châu một cái, cô xoay người đối diện với Thu Hà.
-Là ý của chị đấy! Em đừng có nhìn như ăn tươi nuốt sống người khác như thế chứ?
-Chị!
-Có sao đâu? Thêm một người giúp việc càng tốt chứ thắc mắc cái gì?
Đứng trước khuôn mặt bình thản của Thu Hà, Hương có cảm giác mình đang bị chơi xỏ. Miệng hết há ra rồi ngậm lại. Đến khi bắt gặp ánh mắt của Thu Hà cô đã hiểu được lí do.
Cô mời Thanh Bình, còn chị cô lại bảo Vũ Phong đến.
Đây là sự trừng phạt mà bà chị yêu quý dành cho cô vì cái tội lanh chanh.
-Chị có cần phải làm thế không? – Cô thở dài.
-Cần. Vì thế đừng cố phản kháng nữa. Giờ em hiểu cảm giác của chị rồi chứ?
-Hai trường hợp khác nhau mà, sao chị có thể đánh đồng?
-Tất nhiên. Em và Vũ Phong thì có thể tiếp tục, còn chị, chị sẽ không có bất kì mối liên hệ nào với anh ta cả, tuyệt đối không!
-Chị à…
-Một tiếng nữa mẹ đến. Chị hy vọng em sẽ không làm điều gì bốc đồng.
-…
Bỏ mặc cô đứng đơ người tại đó Thu Hà xách vali quần áo lên lầu.
Khi bóng Thu Hà khuất hẳn, Thảo và Minh Châu mới đi lại gần cô.
-Hai người – Cô cúi đầu, nén cơn giận dữ, nói từng từ một cách chậm rãi – Cứ chờ đấy! Để sau khi dọn xong tôi xử hai người thế nào!
Nói xong cô bèn mở cửa bước ra ngoài. Nhưng một lần nữa khựng lại vì chạm mặt ngay Thanh Bình và Tuấn Anh ngoài cửa.
Cô ngây người, mặt tái đi, lắp bắp.
-Anh Bình… Anh… Đã nghe thấy?
Đôi mắt nâu u buồn và tối lại. Chắc chắn Thanh Bình đã nghe được mẩu đối thoại của hai chị em cô. Cắn môi, cô quay sang nhìn Tuấn Anh nhờ trợ giúp. Nhưng nhận lại là cái lắc đầu nhẹ nhẹ.
-Em định đi đâu à?
Thanh Bình nở một nụ cười nhàn nhạt, hỏi cô.
-À… cũng không hẳn…
-Vậy sao? Phong đến rồi à?
-Vâng. Anh ta đang ở trên tầng 2.
-Vậy anh lên đó đây.
-Dạ.
Thanh Bình vừa xoay người bỏ đi thì cánh tay cô đã bị Tuấn Anh nắm chặt, cả người bị lôi xềnh xệch ra phía ngoài cổng. Cô nhăn nhó kêu lên.
-Đau! Anh làm cái gì thế?
Nhìn vào trong nhà, đảm bảo không có ai nghe được họ nói gì, Tuấn Anh mới cúi xuống nhìn cô.
-Chuyện gì đang xảy ra vậy?
-Em mới là người cần hỏi câu đó đấy. Sao anh lại hợp tác với chị Hà lôi Vũ Phong đến đây làm gì? Anh tưởng em nhàn rỗi lắm sao mà còn tạo thêm việc cho em?
-Anh có biết đâu. Vừa nãy nghe em nói anh mới biết cậu ấy cũng ở đây đó chứ!
-Vậy anh cũng không nhờ Thảo nói với em là muốn đến giúp chuyển nhà?
-Anh là tên lười biếng có hạng - Tuấn Anh nhìn cô, ánh mắt hiện rõ là anh ta đang nghe phải chuyện cười nào đấy – Em nghĩ anh có thể thức dậy vào lúc 6h30 sáng sao? Đừng đùa chứ? Mặc dù anh cũng muốn giúp em nhưng cũng không nhiệt tình đến mức này đâu! Oái! Đau! Sao đá anh?
-Vũ Phong cũng không nói gì sao? Anh ấy giấu cả anh?
-Hình như cậu ta có nhắc đến… Nhưng lúc đó bọn anh đang đùa cợt … nên anh nghĩ cậu ta chỉ thuận miệng…
-….
-Ok! Ok! Là lỗi của anh, được chứ? Nhưng em có cần quá đáng thế không? Chân anh thâm tím hết rồi?
-Anh Bình rủ anh đến à?
-Ừ. 7h sáng cậu ta đến trước cổng nhà anh gào thét như một tên tâm thần, khiến bố mẹ anh tưởng tên điên nào đó đang định vác gậy ra đuổi. May là mẹ anh kịp nhận ra không thì cậu ta bầm dập với bố anh rồi.
-Anh ấy nhiệt tình quá à? Chuông cửa, điện thoại… Đừng nói là…
-Ờ… anh có thói quen đi ngủ thì đặt chế độ im lặng cho điện thoại… và chuông cổng nhà anh hỏng rồi…
-Coi như em chưa hỏi nhé, nếu không em sẽ không nhịn được mà đá anh thêm phát nữa.
-Sao ai cũng nhằm vào tôi thế hả? Tôi có tội tình gì đâu? Em thì đá còn Thu Hà thì cấu véo…
-Do anh làm không tốt vai trò của mình, than vãn gì nữa?
-Nhưng mà tên Phong đến lâu chưa?
-Mới thôi.
-Ừ. Hai người hôm giao thừa gặp nhau à?
-Vâng. Anh ấy nói cho anh biết?
-Ừ. Hôm mùng 2 cậu ấy đến nhà anh.
-Anh ấy nói những gì?
-Đơn giản là nhắc đến em, nói là không ngờ trái đất tròn.
-Gì nữa?
-Hết rồi! Xong là lăn ra ngủ như chết. Mùng 3 lại về nhà cô Hoài.
-Vậy à?
-Thất vọng à? Hy vọng cậu ta nói về mình nhiều hơn?
-Không!
Hương ngẩng phắt lên, theo phản xạ phủ định.
Khóe môi Tuấn Anh hơi cong lên, ánh mắt hấp hấy nhìn cô. Anh ta chắc chắn không tin, nhưng lại chỉ cười mà không lật tẩy cô. Cô lúng túng cúi đầu, không biết nói tiếp gì.
-Thu Hà có nhắc đến Bình thường xuyên không?
Là Tuấn Anh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí đông đặc và u ám. Cô lắc đầu, thở hắt ra.
-Đừng nói là chị ấy nói gì, chỉ cần em vô tình nhắc đến tên anh ấy thôi là đã có chuyện rồi.
-Quan hệ của hai người này còn báo động hơn em và Vũ Phong! Chẳng hiểu tên ngốc Thanh Bình làm gì trong quá khứ mà khiến bà chị đáo để của em giận đến thế nhỉ?
-Chị em đâu có đáo để? – Cô trợn mắt.
-Nhưng cũng chẳng hiền – Tuấn Anh nhún vai – Chị em quá cứng nhắc, suy nghĩ cái gì cũng đặt lí trí lên trên. Nói thật nhé, nếu anh là Bình, anh sẽ thấy ngộp thở. Mà Bình thì vốn ít nói, cậu ta sẽ chọn im lặng. Cả hai im lặng mãi sẽ thành gì? Bùm! Quả bóng bị bơm căng quá sẽ vỡ tung.
-Có những chuyện anh không hiểu…
-Em cũng vậy, nên lo cho chính mình đi. Chuyện của họ để tự họ giải quyết. Vũ Phong từ lần bị anh lôi tới bệnh viện thì thỉnh thoảng lại thắc mắc này nọ. Em cứ khư khư không cho cậu ta biết rằng em thực sự là ai à?
-Chưa đến lúc, rồi em sẽ nói, nhưng chưa phải bây giờ.
-Em…. Phong!
Hương quay lại phía sau nhanh đến nỗi có cảm giác cổ mình gần gãy đến nơi. Vũ Phong đứng trên bậc cửa nhà, trên tay cầm một đoạn dây điện và một chiếc kìm, ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô rồi di chuyển sang Tuấn Anh đứng bên cạnh.
Tim cô bỗng chốc đập nhanh hơn, hô hấp khó khăn, mắt trân trân nhìn Vũ Phong. Cô nghe được Tuấn Anh lầm bầm.
-Toi rồi!
Cơ thể đông cứng, mắt không tài nào di chuyển sang hướng khác, Hương có thể cảm nhận được trống ngực đập thình thịch của mình. Vũ Phong đứng đó, im lặng hết nhìn cô rồi lại quay sang Tuấn Anh.
-Thảm rồi.
Tuấn Anh lẩm bẩm, lấy tay vò rối tung mái tóc, gục đầu xuống.
Cô đứng bên cạnh, cố hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh. Chỗ hai người đứng cách Vũ Phong một khoảng khá xa, hơn nữa cô và Tuấn Anh nói cũng nhỏ nên cô nghĩ chưa chắc Vũ Phong đã nghe thấy gì. Nếu anh ấy chưa nói ra thì chẳng dại gì mà tự thân thật thà tự nhận. Cô mấp máy môi, đủ để Tuấn Anh nghe được.
-Anh bình tĩnh đi. Anh ấy có lẽ chưa nghe thấy đâu.
-Em không hiểu đâu.
Cô chưa kịp hỏi lại Tuấn Anh thì Vũ Phong đã bước tới, trên môi nở nụ cười tươi.
-Hai người đang làm gì ở đây thế?
Không hiểu sao cô có cảm giác lành lạnh sau gáy, tóc sau ót dựng lên. Giọng Vũ Phong trầm trầm, thản nhiên, nụ cười tươi nhưng cô vẫn thấy ớn lạnh. Người này chỉ đơn giản là nhếch mép thôi, anh ấy không hề cười.
-À… tụi này… đang… nói chuyện …. Đúng! Nói chuyện phiếm! – Tuấn Anh vội vàng nói, hai tay xoa xoa vào nhau.
-Nói chuyện phiếm?
-Đúng – Cô cũng gật gật đầu phụ họa – Chúng tôi nói chuyện về ngôi nhà.
-Vậy sao?
Vũ Phong nhướn mày, nụ cười vẫn tươi rói nhưng càng khiến cô thêm bất an. Mồ hôi lạnh tuôn ra, tim như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Cái phản ứng này là nghe được rồi hay không đây?
-Hai người… - Vũ Phong nhìn cô – khá thân nhỉ?
-Hả? – cô liếc mắt nhìn Tuấn Anh, nhìn thế nào mà bảo cô và anh ta thân thiết vậy.
-Sao tôi không thấy cậu nói bao giờ? – Vũ Phong quay sang hỏi Tuấn Anh lúc này đang luống cuống.
-Chúng tôi… đâu có thân…
-Vậy nắm tay nắm chân làm gì?
-Hả? Ai nắm? – Cô và Tuấn Anh ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn Vũ Phong thắc mắc.
Vũ Phong không trả lời, ánh mắt nhìn xuống phía dưới. Theo ánh mắt đó, cô cũng di chuyển xuống, lại thêm một lần nữa giật mình. Tuấn Anh đang nắm tay cô, chính xác là cổ tay. Cô ngẩng lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt hốt hoảng của Tuấn Anh.
Ba giây sau, cô và anh ta lập tức thu tay lại như phải bỏng.
-Sao anh nắm tay tôi?
-Anh chỉ là cầm cổ tay em thôi.
-Trong nhà còn nhiều việc lắm – Vũ Phong lên tiếng, cắt đứt cuộc đối thoại, lại mỉm cười với cô – Em có thể giúp tôi một số việc được không?
-Tôi… Những người còn lại đâu?
-Họ có việc của họ chứ? Vả lại em đang rất rảnh rỗi đứng đây nói chuyện phiếm đấy thôi?
-Tôi…
-À, nhà thiếu mấy cái đinh vít. Cậu đi mua nhé, Tuấn Anh?
-Nhưng chẳng phải vừa nãy… - bắt gặp ánh mắt của Vũ Phong, Tuấn Anh ngay lập tức phẩy phẩy tay, cười mà như mếu – Tôi biết rồi. Tôi đi đây.
-Tốt. Mua ở quán bà Liên béo, ở đó bán đủ cả.
-Hả? Cái quán cách đây mấy dãy phố á?... Ưm… Tôi biết rồi!
-Vậy cậu còn đứng đó làm gì? Đi đi chứ?
Tuấn Anh lếch thếch dắt xe máy ra rồi thểu não phóng đi. Chỉ còn lại cô và Vũ Phong. Cô đứng quay lưng về phía anh nên không rõ nét mặt anh lúc này thế nào. Nói từ nãy đến giờ mà Vũ Phong không hề tra hỏi gì cả có nghĩa là anh ấy không nghe được gì? Dây thần kinh đang căng thẳng dần dãn ra. Cô lén thở phào một cái.
-Em còn đứng đấy làm gì?
Vũ Phong lên tiếng, cầm tay cô kéo đi.
-Oái! Anh làm gì thế?
-Đi làm việc thôi! Định đứng đấy đến bao giờ?
-Nhưng tôi tự đi được, có phải con nít đâu mà anh phải dắt đi?
-Con nít còn biết đường ngoan ngoãn ở nguyên một chỗ, em thì lại chạy nhảy khắp nơi.
-Đây là nhà tôi! – Cô trừng trừng nhìn cái lưng to lớn trước mặt – tôi đi đâu là quyền của tôi, mắc mớ gì anh can thiệp vào?
-Không được! Em cần có người quan sát. Vì vậy, yên lặng đi theo tôi đi.
Minh Châu và Thảo phụ trách tầng 3, Thu Hà và Thanh Bình tầng 2 còn cô và Vũ Phong tầng 2. Nhà cửa thường xuyên thuê người quét dọn nên cũng khá sạch sẽ. Mấy người bọn cô chỉ đơn giản là sắp xếp đồ đạc, dọn vài thứ linh tinh.
Vũ Phong loay hoay kiểm tra xem điện đóm có hở hay không, đèn có cái nào hỏng… Cô chỉ làm mỗi việc là đứng một chỗ ấn cái công tắc aptomat mà thôi.
-Em bật thử xem nào?
Vũ Phong đứng trên thang nói vọng xuống. Cô ấn nút. Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng màu vàng nhẹ.
-Ok. Được rồi. Tắt đèn đi.
Cô tìm công tắc đèn để tắt đi, còn Vũ Phong đã bước xuống, thu gọn chiếc thang lại.
-Còn gì nữa…
Bốp.
Xoay người lại, cô va phải Vũ Phong đứng ngay sau lưng. Mũi đập vào lồng ngực của Vũ Phong đau điếng. Thân thể con trai luôn cứng như đá thế à? Xoa xoa cái mũi đang đỏ lên, cô ngẩng đầu, lườm anh một cái.
-Anh đứng ngay sau tôi làm gì hả? Hại cái mũi tôi đỏ như cà chua rồi đây này!
-Đấy là do em đi không nhìn đường đấy chứ?
Cô không thèm đáp, lùi lại phía sau. Vũ Phong chỉ đứng yên một chỗ, hai tay khoanh lại, mím môi nén cười. Cô tỏ vẻ như không để ý, cúi xuống thu dọn mấy thứ đang bày bừa trên nền đất. Tuy nhiên cử động chẳng thoải mái vì luôn có ánh mắt nhìn mình chăm chú.
-Ngôi nhà này rất đẹp – Vũ Phong cười.
-Vậy sao?
-Thiết kế trang nhã, có độ thoáng và không gian mở rộng. Tôi rất thích.
-Tôi cũng vậy.
Cô mỉm cười. Ngôi nhà này là tâm huyết của ông nội. Thiết kế mất bốn tháng, thi công mất sáu tháng. 1 năm trời ông đã bỏ bao công sức cho nó. Từng viên gạch, từng bậc cầu thang, từng đồ vật trong căn nhà này… đâu đâu cũng lưu giữ hình ảnh của ông.
-Người thiết kế căn nhà này là ai vậy?
-Ông tôi. Ông là kiến trúc sư.
-Ồ. Thảo nào.
-Đáng tiếc là người tạo cảm hứng làm nên nó lại chưa từng ở, dù chỉ một ngày… Anh tham quan hết chưa?
-Rồi. Tôi thích căn phòng trên tầng ba.
-Vì sao? – Cô mở to mắt.
-Tầng 1 vì là phòng khách, bếp, nhà vệ sinh nên tạo không khí đầm ấm và hiếu khách. Tầng hai ba phòng ngủ, đơn giản và các phòng đều có cấu trúc giống nhau. Tầng ba chỉ có một phòng, còn lại là ban công rất rộng. Nắng chiếu vào khiến căn phòng như bừng sáng. Ban công trồng cây tạo không gian xanh. Như một nơi trú ngụ tuyệt vời.
Cô ngẩn người nhìn Vũ Phong.
-Tôi nói gì sai à?
-Anh biết căn nhà này thiết kế vì ai không?
-Ai?
-Tôi! Ngôi nhà này thuộc về tôi. Có một điểm chung giữa tôi và ông, đó là yêu thích sự dung hòa cuộc sống với thiên nhiên. Căn phòng đó là của tôi.
-Tôi cũng có thể đoán ra. Với tính cách của em.
-Anh có vẻ rất tự tin khi nói về ai đó.
-Tôi không nghĩ vậy đâu. Tôi chỉ đưa ra nhận xét khi đã chắc chắn. Tuy nhiên, cũng có vài ngoại lệ.
-Trường hợp của tôi là chắc chắn hay ngoại lệ đây? – Cô bật cười.
-Em thử nói xem?
Vũ Phong bước tới gần cô hơn, khóe môi nhếch lên. Khoảng cách càng lúc càng nhỏ. Cô lùi, Vũ Phong tiến. Đến khi lưng chạm vào bức tường vững chắc phía sau thì cũng là lúc hai cánh tay Vũ Phong vươn ra chống vào tường, vây *** cô trong lòng anh. Mùi chanh thoang thoảng. Cô ngước lên, Vũ Phong cúi xuống.
Trong tích tắc hai ánh mắt chạm nhau, tim cô dường như ngừng đập.
Môi cô mấp máy định nói gì đó thì …
Bốp!
-Con nhện!
Vũ Phong giơ con nhện to đùng bị đập bẹp dí ra trước mặt cô.
-…
-Làm em sợ à?
-Tôi không sợ nhện!
-Nhưng mà nhìn mặt em sao … méo mó thế?
Cô trừng mắt nhìn anh. Cảm xúc đang dâng trào trong lòng bị dội cho gáo nước lạnh, vừa có chút xấu hổ vừa tức giận. Nhìn thẳng vào đôi đồng tử một đen một nâu kia lần nữa, cô mím chặt môi. Giây phút ấy, cô tưởng như đã tìm được Vũ Phong ba năm trước. Nhưng, chỉ là ảo tưởng. Lòng đau nhói, cảm giác mất mát bủa vây.
Cô đưa tay đẩy Vũ Phong lùi lại phía sau, lách qua người anh, bỏ đi.
Có vẻ như mọi người đã dọn dẹp xong. Tầng 1 vốn lộn xộn giờ đã ngăn nắp và sạch sẽ. Hương nhìn quanh. Thu Hà, Minh Châu và Thảo đang chú tâm xem một cuốn sách gì đó. Thanh Bình và Tuấn Anh thì đang chăm chú nối hệ thống dây điện và cáp cho tivi.
Thấy cô bước xuống, Thu Hà hỏi.
- Xong chưa?
- Dạ xong rồi.
- Ừ. Mẹ nói sắp đến. Chị đi đón mẹ. Mấy đứa phụ trách nấu ăn nhé. Đồ để nấu chị đã mua và để trong bếp đấy.
- Dạ.Hương cùng Minh Châu và Thảo kéo nhau vào bếp. Thu Hà mua rất nhiều thức ăn. Thảo nhìn cô.
- Chúng ta nấu món gì bây giờ?
- Mọi người thích ăn món gì?
- Tụi này gì cũng được – Minh Châu nhe răng cười – Mẹ bà thích món gì?
- Mẹ tôi? Ừm… Canh cá nấu chua, sườn xào chua ngọt, cánh gà chiên giòn, trứng cuộn.
- Nghe sao giống mấy món bà thích nhỉ? – Minh Châu đưa mắt lườm cô – Bà đang liệt kê những món mình muốn ăn chứ có phải mẹ bà thích đâu?
- Những món tôi thích mẹ tôi cũng thích. Tin tôi đi. Đó cũng là những món mẹ tôi muốn ăn mà.
- Vậy thì bắt tay làm thôi. Cũng trưa rồi đấy – Thảo nhắc nhở.
- Ừ.
- Khoan đã – Minh Châu kêu lên.
- Gì thế? – cô và Thảo đưa mắt nhìn cô nàng.
- Để tôi lôi mấy tên kia vào giúp cho nhanh.
- Họ làm được không? – Cô không tin tưởng mấy tên cao kều đó biết cầm dao đúng cách chứ đừng nói là thái cái gì.
- Phức tạp thì không nhưng chả nhẽ nhặt rau lại không biết?
- Tùy bà. Nhưng xảy ra vấn đề gì thì bà tự mình giải quyết đấy nhé?
- Không thành vấn đề. Minh Châu mắt sáng ngời nhìn Hương và Thảo, cười thật tươi rồi chạy ra phòng khách. Mấy phút sau cô nàng lôi mấy kẻ mặt mũi nhăn nhó vào bếp.
Thảo phụ trách sườn xào chua ngọt, Hương làm canh cá chua, Minh Châu chọn món cánh gà chiên và trứng cuộn. Mấy tên con trai chịu trách nhiệm với rau củ. Khoảng chục phút sau, nhà bếp liên tục vang lên giọng nói đầy tức giận và chán nản của Minh Châu.
- Trời ơi! Tôi đã nói rồi! Cắt thật gọn gàng vào. Cái kiểu loằng ngoằng gì thế này?
- Tuấn Anh! Hành phải đập dập rồi băm nhỏ! Anh làm cái gì thế này hả?
- Làm ơn đi! Mấy người nhặt rau kiểu gì thế? Mấy mớ rau mà còn được một nhúm thế này à?
Hương và Thảo đang dở tay cùng quay lại phía sau nhìn. Thảo há hốc miệng còn Hương thì phải cố nín cười. Thanh Bình đang nhặt rau ngổ và anh chàng hầu như chỉ nhặt một tí ngọn trên cùng. Tuấn Anh thì ra sức băm nhỏ cà rốt nhưng chúng thì thi nhau bắn tung tóe khắp nơi. Vũ Phong vốn được kì vọng nhất nhưng cũng không khá khẩm hơn, bát trứng còn lẫn đầy mảnh vỏ nho nhỏ. Nhìn ba tên con trai lúng ta lúng túng vật lộn với đám rau cỏ rồi quay sang Minh Châu đang trợn mắt, mặt mũi đỏ gay, Hương cuối cùng cũng không nén nổi, bật cười ha hả. Bốn con người kia lập tức nhìn cô với những ánh mắt hình viên đạn.
Minh Châu gào lên.
- Bà còn đứng đó để cười à? Mau giúp tôi đi chứ?
- Đấy là việc của bà – Cô nhún vai – Ai bảo bà lôi họ vào đây làm gì?
- Trời ạ! Tôi điên mất thôi!Nói rồi cô nàng phăm phăm bước tới chỗ Thanh Bình, cầm một ngọn rau lên.
- Làm ơn! Nhặt như thế này này! Anh mà nhặt như thế thì chúng ta ăn bằng cái gì?
- Còn anh! – Cô nàng quát Tuấn Anh – Anh hãy thái cà rốt thành sợi rồi mới băm nhỏ, ok? Anh để thế mà băm thì chúng làm sao vụn được?
- Vũ Phong! Anh cái gì cũng giỏi mà tại sao cái việc đơn giản như vậy cũng không làm được? Anh đã đập trứng kiểu gì mà đầy vỏ trong bát thế?
Vũ Phong đưa mắt nhìn Minh Châu rồi lại quay sang phía Hương.
- Tại sao tụi này phải làm những việc vô bổ như thế này?
- Nếu mấy người không muốn ăn thì … - cô nhún vai, khóe miệng nhếch lên.
Vũ Phong im lặng không đáp, nhìn cô một lúc rồi cúi xuống tiếp tục nhặt mấy mảnh vỏ trứng ra khỏi bát. Minh Châu tròn mắt nhìn Vũ Phong rồi lại nhìn Hương. Cô mỉm cười, quay lại với con cá đang làm dang dở. Bên tai vang lên tiếng của Thảo.
- Giải quyết tốt đấy.
- Tất nhiên!
- Không! Ý tôi là không ngờ Vũ Phong lại nghe lời bà.
- Tôi lại không nghĩ như vậy. Tôi chỉ đơn giản là đánh vào tâm lí hiếu thắng của họ thôi.
Tiếng băm chặt đều đặn, tiếng dầu rán xèo xèo. Tuấn Anh khều khều tay Hương.
- Này! Cho anh hỏi?
- Gì vậy ạ?- Cái rau này… là rau gì?
- À, dọc mùng.
- Làm kiểu gì đây?
- Anh tước vỏ ra, ướp với chanh và muối cho bớt ngứa. Nhưng đừng cho vào nước vội…
Cô chưa nói hết câu thì cứng họng vì nhìn thấy mấy cây dọc mùng chễm chệ nằm trong chậu nước, bên cạnh là khuôn mặt cực kì vô tội của Vũ Phong và Thanh Bình. Cô thở hắt ra.
- Mấy anh…
- Làm thế nào bây giờ?
- Thì vớt ra, làm như em bảo đi. Nhưng em cảnh báo trước là sẽ bị ngứa tay đấy nhé.
- Ừ.
- Sao anh không hỏi Minh Châu trước khi làm?
- Em nghĩ cô nàng hổ cái ấy sẽ không gào lên à?
- Hổ cái?
- Chứ còn gì nữa? Thà ngồi hàng giờ với đống dây điện còn hơn là vào bếp. Anh còn không phân biệt nổi rau mùi với rau thì là thì nấu canh cá với canh cua cái nỗi gì? Hổ cái nghĩ bọn anh đều là thiên tài chắc?
- E hèm… Em nghĩ… Anh nên quay lại phía sau?
- Hả?Cô mỉm cười, nhìn qua vai Tuấn Anh, Minh Châu đang trừng mắt cực kì đáng sợ. Cô nghĩ anh chàng này chết chắc rồi!
Và, quả nhiên, ba giây sau, nhà bếp vang vọng tiếng hét thất thanh của Tuấn Anh.
- Ai bảo cậu ta cái gì cũng oang oang mà nói – Thanh Bình bình phẩm khi Tuấn Anh chạy qua.
- Ừ. Cậu ta căn bản không muốn sống nữa mới động chạm đến bà chằn ấy – Hương gật đầu đồng tình, nhe răng cười.
- Minh Châu nổi điên sợ thật đấy – Vũ Phong cắn một quả táo, nhìn cảnh Minh Châu rượt Tuấn Anh khắp bếp với bộ mặt như đang thưởng thức một vở hài kịch.
- Liệu có ổn không? – Thảo lo lắng hỏi.
- Bà không phải lo. Cái này gọi là nhân nào quả ấy.
- Không! Là tôi lo cho cái nồi canh. Cứ chạy như thế lỡ va phải thì chẳng phải mất công nấu suốt từ nãy đến giờ à?
Hương, Thanh Bình và Vũ Phong nhìn Thảo với ánh mắt cảm thán.
- Hương à – Thanh Bình vỗ vỗ vai cô – Bạn bè của em… hình như chẳng ai bình thường thì phải?
- ….
Mải lo những chuyện vặt vãnh mà Hương quên mất một điều quan trọng.
Đó là mẹ cô vẫn nhớ Vũ Phong. Và bà không hề biết chuyện anh ấy mất trí nhớ.
Nên cô đã giật mình đến nỗi đánh rơi chiếc muỗng canh khi mẹ cô hỏi:
- Cháu là Vũ Phong đúng không?
Cô hốt hoảng nhìn Vũ Phong. Anh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên trước câu hỏi của mẹ cô.
- Mẹ… mẹ… Mẹ đi đường mệt rồi phải không?
Cô lao vội tới, cố không để mẹ mình nói tiếp nhưng Vũ Phong đứng phía sau lại đang tiến tới, lễ phép chào hỏi.
- Cháu chào cô. Cháu là Vũ Phong. Nhưng sao cô lại biết tên cháu ạ?
- Thì chẳng phải cháu với con bé Hương là…
- Ai da! Cháu chào cô ạ! Cháu là Minh Châu, đây là Thảo. Tụi cháu là bạn thân nhất của Hương đấy ạ.
Minh Châu nói to, cố tình đứng chắn giữa mẹ Hương và Vũ Phong, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho Thảo.
- Thảo! Bà cũng chào hỏi đi chứ?
- À… Vâng… Cháu chào cô. Cháu là Thảo. Cô đi đường mệt lắm phải không ạ? Cô ngồi xuống ghế đi ạ. Cháu đi lấy nước.
Minh Châu và Thảo người cầm tay, người xách đồ, đẩy mẹ cô đi vào phòng khách. Đến khi bóng ba người ấy khuất sau bức tường, cô mới thầm thở phào. Nhưng rồi giật thót khi Vũ Phong lên tiếng.
- Em có kể về tôi với mẹ em à?
- Hả?
- Mẹ em biết tôi, lại còn nhận ra tôi khi tôi chưa gặp cô ấy bao giờ…
- À… cái này… là… là…
- Là ảnh chụp câu lạc bộ tình nguyện! – Thu Hà đột ngột nói – Mẹ tôi nhìn thấy và đã hỏi. - Có ảnh đấy à? – Vũ Phong nghi hoặc nhìn Tuấn Anh và Thanh Bình.
- À… Có… Có chứ! – Tuấn Anh vội vàng trả lời, đầu gật liên tục như gà mổ thóc, quay sang Thanh Bình – Đúng chứ ông?
- Ừ.
Hương nhận ra Thanh Bình đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu và không đồng tình, nhưng anh ấy không có ý định lật tẩy cô. Cô biết anh đang nghĩ gì. Thanh Bình là người rất nguyên tắc. Chắc chắn anh ấy không tán thành với những gì đang diễn ra. Che giấu bí mật vốn là chuyện khó khăn nhất thế gian, giống như cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ có ngày lòi ra, huống hồ cái bọc của cô lại quá mỏng manh. Cô đưa mắt nhìn Vũ Phong, trong lòng có chút đau đớn. Đối diện với đôi mắt ấy cô không tài nào thốt ra những gì đang nghĩ, càng không thể nói ra mọi chuyện. Sẽ ra sao nếu anh ấy biết về quá khứ? Cô liệu có mất Vũ Phong lần nữa? Hơn cả sợ hãi, cô thấy hoang mang. Mối quan hệ kì lạ của họ lúc này….
- Bà định thế nào đây?
Minh Châu và Thảo hỏi khi dọn đồ ăn trong bếp, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng. Hương đưa tay lấy mấy chiếc bát để vào mâm rồi ngẩng lên.
- Mặc cho số phận thôi.
- Bà nói thế mà được à? – Minh Châu nhíu mày – Nếu đã để mặc thì sao ngay từ đầu còn nói dối làm gì? Chỉ cần mẹ bà hỏi vài câu thì với cái đầu thông minh của mình Vũ Phong dễ dàng suy đoán ra. Nếu thực sự như thế thì bà định đối mặt với anh ấy như thế nào? - Thì … nói thôi…
- Nói? Nói cái gì? – Minh Châu trợn mắt nhìn cô
- Ờ… Thảo! Đức vẫn chưa đến à?
- Mặc xác lão ấy! Bà đừng cố mất công chuyển chủ đề làm gì. Nếu bà không nói cho tụi này biết bà định làm gì thì chớ có mong tụi này giúp đỡ gì nữa.
Cô nhìn Minh Châu đang nổi cơn cáu, lại liếc sang Thảo với khuôn mặt chờ mong, thở dài.
- Tôi không biết. Hai bà đừng nhìn tôi như thế. Tôi thật sự không biết mà!
- … Bàn ăn ồn ào. Nhưng tâm trí của Hương dồn hết vào Vũ Phong. Cứ mấy phút cô lại lén nhìn anh. Sẽ ra sao nếu anh ấy biết hết? Liệu có còn ngồi đây mà ăn cơm và nói cười với cô?
- Lâu lắm nhà cô mới đông người như thế này – Mẹ cô mỉm cười – Mấy cháu thường xuyên đến đây chơi nhé?
- Cô cứ yên tâm, gì chứ ăn uống thì tụi cháu không khách sáo đâu ạ - Minh Châu nhoẻn miệng cười, gắp một miếng sườn vào bát.
- Em đúng là! Em ăn bát thứ mấy rồi – Tuấn Anh liếc nhìn cô nàng.
- Tôi ăn mấy bát thì liên quan gì đến anh? – Minh Châu trừng mắt
- Không! Nhưng tôi thấy xót cho cái thùng gạo nhà Hương.
- Anh…
- Ha ha…
- Nhưng mà – mẹ cô chợt lên tiếng, cắt ngang cuộc cãi vã của cả hai – lâu rồi cô không thấy cháu đến chơi, Bình à?
- Dạ?
Thanh Bình thấy mẹ cô nhắc đến mình thì dừng đũa, sau đó liếc nhanh Thu Hà một cái rồi mới trả lời.
- Cháu bận quá ạ. Cô không giận cháu chứ?
- Làm gì có. Cô cũng hiểu mấy đứa học hành vất vả. Cứ như con bé Hà với Hương, lâu lâu mới thấy chúng nó về. Cô cứ tưởng hai đứa nó quên mất mẹ mình rồi đấy.
- Mẹ - Cô và Thu Hà đồng thanh kêu lên – Tụi con làm gì có?
- Cô chỉ nói thế thôi – Thanh Bình vỗ vỗ vai cô, mỉm cười – Cô cũng thông cảm cho hai người mà, đúng không ạ?
- Thế mới nói – Mẹ cô mỉm cười – Đôi lúc con rể còn tốt hơn con gái. Cháu mau mau về làm con rể của cô đi, cả cháu nữa, Vũ Phong!
Keng!
Chiếc muỗng canh rơi xuống sàn nhà, xoay tròn mấy vòng. Mọi người đang cười nói ngay lập tức im lặng, ánh mắt đổ dồn vào người đánh rơi.
Mặt nóng bừng, Hương lắp bắp.
- Ơ… Con lỡ tay… để con lấy chiếc khác…
- Con thật là… sao hậu đậu thế?
- Để chị lấy cho.
Thu Hà đứng lên, không để cô kịp nói gì, đi thẳng vào bếp.
- Nước chấm cũng hết rồi! Cháu vào lấy – Thanh Bình cũng đứng lên.
Bàn ăn có chút ngượng ngùng. Thảo, Minh Châu, Đức, Tuấn Anh đều nhìn cô. Còn cô thì nín thở quan sát khuôn mặt Vũ Phong. Nhưng trái với suy tính của cô, anh ấy vẫn tỏ ra vô cùng thản nhiên, khóe môi hơi nhếch lên. Anh nhẹ nhàng nói.
- Cháu với Hương chỉ là bạn thôi ạ.
- Bạn sao?
Mẹ cô sửng sốt quay sang phía cô. Cô nhìn mẹ mình, mím chặt môi, gật đầu.
- Vậy sao…
- Là mẹ hiểu nhầm tụi con…
- Nhưng mà…
- Mẹ! Mẹ làm tụi con ngượng bây giờ.
- Hả… À… Cô chỉ đùa chút thôi. Vũ Phong! Cháu đừng quá để tâm nhé?
- Dạ. Cháu hiểu.
Thanh Bình và Thu Hà mau chóng quay lại. Tuấn Anh liền xoay ngay chủ đề vào họ, lái câu chuyện sang hướng khác. Mọi người theo đó cũng tham gia nhiệt tình, dường như không khí ngột ngạt lúc nãy chưa từng có.
Cô chọc chọc bát cơm, và một miếng vào miệng. Không có mùi vị gì cả. Món sườn yêu thích cũng trở nên khó ăn. Cổ họng đắng ngắt. Miệng vẫn mỉm cười theo câu chuyện hài của Minh Châu và Tuấn Anh, nhưng lòng thì chùng hẳn xuống.
Từ lúc đó đến hết bữa cơm, cô không nhìn Vũ Phong thêm một lần nào nữa.
- Sắc mặt của em không tốt. Em mệt à?
Vũ Phong khẽ hỏi, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Hương.
Ban công không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu rọi xuống. Cô vẫn nhìn về phía bầu trời vàng đục trước mặt, im lặng không trả lời.
- Có cần tôi lấy nước cho không?
- Sao anh lại lên đây?
- Hả?
- Sao lại không ở dưới đó chơi bài với mọi người?
- Vậy tại sao em ở đây?
- Như anh nói đó, chỗ này là nơi trú ngụ tuyệt vời.
- …
- Sao anh không nói gì?
- Em đang giận tôi à?
- Giận? Vì sao?
- Không. Tôi không có ý gì đâu.
- Anh biết không? Anh luôn nói lấp lửng, chuyện gì cũng chẳng rõ ràng, cứ để cho người đối diện tự đoán, rồi họ nhận ra mình chỉ là đoán mò vô căn cứ, cuối cùng cũng chẳng hiểu anh muốn gì.
- …
- Tôi… ghét nhất những người như thế.
Cô đứng dậy, bước đi. Bàn tay nắm chặt, mồ hôi rịn ra. Đến khi vào hẳn trong nhà, khuất xa tầm mắt của Vũ Phong, cô mới dừng lại, tựa vào tường, cả người run rẩy.
Tâm trạng khó chịu xuất hiện từ bữa cơm đã khiến cho dạ dày có chút đau. Cô lại chẳng ăn gì nhiều khiến cho cơn đau càng thêm dữ dội. Vốn không có ý định để mọi người biết nên cô đã leo lên đây, không nghĩ rằng Vũ Phong đi tìm mình. Cô không muốn Vũ Phong nhìn thấy mình khổ sở như vậy, cố nghĩ ra cách để bỏ đi. Nhưng, hình như cái cách mà cô lựa chọn, là không đúng. Khuôn mặt Vũ Phong tuy điềm tĩnh nhưng trong đáy mắt lại xao động. Cả người anh ấy cứng đờ lại. Làm tổn thương một người dễ như trở bàn tay, khiến chính mình đau còn dễ dàng hơn thế. Như lúc này đây, song song cùng lúc, cơn đau dạ dày cùng với nỗi đau trong tim kết hợp tra tấn khiến cô phải bám chặt lấy thành cầu thang, ngồi xụp xuống.
- Em làm sao thế?
Sau lưng vang lên giọng nói hốt hoảng của Vũ Phong. Bàn tay ấn chặt vào bụng, cô cố lấy giọng thật bình tĩnh.
- Không sao. Tôi đánh rơi một món đồ, và đang tìm.
- Sao em không bật đèn? Tối vậy có thể tìm ư?
- …
-Em nói dối dở thật đấy.
Vũ Phong quỳ xuống, đưa tay vén mái tóc lòa xòa che đi khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Vội vàng hất tay Vũ Phong ra, cô quay sang hướng khác.
- Anh… định làm gì?
- Em … Không ổn rồi. Sao người em run vậy? Trời nóng thế cơ mà? Này, em sao thế?
Cơn đau càng lúc càng tăng thêm khiến cô phải ôm ghì bụng, cũng chẳng có sức lực mà đôi co với Vũ Phong. Rồi cô thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên cao. Hốt hoảng ngẩng lên, cô đã thấy Vũ Phong đang bế mình vào phòng.
- Tôi… tôi… tự đi được…
- Em trật tự đi! – Vũ Phong cau mày, mặc cho cô giãy dụa vẫn ôm chặt lấy – ngoan ngoãn một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
- …
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận, Vũ Phong chăm chú nhìn cô một lát rồi hỏi.
- Em bị bệnh gì?
- Không…
- Đừng có mà nói dối. Em không qua nổi mắt tôi đâu. Nói đi để tôi còn biết đường lấy thuốc cho em chứ?
- Chỉ là đau bụng bình thường thôi, anh không cần lo lắng. Tôi ngủ một lát dậy là khỏi ngay.
- Nếu em đã không muốn nói thì tôi sẽ đi hỏi Thu Hà…
- Đừng!
Thấy Vũ Phong đứng dậy, cô vội vàng nắm lấy cánh tay anh, cật lực lắc đầu. Ánh mắt Vũ Phong di chuyển từ bàn tay bị cô nắm đến khuôn mặt tái đi và đang đầy mồ hôi của cô.
- Vậy?
- Dạ dày. Thuốc đau dạ dày trên tủ thuốc. Hộp màu đỏ trên cùng. Lấy giúp tôi hai viên.
- Chờ một chút.
Đưa viên thuốc cùng một cốc nước ấm, đợi cô uống xong, Vũ Phong ngồi xuống mép giường, lấy mấy tờ giấy ăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô. Hành động này khiến cô giật mình, vô thức né tránh. Nhưng Vũ Phong vẫn vươn tay ra, tiếp tục thấm hết mồ hôi cho cô. Khuôn mặt anh thản nhiên, không chút ngượng ngùng. Còn cô thì mặt thoáng chốc đã nóng bừng. Vũ Phong mỉm cười.
- Xong rồi đó.
- Cám ơn. - Cô lí nhí đáp.
- Nghỉ đi. Uống thuốc rồi thì chắc sẽ đỡ hơn.
- …
- À, còn nữa…
- …
- Tuy là không muốn người khác lo lắng ình nhưng em cũng đừng ngược đãi bản thân quá đáng. Đôi lúc ta không thể tự mình xoay sở mọi chuyện đâu. Nếu có thể thì vẫn nên nhờ giúp đỡ. Thôi, em ngủ đi. Tôi về đây.
Ánh trăng hắt qua khung cửa. Thứ ánh sáng mờ mờ màu trắng đục khơi gợi góc yếu đuối nhất nơi tâm hồn con người. Bụng đã bớt đau, chỉ còn âm ỉ chứ không dữ dội nữa. Hương co chân cao hơn, vòng tay ôm lấy đầu gối, mắt hướng về phía cửa sổ.
- Cháu thích cửa sổ thật lớn, để ánh trăng chan hòa khắp căn phòng. Rất đẹp phải không ạ?
- Ừ. Ông sẽ làm cho cháu cánh cửa thật lớn, thật rộng, để cháu có thể ngắm bình mình lên, nhìn hoàng hôn xuống và để trăng có thể đến bẩu bạn với cháu.
- Thật ạ?
- Ừ.
Khung kính trong suốt, cao tới trần nhà. Ông cô đã giữ đúng lời hứa, đem cả bầu trời đến bên cạnh cô. Nhưng, lúc này đây, giữa không gian rộng lớn và tĩnh mịch, cô chỉ có một mình, cô độc đến đáng sợ. Gió làm cành cây khẽ lay động, bóng cây hắt vào trong phòng. Nhỏm người ngồi dậy, rồi hất tung chăn, cô bước ra ngoài ban công, nhìn xuống đường. Chiếc xem máy vừa phóng đi mang theo cả bóng dáng quen thuộc ấy mất hút phía xa con đường.
Gió… vốn vô định…
Cơn gió của cô, có lẽ, sẽ chẳng bao giờ dừng chân, đúng không?
- Sao em lại ở ngoài này?
Thu Hà bước vội tới, đỡ cô ngồi xuống, lo lắng sờ lên trán cô.
- May quá. Không sốt. Em thấy trong người thế nào? Còn đau bụng nữa không?
- …
- Vũ Phong nói em mệt. Em đau ở đâu?
- Em không sao. Chỉ là… đau bụng thôi.
- Đau bụng? Hôm nay đâu có món gì lạ bụng đâu? Khoan! Dạ dày của em…
- Chắc hôm trước em uống cà phê đặc quá nên nó dở chứng thôi. Em uống thuốc rồi.
- Chị đã nói rồi mà, em không thể bỏ cà phê được hay sao? Nó béo bở gì cơ chứ?
- Đây chính là lý do em không muốn chị biết đấy…
- Đừng có mà giả vờ thở dài. Dạ dày của em…
- Nó đã không sao rồi mà chị. Bạn em…
- Tụi nó nghe Vũ Phong nói em mệt và đã ngủ nên không định đánh thức em. Tụi nó chuẩn bị về đấy. Em có muốn xuống không?
- Thôi ạ. Nếu nhìn thấy em thế này chắc chắn tụi nó lại thấy lo. Mai tụi em lại gặp nhau trên trường mà.
- Ừ. Vào nhà thôi. Gió to đấy.
- Vâng.
- Mà Hương này?
- Dạ?
- Em… chị nghe Minh Châu nói…
- Nói gì ạ?
- Trong bữa ăn trưa… Vũ Phong có nói…
- Tụi em chỉ là bạn! Anh ấy đã nói với mẹ như thế.
- Có sao không? Em…
- Đó là sự thật mà chị. Anh ấy đã khẳng định thì em còn có thể nói gì nữa?
- Nhưng mà chẳng phải cậu ta đối xử với em rất tốt đấy sao? Kể cả là quá khứ hay là hiện tại, chị đều thấy cậu ta quan tâm đến em.
- Vì anh ấy coi em là bạn thôi.
- Mẹ vẫn tỏ ra nghi ngờ đấy. Cả chiều nay may là Tuấn Anh lôi Vũ Phong ra ngoài, nếu không thì kiểu gì mẹ cũng vặn hỏi.
- Mẹ có hỏi chị không?
- Chị? Không! Mẹ chỉ thắc mắc về Bình thôi. Chị bảo là chẳng có gì nữa nhưng mẹ lại gạt phắt đi, bảo chị lừa ai chứ chẳng gạt được mẹ.
- Em không thấy suốt bữa tối mẹ toàn nhìn chị và anh ấy rồi tủm tỉm cười. Xem ra hai người mau chóng ẹ tin vui đi – cô bật cười, vỗ nhẹ lên vai Thu Hà.
- Tin vui cái gì? – Thu Hà trừng mắt – Hôm nay là vì mẹ nên chị mới…
- Chị à. Con tim mới là nơi thành thực nhất. Chị thử hỏi nó xem?
- Thế tim em bảo em điều gì?
- Tim em? Nó nói nó đau lắm rồi, sắp không chịu được nữa. Hỏi em là có loại thuốc nào giúp nó bớt khổ sở không? Nhưng mà em không trả lời được. Nên nó cứ rên rỉ mãi.
- Ha ha… thế sao? Vậy thì chị cũng phải hỏi tim chị mới được.
- Chị nên làm như vậy.
- Nghỉ đi. Đừng để dạ dày nó biểu tình nữa.
- Vâng.
Thu Hà bật đèn ngủ, giúp cô kéo rèm cửa. Khi Thu Hà đang chuẩn bị đóng cửa phòng, cô chợt hỏi.
- Chị!
- Sao vậy?
- Tại sao chị không quay lại với anh Bình?
- Vậy tại sao em không để Vũ Phong biết rằng em vẫn luôn chờ đợi cậu ta?
- …
- Cứ nghĩ đi nhé. Chị đóng cửa đây.
Căn phòng một lần nữa chìm vào tĩnh lặng. Cô nhìn chăm chăm vào trần nhà, mãi lâu sau mới chìm vào giấc ngủ, mang theo tâm trạng phức tạp vào trong cơn mơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui